Đánh Cược Trái Tim
Tác giả: SakuraMooru
Thể loại: Truyện Teen
Tình trạng: Đã hoàn thành
Post : Băng
Chương 1
Hoàng Tuấn Tú? Trường mình có người tên vậy sao?
Rầm….
“Gì gì… bom nổ à!!” Nhi vội vàng tỉnh dậy ngơ ngác,dáo dác nhìn
xung quanh,nước dãi vẫn còn ở khóe miệng.
“Hu hu hu hu… híc híc… ”
Sau khi tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ,Nhi mới thấy thì ra ko phải là
bom nguyên tử công phá trường học,hay động đất làm trời long đất
lở,có chút hơi tiêng tiếc,hóa ra chỉ là con bạn thân của mình vừa
đập đầu rất ko thương tiếc vào cái bàn và đang ngồi khóc nức
nở.
“Mày đang phá hoại của công đấy!” Nhi nói nửa thật nửa đùa muốn an
ủi.Cứ tưởng nó sẽ quay lên chửi lại 1 trận,ai dè vẫn chỉ nghe thấy
tiếng thổn thức bờ vai con nhỏ đang run lên từng chập.
Nhi lay mạnh vai nó, “Chuyện gì?Sao lại khóc?”
Rầm..
Cánh cửa gỗ của lớp 12A14 đập mạnh vào tường bật ra làm kính cửa vỡ
tan.Một cô gái hùng dũng đứng ở cửa lớp hét lớn “Ai là Hoàng Tuấn
Tú?”
Trong phút chốc ko khí im lặng bao chùm mấy chục con người đang
ngồi thong dong tận hưởng giờ ra chơi trong lớp 12A14 bỗng im
bặt.Chỉ còn nghe tiếng ồn ào léo réo như ong vỡ tổ từ phía sân
trường.Mấy chục con mắt hướng về phía cô gái hùng hổ,ngay đơ ko thể
nói thêm câu nào.Mãi 30 giây sau,1 cậu trai người gầy gầy đứng gần
cửa bị cô “nghía yêu” sợ hãi chỉ chỉ về phía cuối lớp,một đám con
trai đứa ngồi trên bàn đứa ngồi trên ghế đang trâu đầu vào nhau.Nhi
gật đầu ý cho phép câu ta ra ngoài rồi hùng dũng xông vào cứ như
đây là lớp của mình.
“Ai trong các cậu là Hoàng Tuấn Tú?” Nhi nhìn lũ con trai đảo 1
vòng là kẻ nào?Kẻ nào dám làm bạn cô khóc?
Mấy cậu con trai quay lại,nhìn cô,rồi lặng lẽ chỉ vào 1 tên cao
cao,tóc dài thẳng mượt,mặt trắng đểu cáng (theo trong mắt của Nhi)
tai đang đeo headphone,tay cầm psp đang ngồi ở giữa.Hắn cứ thờ ơ
như ko phải chuyện của hắn.
Nhi tiến tới tách lũ con trai ra đập bàn cái rầm.Lúc này hắn mới
quay mắt ra nhìn cô vẻ chẳng có gì ngạc nhiên.Thờ ơ tháo 1 bên tai
nghe xuống.Lại con gái đến làm quen à?Trong lòng hắn tự nghĩ.
“Mày là Hoàng Tuấn Tú?” Nhi hỏi giọng hoàn toàn chẳng lịch sự tí
nào nữa.
Gật đầu.Hắn đảo 1 vòng ánh mắt nhìn cô,mái tóc buộc cao,khuôn mặt
trong cũng ko xấu nhưng nhìn đã thấy như bà chằn,cái quần bò đang
mặc mới nhìn đã biết là hàng rẻ tiền,áo khoác đồng phục sọc đen
trắng,lại chẳng hề trang điểm.Hết sức tầm thường.Hắn đeo lại tai
nghe vào,ko để ý.
Đột nhiên cậu ta bị kéo bật dậy,còn chưa kịp hiểu chuyện gì,hóa ra
là bị con bé đó túm cổ áo lôi dậy.
“Sao cậu dám làm bạn tôi khóc?” Nhi ghé sát mặt vào dọa nạt,mắt cô
trừng trừng nhìn hắn.
Bốp..
“Ai da.Đứa nào phá đám thế?” Nghi bực bội quay lại đằng sau xem kẻ
nào to gan dám đánh người.Ai dè mới quay lại mặt mũi đã có thêm 3
vạch đen.
Thầy giám thị… (-O- |||)
“Trần Hiểu NHIIIIIIIIIII….” Ông thầy già đầu hói hơ hói hắt đeo 1
chiếc kính mặt mày đang đỏ bừng rít lên tên cô.
“Thầy..Thầy ơi.. Đau em thầy ơi!” Nhi vừa lấy tay cố giữ cho cái
tai vừa la oai oái,năn nỉ ỷ ôi rầm trời nhưng vẫn bị ông thầy lạnh
lùng xách tai ra khỏi lớp 12A14.
Vâng,thầy tên là Triệu Quốc Bảo,quả thật đúng là quốc bảo quốc
gia,cho tới nay dù đầu của thầy đã ra đi bao nhiêu là tóc,giờ gần
được như sân bay nội bài nhưng bạn đừng nhìn thế mà xem thường,thấy
ấy vẫn là quốc bảo nguyên vẹn,chưa sứt mẻ tí nào đâu đấy,xin nhấn
mạnh là ngoài tóc thầy cứ ra đi thì chưa có bất kỳ tổn hại nhỏ nhất
nào cả.Đúng là động vật cần được bảo tồn mà.Bình thường Nhi vẫn
thường nghĩ vậy nhưng vào lúc này,thật cô nghĩ đáng lý ra quốc bảo
thì phải được lồng khung kính trưng trong bảo tàng quốc gia chứ.Đau
muốn chết người rồi!!
Với mấy chục năm thâm niên công tác trong nghề,dù có bao nhiêu cái
xuân xanh đã đi qua trên cái đầu gần như nhẵn thín lưa thưa mấy sợi
tóc của thầy,thầy vẫn 1 lòng son sắc thủy chung với nghề giáo,và
mục đích chủ yếu là lẽ sống của đời thầy là bắt những đứa học sinh
vi phạm.Nhuộm tóc,ko mặc quần đồng phục,ko sơ vin,đi dép lê,đi học
muộn,tóc tai gì mà dài thế.. vân vân và mây mây.. Bất cứ ở đâu có
bất bình ở đó có Quốc Bảo.Thế mới nói cái tên nói lên tất
cả..
“Thầy..Bỏ em ra em tự đi mà.Đau quá thầy ơi..Ối ..Thầy..” Nhi cố
gắng khản giọng van nài,cuối cùng vẫn ko thoát khỏi gọng kìm của
quốc bảo nước ta,bị lôi xềnh xệch lên phòng hội đồng.
Để cô đứng chịu phạt,quốc bảo của chúng ta lặng lẽ tiến lại bàn
nước dài của giáo viên,giờ đang là giờ ra chơi nên các vị bô lão
đang khá là đông đủ tụ họp để hội nghị diên hồng.Nhìn cô học trò
nhỏ trong chiếc áo đồng phục mùa đông bị kéo vào ko khỏi tránh được
sự chú ý của chư vị quần thần.Họ dừng mấy câu chuyện mang tiếng là
chuyên môn,thật ra cô cũng biết thừa cô giáo thì nói về từ thức ăn
tới mĩ phẩm,thầy giáo thì ko biết đang nói cái gì đôi khi hút thuốc
uống miếng trà rồi lại cười với nhau.Trong thì bảo phòng nghỉ giáo
viên phòng hội đồng,thật ra ngoài chức năng họp chuyên đề mỗi đầu
tuần thì chả khác cái căng tin là mấy.Nhưng quả thật đây là cái
căng tin mà học sinh ko nên bước vào.
Quốc Bảo lặng lẽ kéo 1 cái ghế gần nhất,với tay lấy cái bình trà
trên bàn,rót 1 cốc vừa uống vừa lấy tay xoa tóc.Trong lòng Nhi đang
nghĩ,rõ là lắm chuyện,có tóc đâu mà vuốt,bảo sao cứ ngày càng
hói.Vừa nghĩ tới đây thì ngụm nước ngọt giọng của thầy đã trôi,thầy
ngước lên nhìn nó,Nhi nuốt nước bọt cái ực.
“Em vừa làm gì trong lớp 12A14?” thầy nói giọng vẫn còn run run
đang cố giữ bình tĩnh,dù sao cũng đang có nhiều người trong
phòng.
“Dạ,em tìm tên khốn Hoàng Tuấn Tú ạ!” Nhi buột miệng.Vừa nói ra
thấy mình bị hớ,vội vàng ngậm chặt miệng cúi xuống nhìn ngón chân
mình đang tự đánh nhau trong giầy.
“Cái gì?” hoàn toàn mất bình tĩnh,quốc bảo nổi dậy rồi!!Nhi
nghĩ,đúng là nên đóng khung cho vào bảo tàng mà,như thế mới an toàn
được cho xã hội.
Kết quả của 1 lần vùng lên quật khởi này của cô là đình chỉ 3
ngày,phạt tiền thay kính cho lớp 12A14.Nhưng điều đó ko làm cho Nhi
sợ,cô chỉ sợ bà mẹ già độc thân tiền mãn kinh đang ở nhà của cô.Hậu
quả của 1 lần anh hùng là ngàn năm hối hận.Giờ Nhi đã thấm nhuần
sâu sắc điều này.
Còn kẻ bị hại,chỉ lẳng lặng đứng nhìn trò vui,Trần Hiểu Nhi, cô
thật đúng là ngu ngốc!!
Chương 2
Sấm sét đùng đùng
“Mày ko sao chứ?” Ngọc nhìn Nhi đang đau khổ cái lưng nằm gập ra
bàn than vắn thở dài mà lo lắng. “Xin lỗi tại tao!”
“Được rồi mà.Cũng ko phải tại mày!” Nhi 1 tay vẫn bẻ ngoặt ra sau
vỗ vỗ cái lưng cố ngồi thẳng người dậy.Chỉ nên trách sao cô tốt số
có bà mẹ quá sức tốt đi.
Mẹ cô tên là Vũ Quái Thư,mẹ cứ bảo ngày xưa ông bà định đặt mẹ là
Vũ Quỳnh Thư,nhưng đến lúc điền vào giấy khai sinh bà lại ko nhớ
viết chữ Quỳnh thế nào,thiệt khổ thân cái thời sau chiến
tranh,người dân thì lam lũ đói khổ chữ nghĩa thì học hành quá kém
đi,chỉ nhớ mấy chữ ở hàng đầu,cuối cùng Quỳnh thì viết thành
Quái.Đúng là người thấy đau lòng,người nghe nhỏ lệ.Bi kịch xã hội
vào thời kì mới giải phóng tiến lên công nghiệp hóa hiện đại hóa
đất nước là thế đấy.Nhưng Nhi thì lại nghĩ,có chắc là nhầm chữ đó
ko?Có khi người ta nhìn nhầm bà định viết dấu sắc cạnh chữ
“U”,người ta lại đọc nhầm thành chữ “Ư”,nên mới thành thảm kịch như
ngày nay đấy chứ.Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi,chứ cứ thử mở miệng
nói lên lời xem.Cái mạng nhỏ bé mới 17 cái xuân xanh của cô còn
sống xót được sao?
“Thấy khá hơn chưa?” Nhi nhìn Ngọc dò xét,ko biết Ngọc thế nào
rồi.
Khẽ gật đầu Ngọc ko nói câu nào nữa.Nhi cũng chẳng dám hỏi thêm
nhiều,trống đã điểm vào giờ học rồi.
Tiết đầu tiên của ngày thứ 6 xui xẻo lại là tiết địa.Cô giáo dậy
địa nổi tiếng là hắc ám,nghe bà nói chyện ko khác gì móc họng người
ta,cho nên mặc dù chẳng thích cái môn này chút nào,Nhi vẫn chỉ dám
im lặng ko hó hé câu nào.Vừa than vãn cho cái lưng bị đánh trường
kì 3 ngày nay.Thật là đáng bất hạnh,tất cả chỉ tại tên khốn
đó.
Hắt xì…!!
Cả lớp quay xuống phía cuối lớp nhìn 1 gã đang nằm ngủ nơi bàn
cuối, đột nhiên hắt xì hơi,hắn khẽ ngồi dậy nhăn mặt lấy tay day
day mũi.Rồi hắn giơ tay lên rất cao “Thưa thầy,em muốn xuống y
tế!!”
Ông thầy giáo gầy gò đang hướng dẫn bài giải đại số trên bảng đẩy
gọng kính vuông lên thẳng sống mũi,nhìn bàn tay giơ lên rồi gật
đầu.Tiếp tục quay lại viết tiếp.
