Tác giả: CheeryChip
Thể loại: Truyện Teen
Tình trạng: Đã hoàn thành
Post : Băng
[ Đoạn hồi ức …]
Cái nắng gay gắt của buổi trưa hè lại càng khiến bà trở nên bực bội
khi đứa con gái bé bỏng mới năm tuổi của mình lại tiếp tục phải
chuyển trường chỉ vì những trò gây gổ .
Cũng phải thôi ! Năm nào mà chả vậy ! Quậy từ bé nên mỗi năm nó đều
phải chuyển trường một lần , phần vì quậy phá , phần vì đánh nhau ,
phần lại vì hoàn cảnh gia đình . Nhà nó cứ phải chuyển đi suốt thế
…
Biết vậy mà con bé cũng chẳng khá lên được !
Thử hỏi xem trên đời này kiếm đâu ra được một đứa con gái thứ hai
thích cởi trần , mặc quần đùi , đi dép tổ ong và chạy nhong nhong
giữa trời trưa nắng cùng lũ con trai như một vị thủ lĩnh như thế
kia chứ !
Chẳng hiểu nó thích gì ở hai chữ “ thủ lĩnh “ mà từ bé đã luôn muốn
được gắn liền với cái tước hiệu ngang tàng ấy rồi . Cũng chẳng cần
biết cả nể bất kỳ một ai cả , nó phải làm “ thủ lĩnh “ ở bất cứ nơi
nào con bé đi qua và dừng chân lại .
Tất nhiên , ngôi trường mẫu giáo , lớp số 5 này cũng không ngoại lệ
. Năm nay là năm cuối , thế mà do quá hư nên con bé vẫn cứ bị
chuyển trường . Bước tới ngôi trường này , nó lại quyết định bắt
tay vào thực hiện một cuộc thế chế mới . Nhưng dường như là khá khó
khăn khi chưa gì nó đã đụng phải một chướng ngại vật to đùng nằm
ngay trước mặt .
Chính hắn , cái kẻ béo ú đang đứng rú ở giữa hành lang và chắn hết
thảy mọi lối đi lại chỉ vì do mình quá béo .
Thêm một câu nói nữa làm con bé ngứa tai đến nỗi phải đưa chân bước
tới lại gần :
-Tất cả chúng mày phải gọi tao là Anh ! Bởi tao tên là Nhật Anh
!!
Ô kìa ! Lạ nhỉ ! Theo như lời mấy đứa bạn xung quanh đây nói thì
thằng nhóc đó mới học lớp số 4 thôi . Sao mà vênh thế ?! Chẳng nhẽ
không ai trị được hắn sao ?! Vậy thì để ta . Nghĩ vậy , con Cheer
liền nhanh chóng tiến lại gần , thản nhiên bước qua và cố tình đụng
phải vai hắn . Một cái đụng khá mạnh khiến thằng Nhật Anh phải lóng
ngóng tí thì ngã nhào .
Chẳng thèm xin lỗi lấy một lời , nó vẫn nghênh mặt bước tiếp cho
đến khi nghe thấy tiếng hắn bất ngờ gọi lại .
Giọng cất lên có vẻ khó chịu lắm .
-Ê con kia ! Đụng phải tao mà bỏ đi như thế được à !
-Ồ ! Không bỏ đi chẳng nhẽ lại phải quay lại xin lỗi mày ?! Thế thì
tao lại chẳng sợ mày quá ! – Nó hất hàm cao giọng ngoảnh lại
.
-Mày … chán sống rồi con ạ ! Biết tao là ai không ! – Thằng Nhật
Anh đem giọng anh chị ra dọa nó … nhưng mà vô ích thôi .
-Mày á ! Một con lợn chăng ?! – Nó khẽ nhíu mày rồi tiến lại gần ,
chủ động đẩy vai thằng nhóc .
-Con khốn này … - Hắn khẽ nghiến rằng , rồi vội vàng túm lấy áo con
bé , xếch ngược lên một cách tàn bạo – Mày chết đến nơi rồi con ạ
!
-Bỏ ra ! - Giọng nó vẫn cất lên lạnh lùng .
-Hờ ! Cái gì cơ ! Mày nằm mơ à ! – Thằng Nhật Anh khẽ cười khẩy ,
một nụ cười đúng chất khinh khỉnh .
-Tao bảo bỏ ra ! – Nó gằn giọng nhắc lại lần nữa . Ánh mắt trừng
lên có vẻ đe dọa .
-Bỏ ngay cái kiểu nhìn ấy xuống , không tao móc …
" Cốp ! " - Một tiếng va chạm lớn giữa hai cái đầu bất ngờ vang lên
. Mà đúng ra là do con bé đã đột ngột tóm lấy tay thằng nhóc , rồi
nhanh như cắt , nó dùng lực hất cả người mình lên để đập thằng vào
đầu thằng bé , một cái đập tấn công thẳng vào đầu khiến hắn phải
đau điếng .