Hắn thảm nhiên đứng dậy giữa những tiếng loạt xoạt ghi chép bài
vở,hắn tỉnh bơ đẩy cánh cửa lớp bước ra ngoài,nhìn tấm kính trên
khung cửa gỗ sơn màu xanh mới được thay,hắn ko khỏi nhớ lại,đạp cửa
xông vào rất hoành tráng,rồi lại bị xách tai lôi về.Rồi đóng cửa
lớp lại hắn hơi rụt cổ lại vì cái ko khí mùa đông Hà Nội.Lặng lẽ
phóng tầm mắt qua cái lan can tầng 3 nhìn xuống khoảng sân
trước,thật là yên lặng.Rồi hắn sải bước đi về hướng cầu thang,đi
xuống phòng y tế ngủ tiếp.
Trường phổ thông cơ sở Đống Đa nằm trong 1 ngõ nhỏ trên phố Tôn Đức
Thắng,ngôi trường cũng ko lớn là bao nên cứ phải chia 2 ca sáng
chiều thì mới đủ lớp học.1 nửa khối lớp 11 và toàn bộ khối 12 học
buổi sáng,còn khối 10 và nửa khối 11 còn lại học buổi chiều.Ngôi
trường chia làm 2 dãy nhà chính,nằm đối nằm nhau cách 1 dải sân,ở
giữa nối 2 dãy nhà nơi thiêng liêng tổ quốc ghi công của các cán bộ
giáo viên nhà trường.Thế nên để từ dãy nhà nọ sang dãy nhà kia thà
là leo cầu thang mấy tầng băng qua khoảng sân cũng chẳng có đứa học
trò nào lại ngu ngốc dùng đường ngắn đi qua dãy phòng giáo viên
hết.Tú lao 3 tầng cầu thang xuống sân đi tới phía cổng trường,phòng
y tế nói là thế,thật ra kê có mấy cái giường căng vải trắng phòng
khi có trường hợp xảy ra,nhưng thật ra vốn là chỗ an toàn nhất cho
bọn học sinh trốn tiết.
Hắn bước vào phòng,nhìn cái giường khẽ nhăn mặt.Giường gỗ lim ngày
xưa lại ko có đệm,có cần thiết phải chơi nhau vậy ko?Bên trường cũ
của hắn ít nhất giường cũng có cái đêm dù là đệm mỏng quẹt cứng
keo.Thế này làm sao ngủ.Nhưng đến nơi rồi chẳng nhẽ lại về lớp.Thôi
thì đành đâm lao theo lao.
Sau khi cô giáo vụ y tế ghi tên hắn vào sổ chực,ngán ngẩm nhìn lũ
học trò giờ càng tìm cớ trốn học 3 cái giường phòng y tế đều có
người rồi.Đưa mắt chỉ vào cái giường ngoài cùng còn đang trống.Rồi
cô lẳng lặng ra ngoài,tiến về phía gần cổng quyết định ra đồn bốt
gác để buôn dưa lê với bác bảo vệ.
Thấy giường bên có tiếng con trai,chiếc giường ở giữa bỗng có giọng
nói nhỏ nhẹ phát ra “Anh Tú?”
Hắn ngẩng mặt lên,bên kia tấm màn trắng được kéo ra là 1 khuôn mặt
trái xoan trắng ngần,mái tóc thẳng chảy suông xuống ôm lấy khuôn
mặt.Cô gái xinh xắn nhỏ nhẹ nhìn hắn cười.
Hắn hoàn toàn ko có chút ấn tượng.Cô ta là ai?
“Em là Ly,hôm trước anh em mình vừa gặp nhau ở DiamondD.” Cô gái
nhanh nhẩu.
Anh nhìn cô 1 lượt,vẫn chẳng nhận ra ai với ai.Vào đó nhạc thì
nhiều,gái cũng lắm,toàn gương với đèn laze biết bé nào với bé
nào.Cũng ngực đấy,mông đấy,mặt có khác chút cũng chẳng phân biệt
được.
“Tối nay anh có dự định gì ko?” cô gái nhìn vẻ mặt chờ đợi.
“Ukm cũng có.” Anh ngồi xuống giường nghĩ sao lằng nhằng dữ.
“Em có thể tham gia ko?”
Nhìn cô gái 1 lần,trông cũng ko tới nỗi tệ,còn cái tướng ngồi hai
tay chống giường cố mà đẩy vòng 1 khoe dáng thế kia.Chắc cũng có
kinh nghiệm.Hắn mỉm cười “Được thôi!”
Cô gái tỏ rõ vẻ vui mừng vỗ hai tay vào nhau “Tốt quá.Ở đâu vậy
anh?”
“Loo Pub.” Anh chốt 1 câu rồi ngả người xuống giường ko muốn nói
thêm câu nào nữa.
“Vậy tối nay nha anh,anh cho em số điện thoại em còn gọi.” cô bé
mừng rơn lấy cái điện thoại ra,ko ngờ cá dễ cắn câu thế.
“0906xxxx” hắn đọc mà vẫn ko thèm nhìn cô bé 1 lần,giống như nghĩa
vụ nói cho xong để được yên thân.
“Vậy anh nghỉ ngơi nhé,tối gặp.” cô gái ngọt ngào hý hửng lưu số
rồi đi khỏi phòng y tế.
Thời gian cứ chậm chạp chậm chạp trôi mà ko có bất cứ tiếng động
nào nữa.Yên tâm ko còn ai để ý kẻ ở giường phía trong cùng mới nhẹ
nhàng ngồi dậy.
Tự nguyền rủa đòn roi trừng phạt của bà già,bắt cô làm culi cả 3
ngày bị đình chỉ,vừa ngồi dậy vừa muốn khóc,mà vẫn phải nén ấm ức
trong lòng,ko dám kêu vì sợ bị phát hiện.Bước thật khẽ ra ngoài
cửa.Khẽ nhìn lại tấm vải trắng đang che bóng dáng người nằm ở chiếc
giường ngoài cùng,cô khẽ cười nham hiểm.
“Ha ha ha,cứ chờ đó cô đây sẽ cho người biết thế nào là lễ độ.Loo
Pub ak?Cứ chờ trò vui đi!”
“Nhi,mày thật muốn làm chuyện này?” Ngọc nói nhìn Nhi ko chớp
mắt.
“Dĩ nhiên!Mày biết tính tao rất sòng phẳng mà có thù ko báo để ăn
cơm nghẹn chết à?” Nhi nói chỉ tay vào mặt mình.
“Nhưng có vẻ ko hay lắm.” Ngọc ngần ngừ.
“Có gì mà ko hay,cứ xem như chúng ta đi chơi đi!” Nhi nói cầu hòa
cố đẩy cô gái bước ra khỏi cửa.Loo Pub thẳng tiến nào.
Ring ring..Ring ring..
“Alo?” đến hồi chuông thứ N Tú mới nhấc máy với cái giọng khó
chịu.
“Thằng bạn tối nay thế nào đây?” đầu dây bên kia giọng nói trầm
trầm trêu chọc.
“Có tay vịn chưa?” bên kia đầu dây vẫn tiếp tục tọa đàm.
“Tính sau.” Hắn trả lời,rồi dập máy.Đứng dậy khỏi chiếc chăn ấm
áp,vừa hạ chân xuống giường thì điện thoại của hắn lại rung 1 lần
nữa.
“Lại gì nữa?” hắn nói giọng cáu kỉnh.
“Em..em chỉ muốn hỏi mấy giờ chúng ta gặp nhau?” bên kia giọng con
gái yêu kiều nhỏ nhẹ vừa nghe tiếng hắn gắt.
“Ah.. 8 giờ đi.Anh đợi ở đầu đường Thanh Niên.” Cũng chả biết là ai
nhưng gã cứ nhận bừa.
Tiếp theo là tắm rửa thay đồ phục vụ cho chiến dịch.
“Này mày đang làm gì đó?” nhìn con bạn lấp ló thụp thò ở bên đường
đã đến nơi mà chẳng vào ngay,Ngọc ko khỏi nghi ngờ.
“Mai phục!” Nhi nói,mắt vẫn hướng sang bên đường chỗ bãi xe,chờ đợi
con mồi xuất hiện để giăng bẫy.
Những anh chàng trông xe hiếu kì nhìn 2 nữ sinh cứ ngó đông ngó
tay,ko rõ họ là khách hay là kẻ trộm đây.Loo Pub là 1 Pub gần đây
khá nổi trên đường thanh niên,mặt tiền của quán nổi bật với mầu
trắng trông rất trang nhã với những cột xi măng tròn trông như kiến
trúc Châu Âu cổ,đôi khi bạn có thể đi qua mà mơ hồ ko để ý thấy cái
cổng trắng đó,nhưng trái với cái vẻ giản dị thanh lịch bên
ngoài,vào trong bạn sẽ biết thế nào là nhiệt.Đông đúc,chật
chội,những dãy bàn cao kín người mỗi ngày thứ bảy,đôi khi người ta
sẽ tự hỏi họ đang nóng lên vì rượu,bia,nhạc quá bốc hay bởi vì quá
đông người??
Sau đến cả tiếng tập kích mai phục cuối cùng,Nghi cũng phát hiện
mục tiêu.Một chiếc Audi bạc đỗ lại trước cửa quán.Đám trông xe vội
vàng săn đón như con mắt nhìn thấy vàng,cửa xe bật mở,đôi giầy hàng
hiệu bóng loáng bước xuống trước,rồi cái thân hình đáng ghét tiếp
tục thò ra,bên kia 1 cô gái đang hý hửng mở cửa,mặt mày vênh ngược
lên trời thỏa mãn.Cô ta hý hửng chạy tới ôm tay cậu con trai kia cả
2 khuất bóng vào trong cánh cửa gỗ xanh của quán.
“Trời ơi,người đẹp..xe còn đẹp hơn!!” Ngọc suýt xoa.
Nhi đôi mắt trái giật giật,răng nghiến kèn kẹt nhìn hắn.Ông
trời,ông làm cái trò gì vậy?Đây là truyện tranh thiếu nữ chắc,cũng
chẳng phải phim thần tượng,sao có thằng học sinh cấp 3 mua nổi Audi
để đi chứ??Có cần thiết phải bất công như vậy ko??
“Hấn..làm sao hắn đủ tuổi có ô tô??” Nhi gào lên.
“Có tiền là có tất cả!” Ngọc thản nhiên thốt ra 1 câu làm cho Nhi
giống như vừa bị cả quả chùy thụi vào mặt.Thật bất công.Cái thằng
khốn đáng ghét đó thì có Audi mà đi,trong khi cô thì có xin đổi
điện thoại cũng là đợi hít mùa xuyên thế kỷ.Càng nghĩ càng uất hận
ông trời.Nhưng rồi môi cô nhếch lên khoái trá.Như vậy cũng ko phải
ko tốt.Xem ra là ông trời giúp ta.Hahahaha!!
“Đi theo tao!” Nhi nói kéo tay Ngọc về phía bãi trông ô tô gần công
an phường.
“Mày làm gì vậy?” Ngọc hỏi nhìn nó 1 cách nghi ngại,mỗi khi nó có
cái gương mặt xảo trá này là y như rằng,ắt có sự.
“Theo tao!” Nhi tiếp tục cười gian xảo,kéo cô bạn đi.
Bãi để xe cũng khá là vắng,chỉ có 2 người đang ngồi oánh cờ đàm đạo
ở ngoài cửa,cũng phải,bãi toàn là ô tô,họ có lơ đễnh chút,thì cũng
chả ai đi vào nhét ô tô vào túi ăn cắp rồi đi ra được.Thế nào cũng
phải qua mặt họ.Mà cả cái khối tiền to nặng đến cả tấn đó đến trước
mặt,chỉ có hội nhìn mặt trời mà ko thấy lóa mới ko phát hiện ra
thôi.Thấy 2 cô gái hiền lành dễ thương vào bãi xe,họ chỉ nghĩ là cô
bỏ quên đồ trong xe,cũng thường có mấy cô lén vào xe trang điểm lại
rồi mới đi.Ôi con gái mà,việc gì phải lo hão.
“Mày tính làm gì?” Ngọc lo lắng nhìn con bạn đang lao tới chiếc
Audi bóng loáng cười gian xảo.
“Mày cứ để yên,canh chừng cho tao!!” Nhi vừa cười,vừa lôi trong túi
ra con dao dọc giấy.
“Mày..Mày ko định…” Ngọc nhìn con bạn tà ác ko tin được.Nó đúng là
quá sức ác liệt.
Sau 1 hồi lục đục xử lý nhanh gọn cả 3 chiếc lốp của chàng audi đẹp
mã,Nhi mới mỉm cười “Vì lòng nhân nghĩa,vì 1 xã hội tiên tiến lành
mạnh,chừa lại 1 lốp nguyên vẹn cho hắn!” phủi phủi tay,cô khoác tay
Ngọc ra ngoài bình thản.Đi qua chỗ 2 ông lão đánh cờ còn cười giơ
tay chào 2 bác.Hai ông cũng thuận tiện chào lại cô bé tươi tắn vui
vẻ,cảm giác như tuổi xuân đang trở về.
Nơi quầy bar sáng đèn nhiều màu sắc nổi bật trong bóng tối,sàn nhảy
chợp chờn những ánh đèn laze xanh quét qua quét lại,DJ thì cũng
đang vặn vẹo theo điệu nhạc ồn ào,hầu hết các bàn trong pub đều đã
kín người,những cô gái mặc đồ đẹp thi thoảng lại nhúc nhích cơ thể
theo điệu nhạc.Cô gái xinh xắn ngồi trên quầy bar cũng ko ngoại
lệ,mặc cho người ngồi cạnh cô chỉ chăm chăm cầm cốc rượu uống rồi
quay sang nhìn mấy chiến hữu nói chuyện.
“Em nào vậy?” Duy,bạn thân chí cốt của hắn mỉm cười huých nhẹ,chỉ
chỉ em gái đang đi đưa trên ghế cạnh hắn.
“Ko biết!” hắn cười nửa miệng đáp gọn lỏn.
“Thằng này..” Duy cười bá cổ thằng bạn.
“Cá đến miệng chẳng nhẽ ko đớp!” hắn cười.
Bỗng nhiên…
Ào…
“Á….” Hắn la lên oai oái,cảm giác từ vai áo ướt nhoẹt,lành
lạnh,nước đang rỏ tong tỏng xuống sàn.
Quay người lại giận dữ đôi mắt hắn mở to ra,rồi bỗng thu ánh nhìn
lại nở 1 nụ cười khinh khỉnh “Trần Hiểu Nhi”
Duy cùng với Mạnh,Hiếu,Vũ đều quay lại,nhìn cô gái người nhỏ
bé,khuôn mặt cương nghị đôi mắt sáng long lanh đang ở trước mặt
mình.Duy khẽ liếc Tú,rồi lại đổi hướng nhìn cô gái.
“Ôi xin lỗi,tôi ko nhìn thấy!” Nghi vờ giơ tay lên che miệng tru
môi lên nói vô cùng thái quá đáng yêu, rồi quay người bỏ đi.
“Cô đứng lại!” Tú quát lớn.
Ngọc ở cạnh túm nhẹ tay Nhi lo lắng.Nhìn Tú gương mặt điển trai,mái
tóc mềm mại,đôi chân mày đậm đen nháy,đôi mắt sâu thẳm xoáy cái
nhìn tức tối,giọng nói lớn đến độ phút chốc tai Ngọc như hoàn toàn
ko còn nghe thấy tiếng ồn ào nào của nhạc nữa.
Nhi dừng bước,từ từ quay người lại.Miệng nở 1 nụ cười mặt nhìn
thẳng vào Tú khiêu khích.
“Chuyện gì?”
“Cô cố tình phải ko?” Tú hỏi.
Nhi chống cằm vẻ hơi suy tư,cô nhếch môi suy nghĩ,thật sự lúc này
trông dáng bộ của cô rõ ràng đang làm trò, “Biết làm sao nhỉ,nhưng
đúng là tôi cố tình đấy!” nói rồi cô nở 1 nụ cười dễ chịu.Sau mấy
cái lốp xe thì như thế này cũng giúp cô hạ được mấy phần hỏa mà hắn
gây ra.Đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng tự tin nhìn hắn ko chớp
mắt.
“Cô..” Tú gần như phát khùng,cái con nhỏ này thật là ko biết trời
cao đất dày,hôm đầu tiên thì đạp vỡ cửa lớp anh,hôm nay thì ở giữa
pub mời anh uống bia miễn phí,thế là đi tong cái áo mới rồi.Rõ ràng
cô ta có thù với anh từ kiếp trước,rõ ràng luôn muốn làm khó
anh.
“Ko phải chỉ vì có mỗi cái áo mà lại khiến anh phải bận tâm thế
chứ?Công tử ko phải anh keo kiệt nổi giận với 1 cô bé chỉ vì 1
chiếc áo hàng hiệu chứ?Thật ko phong độ gì hết!” Nhi vẫn ung dung
bình thản nói chuyện khóe miệng vẫn nhếch lên tự tin.
“Hay là thế này đi” tiến lại gần gã con trai mặt trắng đang đỏ lừ
vì tức tối,cô điềm tĩnh đặt chai bia lên quầy bar,tay đút vô túi
quần tìm kiếm vừa chậm rãi nói,“Tôi cũng ko phải người ko biết lý
lẽ,anh cảm thấy khó chịu dù tôi đã xin lỗi thì xem ra tôi sai thật
rồi.Tôi trả tiền giặt ủi cho anh xem như bồi thường được chứ?”,Nhi
cố ý nói to hơn so với bình thường đoạn “cảm thấy khó chịu dù tôi
đã xin lỗi” vừa nở 1 nụ cười đắc thắng,nói rồi cô rút trong ví ra
tờ 500 nghìn polime xanh ngời sáng,dù trong lòng xót xa vô
vàn,nhưng đổi lấy cái sự nhục nhã của gã công tử này thì cô dù ruột
đau như cắt,nước mắt đầm đĩa vẫn cứ thẳng tay mà trị,đặt vào bàn
tay hắn,ko quên 1 nụ cười mê hồn trận của kẻ chiến thắng “Tiền giặt
ủi!Ko cần thối!” Rồi lẳng lặng bước đi.Trong lòng ko khỏi nhảy cẫng
lên vì sung sướng.
Lúc này tứ đại công tử bên cạnh Tú đang gập cả người lại,nén cười
mà đến sặc,anh chàng bartender cũng lấy tay còn đang cầm khăn lau
ly lên che miệng cười.Dường như cảm nhận được cuộc chiến đến hồi
gay cấn,mọi ánh mắt trong cái phòng chật hẹp dần dần đổ dồn về phía
quầy bar,ko khí cứ lầm rầm những lời bàn tán dần lan rộng,lan rộng
hơn.
Hoàng Tuấn Tú,lần đầu tiên gặp 1 cô gái khiến hắn căm phẫn tới
thế.Bất giác bàn tay đang cứng đơ nhìn tờ 500k trên tay mà cứ giật
giật từng mạch máu ko ngừng,lại nghe xung quanh cứ lầm rầm bàn
tán,mấy thằng bạn thì đang nghiêng ngả vì cười.Nhục..Nhục dần
đều..Nhục như con trùng trục..Nhục…Quá Nhục!!
“TRẦN HIỂU NHI!CÔ ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!” hoàn toàn mất bình tĩnh Tú
nắm chặt tay lao về phía trước tính giữ cô ta lại.
Bất chợt,Nhi thấy hắn lao tới,khẽ tách đôi tay đang khoác tay cô
run rẩy của Ngọc ra,đẩy sang phía đối diện,còn cô khẽ nghiêng người
né sang phải.Kết quả là..
Haizz..
Ông cha ta nói có bao giờ sai đâu,giục tốc bất đạt.Chẹp chẹp cổ
nhân đã có nhời thế mà hắn lại bỏ ngoài tai,hèn chi càng muốn thể
hiện,thì lại càng ấn tượng khó phai.
Nhìn cái bóng lưng dài tướng cao tới 1m8,bờ vai rộng lớn,trên vai
áo 1 bên ướt sũng nước đang nằm hôn mãnh liệt đất mẹ,2 tay giơ cao
1 cảm giác rất yomost,Nhi ngồi xuống cạnh hắn,khẽ lắc đầu vẻ rất
thương xót.
“Chẹp chẹp..Thật đáng tiếc.Công tử anh ko sao chứ?Tôi biết anh muốn
mau chóng đi giặt áo,nhưng cũng ko cần vội vậy đâu.Cũng may ở đây
ko có trẻ con ko cái tướng anh đè chết người rồi đó.Thật nguy hiểm
quá.Chà sàn nhà trơn thật,lần sau đi nhớ mang giầy đế chắc 1
chút,tránh trơn trượt.Tôi đi trước!” nói rồi,Nhi ko giấu được nụ
cười thật lớn trên khuôn mặt kéo tay Ngọc vừa bị dẹp bên đường đi
ra cổng,trước bao ánh nhìn đắm đuối con cá chuối của mọi
người.
“Ha ha ha ..”
“Ha ha.. đau bụng chết tôi rồi..”
“Đừng nói nữa… tao.. tao sắp ko được rồi..”
Tú đứng dậy,lấy tay day mũi còn hơi đau,tức tối nhìn mấy thằng bạn
thân đang nghiêng ngả cười rất thỏa mãn.Nỗi uất hận trào lên đến
tận cổ,mắt nổi lửa muốn phụt máu ra ngoài.
Duy tiến tới chỗ thằng bạn đang mặt mày bốc hỏa,khoác vai cầu
thân,bị nó giận dữ đẩy cái huỵch.
“Được rồi,được rồi,quí công tử.Lại ko phải tại tao..”
“Muốn cười thì cười đi đừng có làm trò với tao” Tú sắc mắt nhìn
thằng bạn cái miệng đang rộng ngoắc khuôn mặt thì hớn hở , mà căm
tức.Quả nhiên vừa dứt lời..
“Hahaha.. Cám ơn.. tao.. phải nhịn nãy giờ..” nó cười đến độ gập cả
bụng lại,toàn thân run rẩy nhìn chỉ muốn đạp 1 cái.
“Anh ko sao chứ?” cô gái nhẹ nhàng tới bên cạnh đưa lên 1 cái khăn
tay.
Anh nhìn cô bỗng chốc lại càng thấy khó chịu,con gái.Cầm chiếc khăn
trắng từ bàn tay mềm mại,giật 1 cái ko lưu tình,lau lau gương mặt
điển trai của mình cố bình tĩnh.Phong độ!Phong độ!Phải phong
độ…Nhưng mà..
“Chúng mày cười đủ chưa hả?” Tú tức giận gào lên nhìn lũ bạn vẫn
đang tiếp tục.Trong bao năm sống trên đời chưa bao giờ có 1 ngày
tồi tệ như hôm nay.Bị 1 đứa con gái ngang ngược hạ nhục.Thù này
nhất định phải tính.Đấm vào bàn quầy bar cái Rầm..
“Đi chỗ khác!!” anh tức giận rút ví trả tiền rồi rảo bước ra cửa.Cô
gái vội vàng chạy theo.Mấy thằng bạn thấy anh khó chịu cũng đành di
tản chuyển địa điểm.
Tới khi ra tới bãi để xe thì..
“Mẹ kiếp..TRẦN HIỂU NHI,cô đừng mong sống xót!!” Tú gào lên giữa
bãi xe làm cho mấy ông bảo vệ đều quay ra nhìn hoảng hốt.Cậu ta bị
gì thế?
Duy cúi xuống nhìn con Auddi đang thương cảm xịt hoàn toàn 3
lốp.
“Cũng thật tàn nhẫn chứ!” vô cùng thương tiếc nhìn thằng bạn,miệng
khẽ lẩm bẩm “Cậu gặp phải khắc tinh rồi!”.Nói rồi lục túi rút điện
thoại ra gọi cho hãng sửa chữa bảo họ tới lấy xe mang về xưởng thay
lốp.
“Anh đừng bực quá!” cô gái hơi nhướng đôi chân mày lá liễu yêu kiều
đưa tay định vuốt mái tóc anh.Bị anh hất mạnh tay ra.
“Cút!” anh gắt.
“Dạ?” cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Ko nghe rõ à.Tôi bảo cút!!” Tú đốp thẳng vào mặt cô gái hoàn toàn
ko nể tình.Cứ léo nhéo bên tai từ tối đến giờ thật khiến người ta
bực bội.
Duy thấy vậy vỗ vỗ vai cô gái,nói dăm câu an ủi rồi rút ví đưa tiền
cho cô bắt taxi về.Quay lại nhìn thằng bạn đang hoàn toán mất hết
bình tĩnh.Hắn vỗ nhẹ vai Tú.
“Chuyện gì?” Tú lại sừng cộ.
“Lên đó làm vài ly.” Duy chỉ mặt về phía sofitel cao ngất chói sáng
đầu đường Thanh Niên.Dù sao xe cũng xịt lốp ko đi được.Tìm 1 chỗ
yên tĩnh nói chuyện cho thằng này bớt điên tốt hơn.
Hắn gật đầu.
Ngồi trên tầng cao ngất của khách sạn sofitel nhìn xuống dưới,ngút
ngàn tầm mắt là hồ Tây gợn sóng,đường Thanh Niên giờ thu nhỏ lại
thành 1 dải dài đầy những chấm đèn nhỏ sáng lấp lánh.Quán bar ở
khách sạn này rất đẹp,quầy bar hình vòng cung làm bàng gỗ đen bóng
loáng mềm mại ôm lấy cây cột trụ.Phía đôi diện là những cửa sổ cao
kính trong với rèm phủ sang trọng.Ở mỗi ô cửa sổ là 1 bàn kính cao
có 2 ghế ngồi.Phía góc trong phòng còn có thêm 1 bàn lớn cho những
người đi đông nếu ko thích ngồi cửa sổ có thể vào trong.Duy chọn 1
ô cửa sổ rồi các chiến hữu bắt đầu kéo ghế tới ngồi.
Tú cảm thấy khá hơn 1 chút khi uống vào 1 ngụm wishky đá cay sè cả
lưỡi.Dường như nỗi tức giận trong lòng bị nồng độ cồn trong rượu
đánh bật đi cả.