Thằng Nhật Anh choáng váng buông tay rồi ngã liệng về phía sau .
Đoạn ngồi dậy , hắn vội loạng choạng lấy lại thăng bằng , răng
thằng bé nghiến vào nhau kèn kẹt tạo nên những tiếng ken két nghe
thật ghê tai . Ánh mắt nó trừng lên như thể muốn nuốt tươi ngay lấy
con bé . Nghĩ vậy , hắn liền vội vàng chồm tới , lao thẳng tới
người con bé và tóm chặt lấy hai vai nó , nhanh chóng áp sát vào
phía góc tường , gầm gừ đe dọa .
-Mày chết rồi con ạ ! Dám bật tao à !! – Vừa nói , hắn vừa tung ra
những cú đấm chắc nịch … cứ nhằm thẳng vào mặt con bé mà táng ,
táng lia lịa khiến nó không kịp đỡ lại .
Máu ở môi và mũi đã bắt đầu ứa ra khi thằng Nhật Anh tiếp tục lên
gối sút vào bụng , hắn sút lia lịa mà chẳng thèm bận tâm xem là
mình đang bắt nạt một đứa con gái . Nhưng chuyện đó cũng chẳng thể
tiếp tục được lâu khi mà cái Cheer đã bắt đầu bật lại . Đầu tiên là
tóm ngay lấy đầu gối hắn , ấn thẳng xuống và huých mạnh khuỷu tay
lên hàm thằng nhóc , mượn lực , nó lại hất thẳng lên bằng một cú
đập bằng đầu khiến thằng Nhật Anh bị bật ngược ra xa . Nhanh như
cắt , con bé tiếp tục tiến tới , giáng những đòn lia lịa vào đầu và
bụng thằng bé , bằng quyền và cước của mình . Béo nên cũng chẳng
thể di chuyển được nhanh , hắn chỉ biết choáng váng đưa tay lên che
đầu chịu trận .
Cho đến khi đã tã , con nhóc mới lệnh khệnh bước tới , tóm lấy cổ
áo thằng bé , nó khẽ lườm . Nói bằng cái giọng anh chị của một đứa
trẻ con mà ai nghe cũng phải giật mình .
-Chỉ được thế thôi à ?! Nếu chỉ được có thế này thôi thì lần sau
đừng bày đặt đánh nhau ! Mày đang làm bẩn mắt tao rồi đấy !
Nói vậy , rồi nó lại đứng lên , bước đi khinh khỉnh trước ánh mắt
ngạc nhiên của biết bao nhiêu người …
Từ đó , cái câu nói ấy … cứ khắc sâu vào tâm trí hắn , và làm hắn
day dứt cho đến tận bây giờ . Một thằng nhóc chỉ mới bốn tuổi đã bị
thua một con nhóc năm tuổi . Sao có thể chứ ! Hắn là con trai cơ mà
! Nhục quá !
Bởi vậy , để xóa đi cái nỗi nhục ấy . Hắn đã không ngừng rèn luyện
, không ngừng tiến lên và tìm những địch thủ mới . Để khiến mình
mạnh hơn . Để một ngày nào đó , hắn sẽ gặp lại nó … và cho con bé
biết tay !
" Chỉ được có thế thôi à ! " - Đó đã trở thành câu nói cửa miệng
của hắn sau mỗi lần đánh nhau chiến thắng tự lúc nào không biết
…
[ 12 năm sau ]
Thời gian trôi qua , mọi vật đều lớn lên , và con bé thì cũng đã 18
tuổi . Năm nay nó lên lớp 12 . Vậy mà vẫn bị chuyển trường , vẫn bị
trách cứ và nhận đủ lời phê phán bởi cái tính nóng nảy và hay đánh
nhau . Tất nhiên , trận nào cũng thắng . Thế nên nó mới bị lũ bạn
gán cho cái biệt danh là "con quỷ học đường".
Mà thôi ! Kệ ! Cũng chẳng sao ! Bước vào trường mới , lại một cuộc
sống mới , nó sẽ bắt tay vào làm một cuộc thế chế mới … Chắc chắn
rồi !
………….
Khệnh khạng bước vào trường , vẫn như bao lần trước , nó vẫn cứ
khác người như thế . Quần tụt , xiềng xích móc đầy quanh hông , áo
thụng rộng thùng thình và găng tay thì to bản kiểu rock . Tất nhiên
, không thể thiếu mấy chiếc vòng thánh giá hay khuyên tai đầu lâu
được gắn chi chít trên mình con bé được . Trông nó thật dị thường .
Điều đó làm chú ý không biết bao nhiêu con mắt đổ dồn vào nó
.
Và tiếng của một đứa con gái chảnh chọe chanh chua như dấm bất ngờ
cất lên cũng khiến bước chân nó phải dừng lại .