Duy thấy Tú đã bình tâm lại,mới bắt đầu chậm rãi hỏi “Cô gái hôm
nay là ai?”
Tú cười 1 cái khinh bỉ,lại thấy trong bụng sôi lên tức giận,cầm
chiếc cốc uống thêm 1 ngụm nữa rồi mới nói chuyện “Trần Hiểu
Nhi”
“Chà,còn nhớ cả họ cả tên cơ đấy!” Duy nhìn thằng bạn vẻ hơi thú
vị.
“Tao cũng ko muốn nhớ đâu!” Tú đốp lại lườm thằng bạn 1 cái,sao
nghe giọng nó thấy có vấn đề quá đi.Nhưng rõ ràng anh cũng đâu chủ
định nhớ tên cô,chỉ tại thầy giám thị hét quá to nên bất giác ghi
nhớ rõ ràng thôi.
“Nhưng cô gái đó cũng mãnh liệt thật chứ.Chưa bao giờ thấy cô gái
nào như thế!” Hiếu xen vào vẻ rất thích thú.
“Đúng là cô ta rất được!” Mạnh bồi tiếp.
“Rất cá tính!” Vũ nhận xét.
Tú lườm 3 thằng bạn 1 cú khắc cốt ghi tâm.Ôi những thằng bạn
tôi,sao chúng nó tốt tới vậy chứ.Bạn chúng nó bị chơi tới mặt mũi
tối sầm,mà chúng nó lại ngồi ca ngợi đối thủ.Lại uống cạn chiếc
cốc.
“Rót.” Tú đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn.
Duy nhìn thằng bạn đang thần trí điên đảo thì lấy làm vui thích
lắm.Vừa rót rượu cho hắn vừa nghĩ cách cho hắn vào tròng.
“Nhưng thật sự thì nhỏ đó ko tồi!” đôi mắt hắn khẽ liếc lên nhìn
phản ứng thằng bạn.
“Cái gì mà ko tồi?Con nhỏ đó là con nhỏ tồi nhất mà tao từng thấy.”
Tú gắt lên. “Người thì chẳng có tí nào hấp dẫn,tính cách thì chanh
chua,thô lỗ.Mày có biết lần đầu tiên nó đạp vỡ kính cửa lớp tao
xông vào ko?” Tú tức tối phun ra bằng sạch.
“Đập vỡ kính?” Duy hỏi lại rồi bật cười,quả là một người thú
vị.
“Nhưng xem ra lại chính là khắc tinh của mày.”
“Khắc cái gì mà khắc.Tao mà lại sợ con nhỏ đó à?” Tú nhìn Duy tức
giận.
“Tao lại thấy xem ra mày chẳng thể nào thắng nổi nhỏ đó.” Duy ánh
mắt gian trá nhìn Tú đang tức giận mà ánh lên nét cười tà ác.Con cá
đã cắn câu.
“Ai bảo thế?Chẳng qua tao nể nó là con gái thôi.Chứ sao tao phải sợ
nó!” bị kích tướng Tú dương dương vỗ ngực.
“Được,vậy thì chơi trò cũ.Mày thấy sao?” Duy nở nụ cười.
Hiếu,Mạnh,Vũ hồi hộp ngồi nghe hai đại ca đấu khẩu từ nãy giờ đầy
kì vọng.Màn kịch hay sắp được bắt đầu.
“Trò cũ?” Tú nhìn vào trong đôi mắt Duy ngờ vực.Tên đểu rõ ràng
đang muốn đưa ta vào tròng.Ta đâu dại thế. “Ko chơi!” nói rồi tiếp
tục uống rượu.
“Coi kìa.Lần đầu tiên cậu từ chối ko chơi,còn chối là ko phải sợ
con nhỏ đó.Cũng phải.Nhỏ đó là khắc tinh của cậu mà.” Duy nhún vai
giễu cợt,ánh mắt đưa về phía Tú chờ đợi.
“Ai bảo tao sợ.Đã bao giờ tao thất bại trong trò đó chưa?”
“Chưa!” Duy nói,nhớ lại những lần cá cược trước có chút ngậm
ngùi.Thế cho nên lần này nhất định phải phục thù bằng được.
“Vậy nên ko cần phải cá cũng biết kết quả rồi!” Tú tự đắc ánh nhìn
lại trở nên cao ngạo nhớ tới chiến tích oai hùng của mình.
“Đã tự tin vậy rồi sao lại ko dám cá?” Duy mỉm cười. “Hay bởi vì
lần này ko có tự tin?”
“Ai bảo tao ko tự tin.Ko có đứa con gái nào thoát khỏi tay tao cả!”
Tú mạnh miệng,nhưng khi nghĩ tới cái hình ảnh bé nhỏ kia,ko khỏi
thấy vị chua trong lưỡi.
“Vậy thì.. Cá chứ?” Duy nở 1 nụ cười tự tin nhìn Tú đang bị sa
bẫy.
“Được cá!” Tú nói siết chặt hơn cái cốc.Ko tin là cô có thể thoát
khỏi tay tôi.
“Tiền cược vẫn như mọi khi 10tr?” Tú nói nhìn thằng bạn đang nở 1
nụ cười đầy tự mãn.
“Tùy cậu!”
“Đằng nào cũng đã lâu ko chơi vậy chơi lớn chút đi.50tr.Nếu tôi
thắng cậu phải đưa tôi!” Tú nói.
“Ko vấn đề.Nhưng mà luật chơi lần này hơi khác 1 chút.” Duy nhếch
mép.
“Khác?” Tú nheo mắt nhìn khuôn mặt gian xảo của thằng bạn.Lại định
giở trò gì đây?
“Thời gian quen nhau phải là 100 ngày,và mày phải đưa ra chứng cứ
là mày thật sự thịt được nhỏ.” Duy thản nhiên thốt ra lạnh
băng.
“Tao có bao giờ chưa thịt mà lại nói là thịt rồi đâu!” Tú nói vẻ
bất bình.
“Sao?Sợ ko thịt nổi nhỏ à?” Duy đánh 1 đòn phủ đầu.Rất thú vị nhìn
thằng bạn đang hoang mang.
“Được.50 triệu.Tao cá mày ko thể cưa đổ con nhỏ,nếu mày làm được,ví
của tao sẵn sàng mở ra bất cứ lúc nào.” Duy điềm nhiên cười vô cùng
tự đắc,giống như nắm trong tay phần thắng rồi.
Đột nhiên nghĩ lại em Audi mà Tú thấy chút chua xót,liệu có khi nào
bị làm thịt như con xe ko?Nhưng ko lý nào anh lại phải sợ 1 đứa con
gái.Công tử làng chơi này chưa ai mà chưa có được.Cứ chờ đó Trần
Hiểu Nhi,xem tôi bắt đầu tóm lấy cô thế nào đây.
Hắt xì……!!
“Mày sao thế?” Ngọc nhìn lại phía sau xe máy con bạn thân vừa sổ
mũi.
“Tao cũng ko biết nữa!” Nhi hoài nghi lấy tay quẹt quẹt mũi.
“Ai bảo mày làm việc xấu cho lắm vào,chắc chắn là quả báo!”
“Quả báo cái gì?Tao làm việc xấu bao giờ?Mày đang trù tao đấy
hả?”
“Việc xấu hả,vừa cách đây 1 tiếng chứ bao lâu!”
“Này.Mày có phải bạn tao ko?Rõ ràng tao làm việc tốt.Sẵn sàng nhận
lỗi khi làm sai,lại còn chịu trách nhiệm đàng hoàng.Chỉ mỗi tội…”
nói tới đây thì nụ cười trên mặt Nhi tắt ngúm.Tay đưa lên miệng
chúm chím “Từ giờ tới hết tuần đói rồi!!”
Nghĩ lại tờ polime yêu thương vừa được phân phát lúc tối chỉ sau có
vài tiếng đã đi về nơi xa lắm mà trái tim thiếu nữ cứ rung lên từng
nhịp bồi hồi.Nước mắt nước mũi cứ theo thế mà nhỏ tong tỏng.
“Khiếp trông mày ghê quá!Nín ngay!” Ngọc quay lại nhìn thấy cảnh
tượng hãi hùng người giật mình thon thót.
“Ngọc ơi,tao biết sống sót thế nào tới hết tuần sau đây?Chả nhẽ
uống nước lọc cho qua bữa?”
“Sao nãy rút tiền ra ko suy nghĩ cơ mà!!”
“Để páo thù phải hy sinh vì nghĩa lớn.Nhưng hình như hy sinh quá
lớn mất rồi!!” Nhi gào lên nức nở.
“Vậy giờ quay lại bảo thối lại tiền được ko?” Nhi hỏi.
Bốp..
“Ái.Mày đang lái xe cơ mà!” Nhi hét lên.
“Thiệt muốn chết với mày.” Ngọc nói nhìn con bạn.Nhưng trong lòng
lại có chút vui vui.Rõ ràng biết nó vì mình làm nhiều chuyện như
vậy,ko khỏi thấy tràn trề niềm vui.Ôi tình bạn vĩ đại.Đang ấp ủ
mộng đẹp thiếu nữ thì bỗng.
Đùng .. Đùng..
“Sấm chớp ở đâu mà to thế?”Nhi nhìn ngút tầm mắt hồ Tây thấy ánh
chớp xanh lóe lên từng chập.
“Về nhà thôi!” Ngọc nói,vít côn phóng thiệt nhanh chỉ sợ gặp
mưa.
Nhi thì vẫn đang bâng kua nghĩ xem mai đi học gặm cái gì để chia sẻ
niềm đau với cái bụng rỗng,rồi mai lại là thứ 7 thế này thì đến cốc
bát bảo cũng chả có mà uống.Ôi!Chả nhẽ phải ở nhà!Tên khốn Tuấn
Tú,đúng là khắc tinh với ta,từ lúc đạp cửa vào gặp hắn xui xẻo cứ
ùn ùn ko gọi mà kéo vào.Thiệt đúng là tên xui xẻo.
-- W w w . k e n h t r u y e n . p r o --
Chương 3
Màn mở đầu – Tuyệt chiêu tán tỉnh
Hôm nay là cuối tuần,mới là ngày thứ 2 kể từ khi mãn hạn đình
chỉ.Nhi chạy hồng hộc tới cổng trường nhưng cái cổng xanh im lìm
vẫn lạnh lùng như mọi khi.Thôi đành vậy.Nhi quyết định vòng ra sân
sau,chuyện là thế này,trường dạo này đang tu bổ lại,phía khoảng sân
sau tường siêu vẹo lẻng xẻng nhưng vì đang bận thi công lại khu nhà
học nghề và phần khu nhà trước,nên cái tướng siêu vẹo ở sân sau vẫn
cứ để siêu vẹo như thế.Đấy cũng là tấm vé an toàn để lẩn vào trường
mà ko ai biết của các cô cậu thích cảm giác mạnh.Và đây là 1 ví dụ
điển hình đang len lén trèo vào trường.
Bịch..
“Khụ khụ..” tiếng ho của con trai ở bên kia tường.
Nhi đang trèo lên nghe thấy tiếng ho,nhưng an tâm vì chắc chắn ko
phải tiếng ho của quốc bảo dân tộc,nên tiếp tục mạnh chân,nhanh mắt
mà leo lên bờ tường.Từ từ nhích chân vắt qua bờ tường,ngồi trên bờ
tường cô nhìn xuống dưới,phát hiện 1 tên con trai đang ở dưới,ho
sặc sựa,hình như hắn ra đây trốn học đang đi thì bị cặp của cô ném
trúng,làm bụi của cái sân đất cũng bay lên mù mịt.Vừa bị đau lại bị
bụi vào,hắn chỉ còn ho sặc sụa thảm khốc.Nhi đột nhiên thấy hơi có
lỗi.Vừa đưa nốt chân kia trèo sang bên tường vừa tụt xuống.
“Xin lỗi ném trúng cậu rồi à!” chân vừa chạm đất với tư thế như
chưởng hồng kong,cô ngước lên nhìn cậu ta với đôi mắt sáng lấp lánh
dàn hòa.Ai dè,phút chốc cô thấy thật hối hận vì lời vừa nói.Tên oan
gia.
Tú ngớ người nhìn cô,ko ngờ trốn tới sân sau cho vắng để hút thuốc
cũng gặp con bé này.Đúng thật là oan nghiệp.Nhưng lại nghĩ tới
chuyện cá cược hôm qua,phút chốc tự mình lại cố nở nụ cười mê
hoặc.
“Tôi ko sao!”
“Dĩ nhiên.Chỉ là cái cặp thôi mà,làm sao sao được.” cô nói mặt
chẳng thèm nhìn hắn,nhặt cặp sách của mình lên,hướng về hắn mà phủi
bụi.Rồi vác cặp lên vai,cố chạy nhanh về lớp ko thèm ngoảnh
lại.
“Cái thái độ gì đây?” Tú nghiến răng kèn kẹt,nhưng lại tự vấn,ko
được phép để mình thua.Cưa đổ cô ta,rồi đá cô ta là cách trả thù
tốt nhất.Nhịn..Nhịn.. Nhịn..
“Phù..” thở ra nhẹ nhàng,ngồi phịch xuống ghế ngoài cùng cạnh cửa
sổ ở bàn hai.Nhi đặt tay lên ngực cố tìm lại hơi thở.Vừa ngồi xuống
thì cô giáo đã đứng ngoài cửa nhìn lắc đầu.
“Các bạn đứng!!”
“Nghiêm!!”
Tùng Tùng tùng..
“AAAAAAAAAAAAA…Đói!!” Nhi duỗi dài hai tay trên bàn như con mèo giơ
móng vuốt chán nản ngáp 1 cái uể oải.3 tiết đầu thiệt đúng là đau
đầu.Toán với lý.Tại sao mấy cái môn đó cứ nhằm ngày cuối tuần mà
xếp hàng thế nhỉ.Sắp tới lại còn tiết 5 sinh hoạt.Ôi chỉ mới nghĩ
tới sinh hoạt thâm tình với cô Dung mama là lại run lên bần bật.Nhi
khẽ lắc lắc đầu.Thế nào hôm nay cũng lại 1 màn thị chúng và cô là
nạn nhân bị treo ngược vì hành vi đạp cửa oai hùng đầu tuần.Thật
thê thảm,nhưng đấy cũng là chuyện của 2 tiết nữa,giờ việc khiến cô
rầu nhất là,ông nội đang gào thét đòi tiếp tế.
Dùng tay đập đập vô cái bụng đang ọt ọt biểu tình của mình,Nhi nhăn
mặt “Đưa hết tiền cho người ta đi giặt áo rồi còn đâu mà ông cứ
ngồi đòi hỏi thế hả?” rồi lại tự trách mình,sao lúc đó lại oai hùng
tới thế.Nghĩ tới đây đột nhiên trong đầu lại nhớ tới hai câu thơ
của thi hào Xuân Diệu “Thà 1 phút huy hoàng rồi chợt tắt/Còn hơn
buồn le lói suốt trăm năm.” Nhưng 1 phút huy hoàng đổi bằng 1 giá
quá quá quá lớn rồi.Nhi gập người xuống mặt bàn,mắt ko khỏi rưng
rưng.
“Biết thế này thà buồn le lói suốt trăm năm còn hơn!”
“Sợ mày luôn,thôi xuống căng tin tao mua bánh mì cho.” Ngọc nhìn
con bạn chẳng còn chút khí thế nói.
Mới nghe có thế thì cái xác sống vội vàng nhổm dậy đầy sức sống.Đôi
mắt đen láy sáng “nung ninh” nhìn cô bạn hết sức trìu mến. “Ôi tình
yêu của đời tao!”
Nói rồi 2 cô bé dẫn nhau tới căng tin,đúng là hỗn chiến bánh mì.Như
đã nói ở trên ngôi trường của Nhi với 2 tòa nhà gồm các phòng học
đối diện nhau,cách nhau 1 khoảng sân,nối liền 2 dãy nhà là trụ sở
hành chính của các sếp,tạo thành 1 hình chữ U vuông vắn.Nhưng phía
sau lưng trụ sở hành chính vẫn còn 1 dãy hành lang và 1 vài lớp học
nằm phía sau.Đó là những lớp dành cho học sinh học nghề và học ôn.Ở
phía đầu dãy phòng học đó,cùng hường với dãy nhà A là 1 căn nhà nhỏ
có tên là căng tin.Ôi thì thôi cái căng tin, “to” ơi là to của
trường Nhi,cỡ nó phải lớn cỡ con chuột.Cứ giờ ra chơi là y như rằng
bọn học sinh tranh nhau vào thực hiện mục tiêu nuôi dưỡng mầm non
đất nước “Trẻ con như búp trên cành,biết ăn,biết ngủ,biết học hành
là ngoan”..Thế cho nên cứ gọi là chen chúc nhau trước cái tủ kính
nhỏ tẹo,kê trên cái bàn gỗ.Cô bán hàng đến toát mồ hôi để giải đáp
nhu cầu của bao nhiêu cái miệng.Nhưng cũng đừng chê cái căng tin
nhỏ này nhé,nhỏ vậy thôi cũng có 2 cái bàn nhựa với mấy cái ghế để
ngồi đấy.Đồ ăn thì ngoài bánh mì,bánh ruốc,với mấy món kẹo
thanh,xúc xích,có phục vụ mì vào ngày đông tháng giá..Ôi thế là đã
quá đủ rồi.Cho nên,cứ mỗi khi vào giờ ra chơi là y như rằng,nơi tụ
điểm hot nhất trường chắc chắn là cái căng tin.
Bon chen vào dòng người lam lũ vì miếng cơm manh áo,2 cô gái gầy gò
cuối cùng bị dòng đời xô đẩy hết bên nọ tới bên kia.Quân địch quá
đông lực lượng lại quá hùng hậu,2 cô đành chịu thua.Đang buông tay
cam chịu cái bụng đang kêu ọt ọt thì bỗng Nhi thấy có đôi giầy bóng
bóng dừng lại gần 2 cô.Mũi Nhi bị mùi bánh mì thơm thơm lôi
cuốn,ngó lên,hóa ra lại vẫn là oan gia.
Nuốt nước bọt cái ực.Nhi ngán ngẩm quay sang nhìn Ngọc “Đi thôi mày
xem ra tình hình này ko ổn rồi!”
Ngọc vẫn nhìn chân chân vào gã chủ nhân đôi giầy trước mặt nghĩ
thầm “Ôi,đẹp trai!” mà hoàn toàn chẳng còn cảm thấy đói gì
nữa.
“Các cô ko định mua đồ ăn sao?” Tú lên tiếng.
Ngọc lập tức chôn chân tại chỗ,khiến cho Nhi đang kéo cô cũng bị
đứng khựng lại.
“Tụi em định mua đồ ăn nhưng đông quá!” Ngọc trả lời.
“Mày làm gì đó!Còn ko mau đi!” Nhi tức giận nhìn Ngọc tính kéo
đi.Bị hắn làm cho khóc nức nở còn chưa đủ?
“Đợi 1 chút!” Tú nói.
Tiến vào trong căng tin,hắn nói to nhỏ gì đó với 2 tên nhóc khác.1
lúc sau trên tay cầm 2 cái bánh mì với 2 túi nước đi ra.Hoàn toàn
ko đổ 1 giọt mồ hôi.Đưa về phía 2 cô nở 1 nụ cười mê hoặc.(Chiêu
đầu tiên trong nam nhân kế.Dùng tuyệt chiêu nụ cười ngọt ngào cùng
với 1 cử chỉ tốt bụng.Những cô nàng có tường sắt cũng ko thể nào ko
lay động.Trừ khi tim bằng sắt vụn.Chiêu này vô cùng đơn giản lại
hữu hiệu.Nhưng chỉ có thể dùng bởi những người đẹp trai trời
sinh.Như ta đây XD Ha ha ha )
Ngọc đang ngơ ngẩn vì nụ cười mĩ nam chỉ có trong truyền thuyết lơ
đễnh với tay ra,thì Nhi nhanh tay kéo chặt 2 tay cô lại.
“Cậu làm gì thế!Ai biết hắn âm mưu gì?”
Mặc dù có chút cụt hứng,Tú tự nói với mình,nhịn nhịn.Vẫn cố giữ
vững hình tượng giai đẹp của mình dịu dàng cười “Tôi chỉ muốn mời
các cô bữa ăn thôi mà!”
“Ai biết cái tên đang cười nham hiểm kia đang nghĩ cái gì?Cậu ko
thấy hắn rất gian à?”
Phập.. (Cái gì gọi là nham hiểm?Nụ cười mỹ nam hiền từ,dịu dàng,ôn
nhu hài hòa khiến hoa nhường nguyệt thẹn,thiếu nữ xao động của ta
lại bị ví như nụ cười của mấy tên dâm đãng ư?Đả kích..Đả kích..Con
nhỏ này có mắt thẩm mỹ hay ko?Ko được.Phải nhịn.Nhịn.Nhịn..)
Tú nuốt nước bọt cái ực,thu khóe môi lại,mở đôi mắt nâu ra nhìn cô
gái cố tỏ ra khoan dung “Cô nhìn tôi thế này mà lại thấy gian gian
ư?”
Nhi nhìn kĩ hắn thêm 1 chút,khuôn mặt con trai góc cạnh với làn da
trắng mịn,mái tóc mềm mại gợn sóng,mái và mai dài thẳng ôm lấy
gương mặt,cái mũi cao,chân mày rậm,đôi mắt cũng có phần sáng..Suy
nghĩ 1 lúc,cô gật gù.
Tú đang chờ đợi,khẽ cười.(Đúng vậy ta đẹp trai thế này dù sao cũng
phải là lãng tử.Chứ sao lại có thể hình dung bằng hai chữ gian gian
được.Cô ta chắc chắn cũng đã bị vẻ đẹp của mình thu hút )
“Trông hắn ko chỉ gian mà còn dê dê nữa,Ngọc.Cậu phải cẩn thận.Mặt
con trai mà trắng thế đích thị ko họ sở thì cũng tên khanh.Nên đề
phòng.Thôi chúng ta lên lớp.”
Phập.. (Đại đại đại đại nha đầu… Cô được lắm.Con nhóc ranh kia,công
tử ta tuy là đào hoa thật nhưng chưa bao giờ lừa ai hết.Vậy mà
người dám bảo ta dê ta gian,lại còn bảo ta họ sở tên khanh nữa.Đúng
là khốn kiếp mà.Được rồi ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sở
khanh.)
Nắm chặt bàn tay 1 lúc thấy có gì ươn ướt,man mát chảy ra tay.Nhìn
xuống mới thấy thì ra anh bóp chặt nên vỡ luôn 2 túi nước,giờ nước
ngọt đang chảy lênh láng ra tay.Nên đành chịu khó cuốc bộ ra nhà vệ
sinh rửa cho khỏi dính.
Đi từ nhà ăn cứ đâm thẳng là tới khu nhà vệ sinh.Nó cũng rệu rạo y
như ngôi trường này.Tất nhiên là trường học nên đừng bao giờ đòi
hỏi vệ sinh sạch sẽ như trong khu thương mại rồi.Mới tới gần đã
ngan ngát vàng son,thơm lừng 1 vùng rồi.Nhà vệ sinh trường Nhi nói
là nhà vệ sinh cho oai,chứ cũng chỉ là quây bốn bức tường thấp lại
phân 2 khu nam nữ.Sàn nhà lát đá thô,chia ra làm 2 bên.Trên sàn xây
những ô bằng xi măng hình chữ nhật cao hơn sàn 1 chút,xếp cứ đôi
1,cách tường 1 quãng để người vào giải quyết dẫm lên cho đỡ bẩn
giày,còn công trình thì cứ theo rãnh thoát nước dọc tường mà xử
lý.Đối diện nhà vệ sinh là 1 khoảng sân nhỏ ở giữa có 1 cái bể nước
xây bằng xi măng để học sinh có thể rửa tay,rửa chân,rửa rì thì rửa
ở đấy.
Tú tức giận vặn vòi nước,rửa cho sạch cái cảm giác dinh dính trên
tay,đang bực bội nghĩ thì nghe thấy tiếng ai lanh lảnh rất quen.Vừa
nghe thấy thì trong lòng đã thấy lửa hận bừng bừng.
“Đói chết đi Ngọc ơi!” Nhi mè nheo.
“Ai bảo nãy có người mời bánh mì thì ko ăn!”
“Ăn thế nào được.Ai đảm bảo hắn ko hạ độc!” Nhi trả lời.
Ngọc vẫn đang ngồi giải quyết cạnh Nhi quay sang nhìn con bạn với
thái độ vô cùng .. “thái độ”,Nhi tiện tay ấn đầu nó 1 cái.Đúng là
trọng sắc khinh bạn.
“Hôm qua chúng ta làm hắn mất mặt vậy,tự dưng sáng nay lại tốt bụng
thái độ quay 180 độ.Mày ko thấy nghi ngờ à?” Nhi nói.Vừa đứng dậy
kéo quần lên,cài khóa,rồi mới kéo áo sóng lại cho thẳng nhìn con
bạn.
“Tự dưng tốt bụng mời chúng ta ăn,chắc chắn có âm mưu,muốn trả
thù.Chắc chắn hắn đã hạ độc!” Nhi quả quyết,khuôn miệng nhướng lên
tỏ vẻ anh minh thần võ như Bao Chửng.
Bốp..
“Ai.” Nhi quay lại nhìn con bạn thân đã giải quyết xong sầu đang
quay sang giải quyết nó.
“Mày cứ xem Hà Nội 2 nhiều vào,rồi cũng thành Hà Nội 2 bây giờ.Có
phải là bao thanh thiên đâu mà lo âm mưu với chả hạ độc hả mẹ trẻ.”