-Ôi trời ! Trông nó còn chẳng ra hồn con gái nữa !
Cái tiếng nói lanh lảnh ấy bất ngờ cất lên thu hút ngay sự chú ý
của con bé , và nó khẽ quay đầu nhìn lại . Đó là Zuri , hot girl
hiện tại của trường . Lóc cóc bước tới gần , Cheery nhoẻn cười chào
hỏi .
-Hi ! Bạn là người vừa mới nói tớ không ra hồn con gái ý hả
?!
-Thì sao … - Cái Zuri khẽ chau mày nghi ngại .
-Nhưng tớ tin chắc , của tớ to hơn cái thứ hàng độn của cậu đấy
!
Vừa dứt lời , nó lập tức tóm lấy bàn tay của cái Zuri và đặt ngay
lên vùng ngực của mình , ấn nhẹ . Cảm giác mềm mềm , ấm ấm lập tức
lan nhẹ trên những ngón tay … cái Zuri vội vã rụt tay lại ngượng
ngùng . Chưa hết , nó còn đặt tay mình cái bốp lên ngực cái Zuri
rồi bóp nhẹ … quả nhiên … chỉ có « lá « ! Khẽ cười khẩy , Cheery
tặng cho nó một lời khuyên thật ngọt ngào .
-Lần sau thì mặc áo khớp cỡ vào nhé ! Độn thế này không « lớn »
được đâu !
-Mày … đứng lại cho tao ! – Chẳng để con bé được yên , cái Zuri vội
vàng tóm lấy tay nó kéo phắt lại như thể muốn gây sự .
-Lại gì nữa đây … – Nó khẽ nheo mày , tỏ vẻ bất cần .
-Con chó này ! Mày tưởng nói tao xong là bỏ đi dễ dàng như thế được
hả !
-Thế thì làm sao ?! Có vấn đề gì không ?! – Cheery khẽ nhếch môi
cười khẩy , nó quá hiểu trò của bọn này .
-Thì làm sao á ! Mày chết đi này !
Vừa dứt lời , ngay lập tức , cái Zuri vung tay tính tát thẳng vào
mặt con bé , nhưng đâu có dễ thế , nó đoán trước được rồi mà , vội
cúi người xuống , nó né đòn một cách dễ dàng , rồi lại đứng lên
cười khẩy .
-Yà ! Cái con này … tát mà như vậy à ! Mày làm tao chán quá đấy !
Tát phải như thế này này !
Nói rồi , nhanh như cắt , nó giương tay tát thẳng vào má con Zuri
lên tiếng cái « Đốp ! « . Tiếng đốp vang lên giòn tan khiến mặt con
nhóc đỏ ửng , chắc hẳn là phải đau và rát lắm . Ai nhận đòn của nó
cũng thấy thế mà !
Biết không địch lại nổi đối thủ , Zuri chỉ biết nằm khụy dưới đất
mà ôm má hằn học , ngước ánh mắt đăm đăm lên nhìn nó một cách hận
thù .
Con Cheer khẽ cúi đầu xuống , nó cười , rồi ném lại một câu đau
điếng vào mặt con nhóc kia .
-Chỉ được có thế thôi à ?! Nếu chỉ được có thế này thôi thì lần sau
tránh xa tao ra . Đừng để tao phải gặp lại mày một lần nữa … không
thì đừng trách tao ác đấy !
Và cũng trong ngày hôm ấy , sau khi lời nói đó được ban ra , đã có
kẻ phải trách nó ác tới lần thứ hai thật !
12 giờ , lúc này , tại căng-tin của trường , con bé đang ăn trưa
ngon lành với đống bánh kẹo hình con thỏ xinh xắn của mình … thì
bất thình lình , từ xa , một đám con trai đột ngột kéo tới , đạp đổ
cái bàn ăn của nó một cách thậm tệ . Thức ăn bắn vung *** lên người
con bé . Cheery đứng dậy , nó kéo lại cặp sách , lầm lì .
- Thằng khốn nào … - Giọng con bé rít lên như thể muốn ăn tươi nuốt
sống ngay kẻ vừa gây ra chuyện tày đình này .
-Là tao đấy ! Có vấn đề gì không ! – Thằng Chan khệnh khạng bước ra
, hắn vẫn vênh mặt mà chẳng có chút hối lỗi nào .
-Thằng khốn này , mày chán sống rồi ! – Con bé khẽ nắm chặt đôi bàn
tay nó lại , chuẩn bị đấm !
-Ồ vậy sao ! Tao lại chẳng ngại mày quá nhỉ ! Con khốn này ! Ai cho
mày dám bắt nạt người yêu tao ! – Thằng Chan nói như quát vào mặt
nó .
-Người yêu mày … là con nào ! – Cái Cheer dừng lại , tạm chưa đánh
vội .