Ngọc vừa nói vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nhi lặng lẽ xoa đầu đi theo sau.Rõ ràng hắn ta có điều gì đó mờ
ám.Đột nhiên chỉ sau 1 đêm thay đổi 180 độ.Hôm qua nó còn đang
nghĩ,nếu chẳng may sáng nay hắn chặn đường giải quyết nó thì
sao,vậy mà hôm nay đụng hắn sân sau ko đánh nhau,gặp ở căng tin thì
lại mời ăn bánh.Rõ ràng là rất rất mờ ám.Ko phải đêm qua ngủ bị rơi
xuống giường đầu đập mạnh quá nên hỏng rồi chứ?
Ngồi dựa vào ghế,hai tay gập ra đằng sau để gối đầu,Tú suy nghĩ
mình nên làm gì.Xem ra mấy chiêu tầm thường thật sự ko ảnh hưởng
tới cô ta thật.Đúng là yêu quái ko phải người.Đôi khi anh tự hỏi
liệu cô ta có tim ko nhỉ.Con gái gì mà..
Hai tiết cuối cùng còn thê thảm với Nhi hơn là 3 tiết đầu khô
khốc,cứ chốc chốc Dung mama lại yêu chiều nhìn cô chăm chăm cứ như
thể gương sáng học tập,làm cho cô cái lưng vẫn còn đang đau nhức
cũng tự khắc uấn thẳng ko dám kêu ca.
Dung mama,tên cúng cơm là Nguyễn Kim Dung,tức thường gọi Dung
mama,chủ nhiệm của lớp 12A9,dạy bộ môn hóa,nhưng khả năng chuyên
sâu là “hóa” kiếp học trò.Lớp 12A9,cái lớp mà con gái thì em nào
cũng phấn son,con trai thì ko bao giờ cài cao hơn cái nút áo thứ
ba,mấy đứa con gái ko đến lớp điệu đà thì lại quá sức nghịch
ngợm,mà ví dụ ko đâu xa,sáng chói lóa và ngời ngời vẫn đang ngồi
đằng kia “Trần Hiểu Nhi”.Vừa vào học lớp 10 chưa được 3 ngày thì đã
trèo tường ném cặp trúng thầy giám thị; ngày hôm sau thì ngủ gật
đến mức thầy giáo toán gọi mãi mới tỉnh,tỉnh rồi thì vội bật dậy
hất 1 đòn vào cái cằm nhọn hoắt của thầy,nhưng thảm họa chưa dừng ở
đó,nhờ cú huých đầy động viên,tóc giả của thầy cũng bay luôn ra,từ
đó thầy có tên là VH,bọn học trò hay gọi là văn hóa,còn ý nghĩa sâu
xa là Vũ hói; ngày trực nhật đi giặt giẻ lau xong từ nhà vệ sinh
vung vẩy thế nào bay trúng ngay mặt cô hiệu trưởng đang đi dò xét
dân tình,may là cô đại nhân đại lượng lại là do vô tình nên được
miễn tội; đến khi tập thể dục thì quên giầy,mượn giầy lớp khác thì
ko vừa chân kết quả đá thẳng giày vào mặt thầy giáo khi tập môn
nhảy cao…vân vân và mây mây.. Ko biết bao nhiêu trò nghịch
ngợm.Viết bản tường trình,đình chỉ học tập,nhưng cuối cùng đâu lại
hoàn đó.Cho nên được mọi người tôn xưng làm chị gái dễ thương của
lớp 12A9.Nhưng trong tất cả các trò nghịch ranh ấy,chưa bao giờ cái
con nhóc gây ra đại họa đánh người..Được rồi tuy lần này chưa
đánh,nhưng mà đã có hiện tượng.Cần phải trấn chỉnh ngay lập
tức.
Thấy mùi sát khí nồng nặc trong cái liếc xéo của Dung mama,Nhi khẽ
nuốt nước bọt.Nhăn nhó mặt mày thôi lần này xong rồi.
Cuối cùng thì cũng tới lúc hành quyết.Giờ sinh hoạt cuối tuần.Lớp
trưởng bắt đầu đọc sổ đầu bài,những nhận xét của giáo viên,đưa cô
chủ nhiệm kí trước khi mang lên văn phòng để tổng kết thi đua cuối
tuần.Cô giáo ngừng lại dò dò từng dòng nhận xét trong tuần.
“Giờ sử Hoàng,Minh,Thu đùa nghịch nhai kẹo cao su trong giờ,Hoa ném
giấy từ bàn cuối lên bàn 3.” Đọc rồi cô liếc xéo lên 1 cái lại tiếp
tục.
“Giờ địa bàn ghế xộc xệch,lớp rất bẩn.” tiếp tục liếc thêm cái
nữa.
“Giờ sinh… hoàn toàn giống như cái chợ vỡ.”
“Giờ văn,10 em ko có vở soạn bài..”
“Giờ lý,Thúy,Mai,Huyền đọc tạp trí thời trang trong giờ..”
….
Đến đây mặt Dung mama biến sắc,đặt sổ đầu bài xuống,tay di di thái
dương.Cô nhắm mắt lại thở ra rồi bắt đầu mở đôi mắt to tròn như con
cọp của mình lên miệng bắt đầu nói “Trần Hiểu Nhi,em đi lên
đây!”
Biết mà!!Biết mà!!Giáo viên có 1 chiêu rất lợi hại,người ta vẫn nói
đánh rắn phải đánh vào đầu.Bây giờ là cái đầu đang bị tóm lên đây
mà..Cô ơi,cô tích nhân tích đức chút được ko?Rõ ràng những thứ cô
đọc ko có tên em,em cùng lắm chỉ ngủ trong giờ,đi học muộn,thi
thoảng vô tình quên vài thứ,với vừa rồi đạp vỡ kính cửa lớp
A14..chứ nào phải em làm bi bét cái sổ đầu bài đâu.Nuốt nước bọt
cái ực,Nhi bước từng bước nặng nề đi tới bục giảng.Cả lớp thót tim
nhìn đòn phủ đầu của Dung mama mà ko khỏi thương tiếc thay cho
chiến binh anh dũng.Lần nào cũng là kẻ đứng mũi chịu xào.
“Em muốn tôi phải làm gì với em đây?Tôi đã nghe thầy giám thị nói
rồi ..”
Ôi,lại là quốc bảo.Đúng là cổ vật truyền đạt thông tin cũng thật
quá là nhanh đi.
“.. em vào lớp người ta,lại đạp cửa mạnh đễn nỗi vỡ cả kính.Em có
biết như thế gọi là phá hoại của công hay ko?..”
Trời ơi,cô à.Kính em cũng đền rồi,lại ko phải em trốn tránh trách
nhiệm..Sao cứ nhắc hoài cái qui định phá hoại của công vậy chứ?Cũng
có lúc cô ở văn phòng làm vỡ cái cốc thôi.Vậy ko phải cũng là phá
hoại của công ư?
“..Tôi cũng ko biết phải làm sao với em nữa.Em là con gái phải
…”
Hiền dịu,nhẹ nhàng,bla bla bla.. cô ơi giờ là thế kỷ 21 rồi,cô tân
tiến lên chút đi chứ.Giờ cứ bắt con gái phải ngoan ngoãn lo lắng
việc nhà,ko phải quá bất công rồi sao?
“..em có biết ở văn phòng nghe chuyện tôi xấu hổ thế nào?.học sinh
do tôi chủ nhiệm lại..”
Cô ơi, bị đả kích ko phải tại em.Rõ ràng từ đầu đây đã là lớp chơi
giỏi hơn học,nhà trường phân cho cô,nào phải lỗi tại bọn em
đâu.
Cứ cô dốc bầu nhiệt thuyết,trò chăm chú đón nhận qua lại như vậy.Cô
giáo thì cứ nói,học trò thì cứ trau dồi kiến thức..Cuối cùng hồi
trống cứu mạng cũng vang lên.
Cả lớp nhìn vẻ tiếc nuối của Dung mama mà thở phào nhẹ nhõm.Cuối
cùng cũng xong màn hành quyết.Mau mau thu dọn mà chuồn lẹ
thôi.
Nhi vừa méo mó vì bác dạ dày tốt bụng lại sôi ùng ục,vừa xách cái
cặp lê bước ra ngoài cùng Ngọc.Thiệt là thê thảm.Bình thường bị
mắng thì thôi đi,nhưng hôm nay đặc biệt thê thảm,ko có gì bỏ
bụng,tâm trạng tự dưng cũng trở thành xấu bụng theo luôn.
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Ngọc nhìn Nhi an ủi,khoác tay con nhỏ bạn đi ra sân trường.Bon chen
hòa vào dòng học sinh đang vui vẻ đón ngày cuối tuần thoải mái.Bỗng
nhiên 1 dáng người cao cao,nụ cười long lanh hiện ra trước mặt 2 cô
gái.
Nhi nhìn hắn vẻ dè chừng “Lại muốn gì đây?”
Hắn hơi phật lòng,nhưng vẫn phải cố gắng giữ hình tượng,dịu dàng
cười.
“Tôi muốn mời 2 người uống nước xem như làm hòa.”
“Làm hòa?” Nhi nhìn hắn.Chắc ko phải là định đánh úp ở quán chứ.Dễ
lắm.Nhưng ta đâu có sợ ngươi.Ánh mắt thông minh ánh lên tinh
quái.Môi lại nở 1 nụ cười ma lanh “Làm hòa chuyện gì nhỉ?”
“Chuyện tối qua!” Tú giữ vững nụ cười trên miệng trả lời.
“Xin hỏi là chuyện gì?” Nhi tiếp tục dẫn con bò vào thòng
lọng.
“Là chuyện hôm qua cô và tôi ở ..” nói đến đây tự dưng hắn như bị
nghẹn họng.Cơn tức hôm qua cùng em Audi lộng lẫy xẹp lép vẫn đang
nằm ở xưởng chưa lấy về làm cục nghẹn của hắn lại trào lên.
“À!Ko phải chuyện hôm qua tôi làm ướt áo anh chứ!” Nhi tru môi
lên,khoanh 1 tay trước ngực,tay còn lại mân mê đôi môi hồng, “Hay
là chuyện anh chụp ếch tối qua!”
Con nhỏ này,con nhỏ này…Con nhỏ này..Rõ ràng là có thù oán với tôi
mà..Anh ức nghẹn lời chỉ biết đứng chôn chân 1 lần nữa.Lại 1 lần
nữa hoàn toàn ko thể nói được gì mà chỉ có thể tức nghẹn lời.
Ngọc lo lắng nhìn gương mặt điển trai của Tú cắn chặt môi có kìm
chế bộc phát.
“Anh ko sao chứ?”
“Đi về thôi Ngọc!” Nhi thấy vậy kéo ngay tay Ngọc đi,mặc kệ
gã.
Trong đầu Nhi đang nghi hoặc,cái gã này hôm nay rất kì lạ.Hay có
phải là tại vì hôm qua bị mình làm tức tới bốc hỏa nên não cũng
hỏng rồi chứ?Khẽ quay đầu nhìn lại tướng hắn đang đứng chết chân ở
sân trường 1 lần,bóng đổ dài trên sân.Nhi quay đầu xua đi ý nghĩ
tội lỗi.Ai bảo hắn là người gây lỗi trước.
“Sao rồi?” Duy đến ngồi cạnh Tú khoác vai.
“Con nhỏ đó..” Tú định nói nhưng lại dừng lại,đôi mắt nheo lại nhìn
xa xăm.
“Sao hả?Thấy khó rồi phải ko?” Duy nói.
“Đúng là có khó hơn những ca trước.Nhưng tao ko tin là cô ta là
pháo đài ko thể công phá.” Mắt Tú sáng lên.Anh thực sự chú tâm vào
rồi.Cuộc chơi mới chỉ là bắt đầu.
Hôm nay là cuối tuần,mới là ngày thứ 2 kể từ khi mãn hạn đình
chỉ.Nhi chạy hồng hộc tới cổng trường nhưng cái cổng xanh im lìm
vẫn lạnh lùng như mọi khi.Thôi đành vậy.Nhi quyết định vòng ra sân
sau,chuyện là thế này,trường dạo này đang tu bổ lại,phía khoảng sân
sau tường siêu vẹo lẻng xẻng nhưng vì đang bận thi công lại khu nhà
học nghề và phần khu nhà trước,nên cái tướng siêu vẹo ở sân sau vẫn
cứ để siêu vẹo như thế.Đấy cũng là tấm vé an toàn để lẩn vào trường
mà ko ai biết của các cô cậu thích cảm giác mạnh.Và đây là 1 ví dụ
điển hình đang len lén trèo vào trường.
Bịch..
“Khụ khụ..” tiếng ho của con trai ở bên kia tường.
Nhi đang trèo lên nghe thấy tiếng ho,nhưng an tâm vì chắc chắn ko
phải tiếng ho của quốc bảo dân tộc,nên tiếp tục mạnh chân,nhanh mắt
mà leo lên bờ tường.Từ từ nhích chân vắt qua bờ tường,ngồi trên bờ
tường cô nhìn xuống dưới,phát hiện 1 tên con trai đang ở dưới,ho
sặc sựa,hình như hắn ra đây trốn học đang đi thì bị cặp của cô ném
trúng,làm bụi của cái sân đất cũng bay lên mù mịt.Vừa bị đau lại bị
bụi vào,hắn chỉ còn ho sặc sụa thảm khốc.Nhi đột nhiên thấy hơi có
lỗi.Vừa đưa nốt chân kia trèo sang bên tường vừa tụt xuống.