Thằng Chan còn chưa kịp trả lời , cái Zuri đã vội vàng bước lên
ngóng nguẩy , nó vênh mặt đáp :
-Là tao đây ! Tao là người yêu anh ấy ! ( Ôi ! Con bệnh ! )
Vừa nhìn thấy Zuri , cái Cheer đã cười sặc ra rồi lại đá đểu , chỉ
một câu nói thôi cũng làm con bé ngượng đến tái mặt .
-Ồ ! Thì ra là con điên này à ! Không ngờ nhìn mày như thế mà lại
chịu xài hàng độn cơ đấy ! Thật bất ngờ quá ! – Vừa nói , nó vừa
cười hờ hờ một cách thật nhạt nhẽo .
Tiếng cái Cheer cất lên một cách đầy khiêu khích khiến hắn lại càng
khó chịu , nhưng rồi vẫn quay lại nhìn cái Zuri , Chan thầm lầm bầm
hằn học – « Sặc ! Nhìn to thế mà lại độn thật à ! Thế mà mình chưa
sờ thử bao giờ … Phí ! « .
Nghĩ rồi , hắn liền quay lại nhìn cái Cheery , đứng trước mặt con
bé và cố ý cúi xuống nhìn nó để trêu ngươi .
-Im ngay đi con lùn ! Không đến lượt mày lên tiếng !
-Nhưng tao cứ thích lên tiếng đấy thì làm sao ?! – Nó khẽ rướn chân
lên và đưa ánh mắt đầy gai góc nhìn hắn vẻ thách thức .
-Thì … mày chết đi này !
Vừa dứt lời , nhanh như cắt , thằng Chan tóm tóc dúi thẳng đầu nó
xuống rồi lên gối huỳnh huỵch . Hắn đá nhanh kinh khủng , thậm chí
nó còn không kịp đỡ nổi phát nào nữa . Bọn xung quanh hò hét cổ vũ
dữ dội , có vẻ như ở đây , trong cái ngôi trường toàn những học
sinh cá biệt này , thằng Chan là kẻ cầm đầu , còn con bé chỉ giống
như một đứa thường dân đã vô tình chọc giận phải « King » .
Một thằng đầu nhím hình như là đàn em của Chan bất ngờ chen lên ,
hô hào thích thú .
-Anh Chan cố lên ! Đánh chết nó đi ! Anh là người mạnh nhất mà em
từng thấy !!
Càng được cổ vũ , Chan lại càng ra đòn một cách hung bạo , hắn sút
lia lịa vào bụng nó một cách thậm tệ làm miệng con bé ứa máu … Khá
đau , nhưng chưa thấm . Những đòn như thế này con bé đã ăn nhiều
rồi , chai lì rồi . Mới vậy đã là gì đâu !
Nhưng rồi bỗng nhiên thằng Chan tự dưng dừng lại , cúi xuống nhìn
nó và khẽ xoa xoa lên đầu con bé , hắn vỗ bôm bốp vào mặt nó như
thể một kẻ đắc thắng để chuẩn bị nói ra cái câu cửa miệng hằng ngày
.
-Hờ hờ ! Chỉ được có thế thôi à ! Nếu chỉ được có thế thì ... hự
!!!
Còn chưa kịp dứt lời , thằng Chan đã bất ngờ phải khựng lại vì một
cú đấm giáng trời từ đâu dội xuống . Nhanh như cắt , nó đấm thẳng
vào bụng hắn bằng tất cả sự giận dữ của mình . Trong giây lát , cả
người hắn cứng đờ , rồi cứ như hoang mang , mọi vật chìm vào sự đảo
lộn , tất cả những hình ảnh xung quanh hắn cứ mỗi lúc nhòa dần đi
trong đau đớn . Nội tạng hắn rung lên vì tác động của đòn tấn công
quá bất ngờ và mạnh . Chan gục xuống trong sự thảm hại trước bàn
tay của một đứa con gái …
Lúc này , con bé mới khệnh khạng bước lại gần , nó khẽ lấy tay lau
đi chút máu còn vương trên khóe mép , rồi nhẹ nhàng tóm lấy cổ áo
thằng Chan , lôi nhẹ lên và tặng cho hắn một nụ cười khinh khỉnh
.
-Phải ! Tao chỉ được có thế thôi đấy !
-Mày … mày đúng là một con quái vật ! – Chan lắp bắp , hắn cố nói
hắt ra bằng chút hơi thở yếu dần của mình .
-Sai rồi ! Tao là một vị thủ lĩnh !
Nói rồi , nó lại quay lại nhìn đám đàn em của hắn . Lũ con gái cũng
như tụi con trai lúc nãy còn hò hét , bây giờ thì im bặt trước ánh
mắt của kẻ thắng trận . Nó khẽ lườm bằng một ánh mắt mang đầy màu
đe dọa .
-Bây giờ tụi mày thích sao ?!