“Xin lỗi ném trúng cậu rồi à!” chân vừa chạm đất với tư thế như
chưởng hồng kong,cô ngước lên nhìn cậu ta với đôi mắt sáng lấp lánh
dàn hòa.Ai dè,phút chốc cô thấy thật hối hận vì lời vừa nói.Tên oan
gia.
Tú ngớ người nhìn cô,ko ngờ trốn tới sân sau cho vắng để hút thuốc
cũng gặp con bé này.Đúng thật là oan nghiệp.Nhưng lại nghĩ tới
chuyện cá cược hôm qua,phút chốc tự mình lại cố nở nụ cười mê
hoặc.
“Tôi ko sao!”
“Dĩ nhiên.Chỉ là cái cặp thôi mà,làm sao sao được.” cô nói mặt
chẳng thèm nhìn hắn,nhặt cặp sách của mình lên,hướng về hắn mà phủi
bụi.Rồi vác cặp lên vai,cố chạy nhanh về lớp ko thèm ngoảnh
lại.
“Cái thái độ gì đây?” Tú nghiến răng kèn kẹt,nhưng lại tự vấn,ko
được phép để mình thua.Cưa đổ cô ta,rồi đá cô ta là cách trả thù
tốt nhất.Nhịn..Nhịn.. Nhịn..
“Phù..” thở ra nhẹ nhàng,ngồi phịch xuống ghế ngoài cùng cạnh cửa
sổ ở bàn hai.Nhi đặt tay lên ngực cố tìm lại hơi thở.Vừa ngồi xuống
thì cô giáo đã đứng ngoài cửa nhìn lắc đầu.
“Các bạn đứng!!”
“Nghiêm!!”
Tùng Tùng tùng..
“AAAAAAAAAAAAA…Đói!!” Nhi duỗi dài hai tay trên bàn như con mèo giơ
móng vuốt chán nản ngáp 1 cái uể oải.3 tiết đầu thiệt đúng là đau
đầu.Toán với lý.Tại sao mấy cái môn đó cứ nhằm ngày cuối tuần mà
xếp hàng thế nhỉ.Sắp tới lại còn tiết 5 sinh hoạt.Ôi chỉ mới nghĩ
tới sinh hoạt thâm tình với cô Dung mama là lại run lên bần bật.Nhi
khẽ lắc lắc đầu.Thế nào hôm nay cũng lại 1 màn thị chúng và cô là
nạn nhân bị treo ngược vì hành vi đạp cửa oai hùng đầu tuần.Thật
thê thảm,nhưng đấy cũng là chuyện của 2 tiết nữa,giờ việc khiến cô
rầu nhất là,ông nội đang gào thét đòi tiếp tế.
Dùng tay đập đập vô cái bụng đang ọt ọt biểu tình của mình,Nhi nhăn
mặt “Đưa hết tiền cho người ta đi giặt áo rồi còn đâu mà ông cứ
ngồi đòi hỏi thế hả?” rồi lại tự trách mình,sao lúc đó lại oai hùng
tới thế.Nghĩ tới đây đột nhiên trong đầu lại nhớ tới hai câu thơ
của thi hào Xuân Diệu “Thà 1 phút huy hoàng rồi chợt tắt/Còn hơn
buồn le lói suốt trăm năm.” Nhưng 1 phút huy hoàng đổi bằng 1 giá
quá quá quá lớn rồi.Nhi gập người xuống mặt bàn,mắt ko khỏi rưng
rưng.
“Biết thế này thà buồn le lói suốt trăm năm còn hơn!”
“Sợ mày luôn,thôi xuống căng tin tao mua bánh mì cho.” Ngọc nhìn
con bạn chẳng còn chút khí thế nói.
Mới nghe có thế thì cái xác sống vội vàng nhổm dậy đầy sức sống.Đôi
mắt đen láy sáng “nung ninh” nhìn cô bạn hết sức trìu mến. “Ôi tình
yêu của đời tao!”
Nói rồi 2 cô bé dẫn nhau tới căng tin,đúng là hỗn chiến bánh mì.Như
đã nói ở trên ngôi trường của Nhi với 2 tòa nhà gồm các phòng học
đối diện nhau,cách nhau 1 khoảng sân,nối liền 2 dãy nhà là trụ sở
hành chính của các sếp,tạo thành 1 hình chữ U vuông vắn.Nhưng phía
sau lưng trụ sở hành chính vẫn còn 1 dãy hành lang và 1 vài lớp học
nằm phía sau.Đó là những lớp dành cho học sinh học nghề và học ôn.Ở
phía đầu dãy phòng học đó,cùng hường với dãy nhà A là 1 căn nhà nhỏ
có tên là căng tin.Ôi thì thôi cái căng tin, “to” ơi là to của
trường Nhi,cỡ nó phải lớn cỡ con chuột.Cứ giờ ra chơi là y như rằng
bọn học sinh tranh nhau vào thực hiện mục tiêu nuôi dưỡng mầm non
đất nước “Trẻ con như búp trên cành,biết ăn,biết ngủ,biết học hành
là ngoan”..Thế cho nên cứ gọi là chen chúc nhau trước cái tủ kính
nhỏ tẹo,kê trên cái bàn gỗ.Cô bán hàng đến toát mồ hôi để giải đáp
nhu cầu của bao nhiêu cái miệng.Nhưng cũng đừng chê cái căng tin
nhỏ này nhé,nhỏ vậy thôi cũng có 2 cái bàn nhựa với mấy cái ghế để
ngồi đấy.Đồ ăn thì ngoài bánh mì,bánh ruốc,với mấy món kẹo
thanh,xúc xích,có phục vụ mì vào ngày đông tháng giá..Ôi thế là đã
quá đủ rồi.Cho nên,cứ mỗi khi vào giờ ra chơi là y như rằng,nơi tụ
điểm hot nhất trường chắc chắn là cái căng tin.
Bon chen vào dòng người lam lũ vì miếng cơm manh áo,2 cô gái gầy gò
cuối cùng bị dòng đời xô đẩy hết bên nọ tới bên kia.Quân địch quá
đông lực lượng lại quá hùng hậu,2 cô đành chịu thua.Đang buông tay
cam chịu cái bụng đang kêu ọt ọt thì bỗng Nhi thấy có đôi giầy bóng
bóng dừng lại gần 2 cô.Mũi Nhi bị mùi bánh mì thơm thơm lôi
cuốn,ngó lên,hóa ra lại vẫn là oan gia.
Nuốt nước bọt cái ực.Nhi ngán ngẩm quay sang nhìn Ngọc “Đi thôi mày
xem ra tình hình này ko ổn rồi!”
Ngọc vẫn nhìn chân chân vào gã chủ nhân đôi giầy trước mặt nghĩ
thầm “Ôi,đẹp trai!” mà hoàn toàn chẳng còn cảm thấy đói gì
nữa.
“Các cô ko định mua đồ ăn sao?” Tú lên tiếng.
Ngọc lập tức chôn chân tại chỗ,khiến cho Nhi đang kéo cô cũng bị
đứng khựng lại.
“Tụi em định mua đồ ăn nhưng đông quá!” Ngọc trả lời.
“Mày làm gì đó!Còn ko mau đi!” Nhi tức giận nhìn Ngọc tính kéo
đi.Bị hắn làm cho khóc nức nở còn chưa đủ?
“Đợi 1 chút!” Tú nói.
Tiến vào trong căng tin,hắn nói to nhỏ gì đó với 2 tên nhóc khác.1
lúc sau trên tay cầm 2 cái bánh mì với 2 túi nước đi ra.Hoàn toàn
ko đổ 1 giọt mồ hôi.Đưa về phía 2 cô nở 1 nụ cười mê hoặc.(Chiêu
đầu tiên trong nam nhân kế.Dùng tuyệt chiêu nụ cười ngọt ngào cùng
với 1 cử chỉ tốt bụng.Những cô nàng có tường sắt cũng ko thể nào ko
lay động.Trừ khi tim bằng sắt vụn.Chiêu này vô cùng đơn giản lại
hữu hiệu.Nhưng chỉ có thể dùng bởi những người đẹp trai trời
sinh.Như ta đây XD Ha ha ha )
Ngọc đang ngơ ngẩn vì nụ cười mĩ nam chỉ có trong truyền thuyết lơ
đễnh với tay ra,thì Nhi nhanh tay kéo chặt 2 tay cô lại.
“Cậu làm gì thế!Ai biết hắn âm mưu gì?”
Mặc dù có chút cụt hứng,Tú tự nói với mình,nhịn nhịn.Vẫn cố giữ
vững hình tượng giai đẹp của mình dịu dàng cười “Tôi chỉ muốn mời
các cô bữa ăn thôi mà!”
“Ai biết cái tên đang cười nham hiểm kia đang nghĩ cái gì?Cậu ko
thấy hắn rất gian à?”
Phập.. (Cái gì gọi là nham hiểm?Nụ cười mỹ nam hiền từ,dịu dàng,ôn
nhu hài hòa khiến hoa nhường nguyệt thẹn,thiếu nữ xao động của ta
lại bị ví như nụ cười của mấy tên dâm đãng ư?Đả kích..Đả kích..Con
nhỏ này có mắt thẩm mỹ hay ko?Ko được.Phải nhịn.Nhịn.Nhịn..)
Tú nuốt nước bọt cái ực,thu khóe môi lại,mở đôi mắt nâu ra nhìn cô
gái cố tỏ ra khoan dung “Cô nhìn tôi thế này mà lại thấy gian gian
ư?”
Nhi nhìn kĩ hắn thêm 1 chút,khuôn mặt con trai góc cạnh với làn da
trắng mịn,mái tóc mềm mại gợn sóng,mái và mai dài thẳng ôm lấy
gương mặt,cái mũi cao,chân mày rậm,đôi mắt cũng có phần sáng..Suy
nghĩ 1 lúc,cô gật gù.
Tú đang chờ đợi,khẽ cười.(Đúng vậy ta đẹp trai thế này dù sao cũng
phải là lãng tử.Chứ sao lại có thể hình dung bằng hai chữ gian gian
được.Cô ta chắc chắn cũng đã bị vẻ đẹp của mình thu hút )
“Trông hắn ko chỉ gian mà còn dê dê nữa,Ngọc.Cậu phải cẩn thận.Mặt
con trai mà trắng thế đích thị ko họ sở thì cũng tên khanh.Nên đề
phòng.Thôi chúng ta lên lớp.”
Phập.. (Đại đại đại đại nha đầu… Cô được lắm.Con nhóc ranh kia,công
tử ta tuy là đào hoa thật nhưng chưa bao giờ lừa ai hết.Vậy mà
người dám bảo ta dê ta gian,lại còn bảo ta họ sở tên khanh nữa.Đúng
là khốn kiếp mà.Được rồi ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sở
khanh.)
Nắm chặt bàn tay 1 lúc thấy có gì ươn ướt,man mát chảy ra tay.Nhìn
xuống mới thấy thì ra anh bóp chặt nên vỡ luôn 2 túi nước,giờ nước
ngọt đang chảy lênh láng ra tay.Nên đành chịu khó cuốc bộ ra nhà vệ
sinh rửa cho khỏi dính.
Đi từ nhà ăn cứ đâm thẳng là tới khu nhà vệ sinh.Nó cũng rệu rạo y
như ngôi trường này.Tất nhiên là trường học nên đừng bao giờ đòi
hỏi vệ sinh sạch sẽ như trong khu thương mại rồi.Mới tới gần đã
ngan ngát vàng son,thơm lừng 1 vùng rồi.Nhà vệ sinh trường Nhi nói
là nhà vệ sinh cho oai,chứ cũng chỉ là quây bốn bức tường thấp lại
phân 2 khu nam nữ.Sàn nhà lát đá thô,chia ra làm 2 bên.Trên sàn xây
những ô bằng xi măng hình chữ nhật cao hơn sàn 1 chút,xếp cứ đôi
1,cách tường 1 quãng để người vào giải quyết dẫm lên cho đỡ bẩn
giày,còn công trình thì cứ theo rãnh thoát nước dọc tường mà xử
lý.Đối diện nhà vệ sinh là 1 khoảng sân nhỏ ở giữa có 1 cái bể nước
xây bằng xi măng để học sinh có thể rửa tay,rửa chân,rửa rì thì rửa
ở đấy.
Tú tức giận vặn vòi nước,rửa cho sạch cái cảm giác dinh dính trên
tay,đang bực bội nghĩ thì nghe thấy tiếng ai lanh lảnh rất quen.Vừa
nghe thấy thì trong lòng đã thấy lửa hận bừng bừng.
“Đói chết đi Ngọc ơi!” Nhi mè nheo.
“Ai bảo nãy có người mời bánh mì thì ko ăn!”
“Ăn thế nào được.Ai đảm bảo hắn ko hạ độc!” Nhi trả lời.