Giọng nó vừa cất lên , lạnh như băng khiến cả lũ phải cúi mình run
rẩy , tụi nó nhìn nhau , im lặng một hồi rồi đột ngột cúi xuống ,
trở mặt cả đám .
- Dạ ! Chúng em xin lỗi chị ạ ! Từ nay xin chị làm thủ lĩnh của
trường này !
-Thế còn thằng kia ?! – Con bé lại hất hàm quay ra nhìn thằng đầu
nhím , cái thằng mà vừa nãy cổ vũ to nhất mà đến giờ vẫn còn im mồm
.
Thấy con bé quay sang nhìn mình , bất giác , sợi lạnh chạy dọc sống
lưng khiến hắn phải vội vàng lên tiếng .
-A… em xin lỗi chị ạ ! Chị mới là người mạnh nhất mà em từng thấy !
Từ giở trở đi em xin trung thành với chị suốt đời !
Nhìn miệng hắn liến thoáng đến nỗi không biết tráo trở là gì khiến
con bé lại càng ngứa mắt , nó hất chân đạp cái đốp vào người thằng
điên đang quỳ rạp trước mình ấy rồi ngoảnh mặt bước đi .
-Biến đi ! Tao không cần đứa đàn em lật lọng như mày !
Đang tung tăng định bắn ra ngoài trường thì bất giác , nó lại lướt
ngang qua cái Zuri , nhìn con bé khép nép mà tội thấy ớn ! Chắc là
đang cố tình lịm đi để cho nó không nhận ra đây mà … Khẽ bước chân
lùi dần chầm chậm , nó ngoái mặt lại nhìn cái Zuri rồi cười khẩy
với con bé .
- Ồ ! Có phải bạn Zuri đây không ý nhỉ ! Có phải bạn là đứa đầu têu
ra cái vụ này đây không ý nhỉ ! – Giọng nó cứ cất lên khinh khỉnh
một cách kích bác nghe khó chịu cực kỳ . Nhưng biết làm sao đây ,
cái Zuri đang thất trận , và nó chỉ biết nép mình đứng yên chịu tội
.
Khẽ mím môi , con Zuri còn thầm lẩm bẩm …
- Mày …
Còn chẳng để cho cái Zuri kịp nói hết lời , con Cheer lại tiếp tục
.
-Sao cơ ?! Có gì thì nói to lên xem nào ! À mà quên … Chẳng phải
tao đã nói là đừng để tao phải gặp lại mày thêm một lần nữa rồi
đúng không ?! Bây giờ thì bắt đầu trách tao ác đi là vừa được rồi
đấy !
Con bé vừa dứt lời , tiếng nó vang lên như nã vào đầu khiến cái
Zuri thấy lạnh cả người , không biết lại chuyện gì sắp xảy ra nữa
đây .
Đá mắt sang phía tụi con trai , cái Cheer bắt đầu ra lệnh – thức
lệnh đầu tiên của kẻ cầm đầu .
-Tụi mày … bắt nó vào phòng vệ sinh nam cho tao ! Thích làm gì thì
làm ! Miễn là để cho nó nhớ …
Khẽ nhếch môi cười , cái Cheer lại đi thẳng .
Chẳng cần bận tâm xem tụi nó làm gì mà khiến con Zuri phải hét ầm
lên hoảng loạn trong phòng vệ sinh đến thế .
Cũng chẳng cần biết rằng mình làm thế là đúng hay sai .
Nó chỉ cần biết , ngày hôm nay , khi đánh thắng một kẻ cầm đầu …
nghiễm nhiên , nó đã trở thành vị thủ lĩnh mới .
Trường này , từ nay sẽ trở thành địa bàn dưới quyền cầm trịch của
nó .
Nắng nhẹ , khẽ buông dần , màn đêm bắt đầu chiếm lấy màu của ánh
sáng . Một thế chế mới lại bắt đầu .
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui
vẻ)
Chap 2 : Sư phụ ăn mày
CheeryChip.
-------------------------------
4 . MiTa
Tên : Nguyễn Ngọc Thảo
Nick name : Mita SuperMan
Ngày sinh : 1/11/1992
Mita và Cheery quen nhau từ trên mạng qua một trang web cộng đồng
nhỏ . Hai đứa nó trở trên thân thiết qua những lần nói chuyện và
tâm sự mỗi khi chat chit . Nhưng có một điều bận tâm là mặc dù đã
quen nhau rất lâu nhưng lại chưa một lần được gặp mặt . Vậy là nhân
một lần cái Cheer thở dài vì lại sắp phải chuyển trường , mà không
trường nào chịu nhận một đứa cá biệt như nó . Mita đã “ rủ rê “
Cheery sang trường của mình học … Cũng là một trường cá biệt nhất
nhì cái đất Hà Nội này …
4 . Ben Crazy
Tên thật : Linh Trang .
Nick name : Ben Crazy , Chang Zino vv...
Ben cũng là một người bạn mà Cheery quen từ trên mạng , cũng bởi cả
hai đứa đều “ có chút tiếng “ trong mỗi lĩnh vực riêng giống nhau
nên rất dễ nói chuyện . Mặc dù , Ben luôn trêu Cheery vì nó lùn hơn
hắn đến 20cm …
6. Hummie
Tên : Hoàng Ngọc Ly .
Bạn ngồi cùng tổ với Cheery và cũng - sẽ - là - một - trong - ba -
đứa - bạn - thân của nó sau này .
7. Bà lão ăn mày .
“ Bang chủ cái bang “ là cái nickname hợp lý nhất mà con Nấm tâm
đắc đặt cho bà lão .
Bất ngờ xuất hiện và chỉ cho con bé thế nào mới là “ đấm “ thực sự
. Nó đã bất ngờ đến nỗi vô cùng ngạc nhiên khi thấy được những gì
mà bà thể hiện . Nhận bà – 1 lão ăn mày làm sư phụ là điều quái dị
nhất mà con bé có thể nghĩ tới … Thế nhưng , nó đã làm .
Ngoài việc hẹn nó vào 5 giờ chiều mỗi ngày sau khi tan học tại khu
tập thể gần trường để dạy võ , bà không còn cho nó biết thêm gì về
mình nữa . Đặc biệt , nó tuyệt đối không được phép dẫn người lạ đến
gặp bà … Vì một lý do nào đó …
Trở về nhà là lúc nó cảm thấy tâm hồn mình được bình yên nhất . Nó
thích được cầm cái vòi nước , đưa lên ngang người rồi vặn cái voan
màu đồng khiến cho nước bắn tóe ra thành từng làn rào rạt . Nước
đọng trên lá và thân cây , ánh lên màu xanh man mát của buổi chiều
tà đã ngả sang dạ tím . Nó thích cái cảm giác được cho cây ăn no và
từng tán lá cũng khẽ rung mình rối rít cảm ơn nó . Có lẽ , chăm cây
là sở thích duy nhất mà nó được thừa hưởng từ người mẹ trái tính
của mình . Ngoài ra , hai mẹ con hoàn toàn không còn một điểm chung
nào với nhau , cứ hễ nói chuyện là cãi vã , ngay đến cả việc nó cố
đem con mèo Nhan Nhan về nuôi cũng là một lỗi tày trời mà mẹ nhân
đó để mắng nó suốt cả tháng ròng rồi mới chịu chấp thuận . Thế
nhưng mà bây giờ , sau khi có con mèo bầu bạn mỗi lúc một mình buồn
chán ... nó còn có cảm giác mẹ cưng con Nhan Nhan hơn cả mình
!
Nhắc đến Nhan Nhan , chợt , nó nghe thấy tiếng "méo !" khi con mèo
vừa mới nhấc chân nhảy sang ban công nhà hàng xóm mới .
" Ôi trời ! Mẹ còn chưa sang chào mà mày đã muốn ra mắt mình với lũ
cá nhà người ta rồi hả Nhan Nhan ! " - Thầm kêu lên trong đầu ,
Cheery vội vàng nhảy sang cùng "con nhóc ".
Lóc cóc trèo sang ban công nhà phía bên kia , nó cố gắng từng bước
thật nhẹ nhàng , nhanh thoăn thoắt tóm lấy con mèo rồi ôm trầm nó
vào lòng , vuốt ve vỗ về và tét nhẹ vài cái vào mông , mau chóng bế
lấy cục thịt rồi vội vã trèo về phía ban công nhà mình , mong cho
không ai kịp phát hiện .
Một bước , rồi hai bước ...
Cái ban công nhà này thiết lập hàng rào nhiều chậu cây cảnh quá
khiến cho nó " phải – lỡ - bị - đạp – vào " một chậu ! Thế là thôi
! Công sức giữ gìn sự yên lặng đã tan thành mây khói ! Chiếc chậu
hoa nghiêng mình ngã xuống và rải rác trên mặt đất bằng những mảnh
cơ thể đã vỡ tan của mình .
" Ối giời ơi ! Thôi chết tôi rồi ! " - Lỡ miệng hét ầm lên như thế
... tiếng động này đã khiến cậu chủ nhà đang ung dung trong phòng
tắm cũng không thể yên lòng mà buộc phải lết cái thân mình ra ngoài
ban công , tìm hiểu xem có chuyện gì .
Giật mình quay ngoắt lại đằng sau , xuất hiện trước mắt nó bây giờ
là một người con trai cao sừng sững , dáng vẻ cực đô với làn da rám
nắng và khuôn mặt manly . Nhưng , điểm làm nó chú ý nhất vẫn là …
anh ta không mặc quần áo , đã thế lại còn chỉ quấn một chiếc khăn
tắm quanh hông theo cái kiểu ... hời hợt , dễ rơi ... mơi chăng
?!