Ngọc vẫn đang ngồi giải quyết cạnh Nhi quay sang nhìn con bạn với
thái độ vô cùng .. “thái độ”,Nhi tiện tay ấn đầu nó 1 cái.Đúng là
trọng sắc khinh bạn.
“Hôm qua chúng ta làm hắn mất mặt vậy,tự dưng sáng nay lại tốt bụng
thái độ quay 180 độ.Mày ko thấy nghi ngờ à?” Nhi nói.Vừa đứng dậy
kéo quần lên,cài khóa,rồi mới kéo áo sóng lại cho thẳng nhìn con
bạn.
“Tự dưng tốt bụng mời chúng ta ăn,chắc chắn có âm mưu,muốn trả
thù.Chắc chắn hắn đã hạ độc!” Nhi quả quyết,khuôn miệng nhướng lên
tỏ vẻ anh minh thần võ như Bao Chửng.
Bốp..
“Ai.” Nhi quay lại nhìn con bạn thân đã giải quyết xong sầu đang
quay sang giải quyết nó.
“Mày cứ xem Hà Nội 2 nhiều vào,rồi cũng thành Hà Nội 2 bây giờ.Có
phải là bao thanh thiên đâu mà lo âm mưu với chả hạ độc hả mẹ trẻ.”
Ngọc vừa nói vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nhi lặng lẽ xoa đầu đi theo sau.Rõ ràng hắn ta có điều gì đó mờ
ám.Đột nhiên chỉ sau 1 đêm thay đổi 180 độ.Hôm qua nó còn đang
nghĩ,nếu chẳng may sáng nay hắn chặn đường giải quyết nó thì
sao,vậy mà hôm nay đụng hắn sân sau ko đánh nhau,gặp ở căng tin thì
lại mời ăn bánh.Rõ ràng là rất rất mờ ám.Ko phải đêm qua ngủ bị rơi
xuống giường đầu đập mạnh quá nên hỏng rồi chứ?
Ngồi dựa vào ghế,hai tay gập ra đằng sau để gối đầu,Tú suy nghĩ
mình nên làm gì.Xem ra mấy chiêu tầm thường thật sự ko ảnh hưởng
tới cô ta thật.Đúng là yêu quái ko phải người.Đôi khi anh tự hỏi
liệu cô ta có tim ko nhỉ.Con gái gì mà..
Hai tiết cuối cùng còn thê thảm với Nhi hơn là 3 tiết đầu khô
khốc,cứ chốc chốc Dung mama lại yêu chiều nhìn cô chăm chăm cứ như
thể gương sáng học tập,làm cho cô cái lưng vẫn còn đang đau nhức
cũng tự khắc uấn thẳng ko dám kêu ca.
Dung mama,tên cúng cơm là Nguyễn Kim Dung,tức thường gọi Dung
mama,chủ nhiệm của lớp 12A9,dạy bộ môn hóa,nhưng khả năng chuyên
sâu là “hóa” kiếp học trò.Lớp 12A9,cái lớp mà con gái thì em nào
cũng phấn son,con trai thì ko bao giờ cài cao hơn cái nút áo thứ
ba,mấy đứa con gái ko đến lớp điệu đà thì lại quá sức nghịch
ngợm,mà ví dụ ko đâu xa,sáng chói lóa và ngời ngời vẫn đang ngồi
đằng kia “Trần Hiểu Nhi”.Vừa vào học lớp 10 chưa được 3 ngày thì đã
trèo tường ném cặp trúng thầy giám thị; ngày hôm sau thì ngủ gật
đến mức thầy giáo toán gọi mãi mới tỉnh,tỉnh rồi thì vội bật dậy
hất 1 đòn vào cái cằm nhọn hoắt của thầy,nhưng thảm họa chưa dừng ở
đó,nhờ cú huých đầy động viên,tóc giả của thầy cũng bay luôn ra,từ
đó thầy có tên là VH,bọn học trò hay gọi là văn hóa,còn ý nghĩa sâu
xa là Vũ hói; ngày trực nhật đi giặt giẻ lau xong từ nhà vệ sinh
vung vẩy thế nào bay trúng ngay mặt cô hiệu trưởng đang đi dò xét
dân tình,may là cô đại nhân đại lượng lại là do vô tình nên được
miễn tội; đến khi tập thể dục thì quên giầy,mượn giầy lớp khác thì
ko vừa chân kết quả đá thẳng giày vào mặt thầy giáo khi tập môn
nhảy cao…vân vân và mây mây.. Ko biết bao nhiêu trò nghịch
ngợm.Viết bản tường trình,đình chỉ học tập,nhưng cuối cùng đâu lại
hoàn đó.Cho nên được mọi người tôn xưng làm chị gái dễ thương của
lớp 12A9.Nhưng trong tất cả các trò nghịch ranh ấy,chưa bao giờ cái
con nhóc gây ra đại họa đánh người..Được rồi tuy lần này chưa
đánh,nhưng mà đã có hiện tượng.Cần phải trấn chỉnh ngay lập
tức.
Thấy mùi sát khí nồng nặc trong cái liếc xéo của Dung mama,Nhi khẽ
nuốt nước bọt.Nhăn nhó mặt mày thôi lần này xong rồi.
Cuối cùng thì cũng tới lúc hành quyết.Giờ sinh hoạt cuối tuần.Lớp
trưởng bắt đầu đọc sổ đầu bài,những nhận xét của giáo viên,đưa cô
chủ nhiệm kí trước khi mang lên văn phòng để tổng kết thi đua cuối
tuần.Cô giáo ngừng lại dò dò từng dòng nhận xét trong tuần.
“Giờ sử Hoàng,Minh,Thu đùa nghịch nhai kẹo cao su trong giờ,Hoa ném
giấy từ bàn cuối lên bàn 3.” Đọc rồi cô liếc xéo lên 1 cái lại tiếp
tục.
“Giờ địa bàn ghế xộc xệch,lớp rất bẩn.” tiếp tục liếc thêm cái
nữa.
“Giờ sinh… hoàn toàn giống như cái chợ vỡ.”
“Giờ văn,10 em ko có vở soạn bài..”
“Giờ lý,Thúy,Mai,Huyền đọc tạp trí thời trang trong giờ..”
….
Đến đây mặt Dung mama biến sắc,đặt sổ đầu bài xuống,tay di di thái
dương.Cô nhắm mắt lại thở ra rồi bắt đầu mở đôi mắt to tròn như con
cọp của mình lên miệng bắt đầu nói “Trần Hiểu Nhi,em đi lên
đây!”
Biết mà!!Biết mà!!Giáo viên có 1 chiêu rất lợi hại,người ta vẫn nói
đánh rắn phải đánh vào đầu.Bây giờ là cái đầu đang bị tóm lên đây
mà..Cô ơi,cô tích nhân tích đức chút được ko?Rõ ràng những thứ cô
đọc ko có tên em,em cùng lắm chỉ ngủ trong giờ,đi học muộn,thi
thoảng vô tình quên vài thứ,với vừa rồi đạp vỡ kính cửa lớp
A14..chứ nào phải em làm bi bét cái sổ đầu bài đâu.Nuốt nước bọt
cái ực,Nhi bước từng bước nặng nề đi tới bục giảng.Cả lớp thót tim
nhìn đòn phủ đầu của Dung mama mà ko khỏi thương tiếc thay cho
chiến binh anh dũng.Lần nào cũng là kẻ đứng mũi chịu xào.
“Em muốn tôi phải làm gì với em đây?Tôi đã nghe thầy giám thị nói
rồi ..”
Ôi,lại là quốc bảo.Đúng là cổ vật truyền đạt thông tin cũng thật
quá là nhanh đi.
“.. em vào lớp người ta,lại đạp cửa mạnh đễn nỗi vỡ cả kính.Em có
biết như thế gọi là phá hoại của công hay ko?..”
Trời ơi,cô à.Kính em cũng đền rồi,lại ko phải em trốn tránh trách
nhiệm..Sao cứ nhắc hoài cái qui định phá hoại của công vậy chứ?Cũng
có lúc cô ở văn phòng làm vỡ cái cốc thôi.Vậy ko phải cũng là phá
hoại của công ư?
“..Tôi cũng ko biết phải làm sao với em nữa.Em là con gái phải
…”
Hiền dịu,nhẹ nhàng,bla bla bla.. cô ơi giờ là thế kỷ 21 rồi,cô tân
tiến lên chút đi chứ.Giờ cứ bắt con gái phải ngoan ngoãn lo lắng
việc nhà,ko phải quá bất công rồi sao?
“..em có biết ở văn phòng nghe chuyện tôi xấu hổ thế nào?.học sinh
do tôi chủ nhiệm lại..”
Cô ơi, bị đả kích ko phải tại em.Rõ ràng từ đầu đây đã là lớp chơi
giỏi hơn học,nhà trường phân cho cô,nào phải lỗi tại bọn em
đâu.
Cứ cô dốc bầu nhiệt thuyết,trò chăm chú đón nhận qua lại như vậy.Cô
giáo thì cứ nói,học trò thì cứ trau dồi kiến thức..Cuối cùng hồi
trống cứu mạng cũng vang lên.
Cả lớp nhìn vẻ tiếc nuối của Dung mama mà thở phào nhẹ nhõm.Cuối
cùng cũng xong màn hành quyết.Mau mau thu dọn mà chuồn lẹ
thôi.
Nhi vừa méo mó vì bác dạ dày tốt bụng lại sôi ùng ục,vừa xách cái
cặp lê bước ra ngoài cùng Ngọc.Thiệt là thê thảm.Bình thường bị
mắng thì thôi đi,nhưng hôm nay đặc biệt thê thảm,ko có gì bỏ
bụng,tâm trạng tự dưng cũng trở thành xấu bụng theo luôn.
Ngọc nhìn Nhi an ủi,khoác tay con nhỏ bạn đi ra sân trường.Bon chen
hòa vào dòng học sinh đang vui vẻ đón ngày cuối tuần thoải mái.Bỗng
nhiên 1 dáng người cao cao,nụ cười long lanh hiện ra trước mặt 2 cô
gái.
Nhi nhìn hắn vẻ dè chừng “Lại muốn gì đây?”
Hắn hơi phật lòng,nhưng vẫn phải cố gắng giữ hình tượng,dịu dàng
cười.
“Tôi muốn mời 2 người uống nước xem như làm hòa.”
“Làm hòa?” Nhi nhìn hắn.Chắc ko phải là định đánh úp ở quán chứ.Dễ
lắm.Nhưng ta đâu có sợ ngươi.Ánh mắt thông minh ánh lên tinh
quái.Môi lại nở 1 nụ cười ma lanh “Làm hòa chuyện gì nhỉ?”
“Chuyện tối qua!” Tú giữ vững nụ cười trên miệng trả lời.
“Xin hỏi là chuyện gì?” Nhi tiếp tục dẫn con bò vào thòng
lọng.
“Là chuyện hôm qua cô và tôi ở ..” nói đến đây tự dưng hắn như bị
nghẹn họng.Cơn tức hôm qua cùng em Audi lộng lẫy xẹp lép vẫn đang
nằm ở xưởng chưa lấy về làm cục nghẹn của hắn lại trào lên.
“À!Ko phải chuyện hôm qua tôi làm ướt áo anh chứ!” Nhi tru môi
lên,khoanh 1 tay trước ngực,tay còn lại mân mê đôi môi hồng, “Hay
là chuyện anh chụp ếch tối qua!”
Con nhỏ này,con nhỏ này…Con nhỏ này..Rõ ràng là có thù oán với tôi
mà..Anh ức nghẹn lời chỉ biết đứng chôn chân 1 lần nữa.Lại 1 lần
nữa hoàn toàn ko thể nói được gì mà chỉ có thể tức nghẹn lời.
Ngọc lo lắng nhìn gương mặt điển trai của Tú cắn chặt môi có kìm
chế bộc phát.
“Anh ko sao chứ?”
“Đi về thôi Ngọc!” Nhi thấy vậy kéo ngay tay Ngọc đi,mặc kệ
gã.
Trong đầu Nhi đang nghi hoặc,cái gã này hôm nay rất kì lạ.Hay có
phải là tại vì hôm qua bị mình làm tức tới bốc hỏa nên não cũng
hỏng rồi chứ?Khẽ quay đầu nhìn lại tướng hắn đang đứng chết chân ở
sân trường 1 lần,bóng đổ dài trên sân.Nhi quay đầu xua đi ý nghĩ
tội lỗi.Ai bảo hắn là người gây lỗi trước.
“Sao rồi?” Duy đến ngồi cạnh Tú khoác vai.
“Con nhỏ đó..” Tú định nói nhưng lại dừng lại,đôi mắt nheo lại nhìn
xa xăm.
“Sao hả?Thấy khó rồi phải ko?” Duy nói.
“Đúng là có khó hơn những ca trước.Nhưng tao ko tin là cô ta là
pháo đài ko thể công phá.” Mắt Tú sáng lên.Anh thực sự chú tâm vào
rồi.Cuộc chơi mới chỉ là bắt đầ