Và y như rằng , chiếc khăn đã vô tình móc vào thành cửa để đến khi
hắn cất bước tiếp tục tiến ra phía trước thì ... tuột ... khăn
buông mình choàng nhẹ lên mặt đất !
Cảnh tượng hãi hùng khiến cho con bé " giật – mình – trố - mắt – ra
– nhìn – rồi – hét – lên – hoảng – hốt " :
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!
Vừa hét , nó vừa ôm con mèo chạy cuống cuồng về nhà , đầu óc rối
tung và đóng sập cửa lại , nằm lên giường , nó úp cái chăn vào mặt
rồi hét lên rối rít . Mặt đỏ bừng , mắt nhắm tịt không dám mở ra ,
miệng chỉ lẩm bẩm và đầu óc thì loạn hết cả lên vì chỉ " những hình
ảnh đó " .
-Huhuhu !! Ghê chết đi được ý !! Eo ơi ! Cái gì mà xấu thế ! Eo ơi
! Kinh chết đi được ý !! Eo ơi ! Hỏng hết cả mắt người ta rồi ! Eo
ơi ! Vừa to vừa dài vừa xấu xí ý … trông như cái vòi voi ý !! Eo
ơiiiii !!!
Cheer nằm hét phía bên này , thì cũng phải mãi đến một lúc sau
.
Ừm ! Chắc cũng phải mất đến một lúc thì cái tên ngơ ngơ ấy mới kịp
định thần lại được . Tiếng hắn bắt đầu hét còn to hơn cả con bé ,
âm thanh vọng nguyên cả một góc sân của khu nhà mới tới .
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA … ( cái gì vừa xảy ra thế nhờ ?!)
……………….
Cả đêm hôm ấy , Yanbi và Cheery đều không tài nào ngủ được , đầu
bọn chúng cứ rối tung lên vì cái chuyện hồi chiều , thật khủng
khiếp ! Yan cứ nghĩ rằng như thế là mình đã bị mất zin , còn Cheer
thì bối rối vô cùng vì đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy " cái thứ
kinh khủng ấy !" …
Sáng hôm sau , Cheer ngủ gần chết , nó còn ôm con thỏ và gác chân
lên bé gấu , đầu vẹo xuống cuối giường , chân vắt ở đầu giường …
dáng ngủ cực xấu ! Phải mãi đến một lúc sau , khi tiếng chuông đồng
hồ báo thức "đột ngột" reo lên theo như cái giờ mà con Cheer đã đặt
sẵn sàng ngày thì nó mới chịu tỉnh dậy .
Mắt nhắm mắt mở , nó vơ lấy chiếc đồng hồ , tay quờ quờ bấm vào nút
tắt ... rồi lại ngủ tiếp . Phải đến ba bốn lần như thế , cứ bật dậy
, rồi ngồi một góc , tay nọ bấm tay kia ... tự nhủ lẩm bẩm trong
lòng nhưng mà mắt thì vẫn nhắm tịt .
- Dậy hông ta ?! Mình có nên dậy luôn hông ta ?! Dậy hay là ngủ
tiếp đây ta ?! ... Thôi ! Ngủ tiếp ! – Nghĩ vậy , nó lại nghẻo phắt
người ra giường rồi tiếp tục ngáy khò khò ( Đó là khi quá trình dằn
vặt lương tâm " bị " chấm dứt ! ).
5 phút , rồi 10 phút …
Đợi mãi , đợi mãi , mẹ không thấy Cheer ngủ dậy , bực mình , bà
đành phải lết cái thân già lên gọi nó … Ây da !
-Maiiii ! Dậy mauu !! Mấy giờ rồi mà còn ngủ hả !!!
- Ơ mẹ ! Vẫn còn sớm mà … mới có … - Vừa nói , nó vừa ngơ ngác
hướng mắt về phía cái đồng hồ " bây giờ là 6 giờ 25 phút " - Ối
giời đất ơi !!! Muộn thế này rồi sao mẹ còn không gọi con !!!
Nói rồi , nó vội vàng nhảy phắt xuống giường và lóc cóc chạy vào
phòng vệ sinh , chuẩn bị cho một buổi sáng .
Nhìn theo cái dáng vẻ lóng ngóng , lúc nào cũng hấp ta hấp tấp của
con bé , mẹ chỉ biết thở dài mà dõi mắt trông theo . Không quan tâm
chắc nó hỏng rồi !
………………….
Hôm nay đã là ngày thứ hai nó bước chân vào ngôi trường này , nhưng
bây giờ mới là ngày đầu tiên nó ra mắt tập thể mới của mình – lớp
12A8.
Bước vào 12A8 , đập ngay vào mắt nó là một cái chợ với những đứa
học sinh đặc biệt được chọn lọc ra từ những lớp cá biết và gom hết
vào đây , tạo nên một quần thể vô cùng ... đặc sắc !
Đứa thì giũa móng tay , đứa thì ngồi nghịch mái tóc , vài thằng con
trai còn ngang nhiên hút thuốc lá trong lớp , máy bay giấy gắn đuôi
tên lửa cứ phi vèo vèo từ bàn này sang bàn khác ... Quả là một
khung cảnh hỗn loạn !
" Nhưng yên tâm , ta sẽ sắp xếp lại trật tự của nơi này ! " - Con
Cheer thầm nghĩ trong đầu mình như vậy rồi mỉm cười khinh khỉnh ,
nó bắt đầu cất cái giọng cao lanh lảnh lên chào cả lớp .
-Chào các bạn ! Mình là Mai , mới được chuyển tới trường này , mong
mọi người chỉ giáo !
Tiếng nó vừa cất lên đã thu hút hết thảy sự chú ý của tất cả mọi
người.
Phía bên dưới bắt đầu rộ lên những tiếng bàn tán ...
" Uầy … con bé này hình như là người hôm qua đánh bại thằng Chan
đấy !"
" Ơ … Mày cũng biết vụ đó à ! Hình như nó đấm kinh lắm !"
" Thật không đấy ! Nhìn nó lùn như vậy mà … "
" Ô con này dở hơi à ! Đấm thì cần gì phải cao với thấp !"
….
Xì xào , xôn xao …
Tiếng đám học sinh bên dưới đang rì rầm bàn tán về nó cứ nhốn nháo
loạn xạ cả lên . Thấy chưa ! Đánh bại được con rắn cầm đầu là cách
tốt nhất để mọi người biết đến . Nó khẽ cười thầm , còn cô chủ
nhiệm thì chau mày khó chịu .
Thật chẳng ra thể thống gì nữa ! Chúng cứ làm ầm lên như thể không
có mặt cô ở đó vậy ! Cô khẽ thở dài rồi đột ngột cầm thước lên , gõ
đôm đốp vào mặt bàn ra hiệu im lặng .
Chỉ một vài tiếng gõ cùng ánh mắt nhìn sát thủ lườm quanh cả lớp ,
tất cả lại cùng im lặng .
-Đây là cái chợ đấy à ?! – Một câu hỏi , không có ai dám trả lời
.
-Biết điều thì giữ trật tự cho tôi ! Còn không thì đi ra ngoài
!
Khi thấy cả lớp đã thật – sự - trật – tự , cô mới thở phào nhẹ nhõm
và đổi giọng dịu dàng , gọi tên cái Cheer .
- Như cả lớp đã biết , bạn Mai ngày hôm qua có đến trường ta rồi
nhưng lại gặp một chút sự cố nên ngày hôm nay mới ra mặt cả lớp
được . Mong các em sẽ giúp đỡ bạn trong học tập sau này – Nói rồi ,
cô ta lại đánh mắt nhìn sang cái Cheer , ra hiệu cho nó đến gần chỗ
mình – Mai , em ngồi cạnh bạn Vũ nhé , ở đằng kia kìa .
Vừa nói , cô vừa đưa tay chỉ về phía đứa con trai đang ngồi bên
cạnh cửa sổ , gương mặt sáng sủa và không kém phần quen thuộc ,
dường như đã được khắc sâu vào tâm trí ...
-Áaaaaaaa !!! Đồ con voi ! – Bất giác , nó chợt hét toáng lên như
thế khi nhìn thấy thằng Vũ .
Đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì , thậm chí còn chẳng thèm bận
tâm xem đứa mới chuyển đến lớp mình là ai , nhưng khi nghe thấy
tiếng hét ấy vọng vào tai ... hắn lập tức nhận ra âm thanh quen
thuộc !
-Ối trời ơi ! Con biến thái ! – Thằng Vũ giật mình , hét mạnh vào
mặt con Cheer .
-Đồ con voi !!
-Đồ biến thái !!!
Cứ một câu qua một câu lại như thế , chẳng mấy chốc mà hai đứa đã
làm loạn cả lớp lên , khiến cho tất cả mọi người đều phải ngoái lại
nhìn mà không hiểu vì sao .
Những tiếng xì xào lại bắt đầu rộ lên như một hiệu ứng tuần hoàn
của tập thể .
Đập bàn , cô giáo đột ngột cầm thước đập bàn cái đôm đốp rồi cất
tiếng quát to khiến cả hai đứa phải giật bắn cả mình . Trông thái
độ cũng có vẻ không ổn rồi đấy , Cheer và Yan đành biết lỗi cúi đầu
im lặng , nghe lời cô , Cheer lủi thủi bước về chỗ … Nó hậm hực bực
mình đánh mắt qua nhìn thằng Yan .
-Đồ chết giẫm !
-Cô nói cái gì cơ !
-À có cái gì đâu ! – Cheer lại giả vờ huýt sáo vu vơ , dù sao thì
nó cũng chẳng muốn cãi nhau nữa , mất tinh thần đoàn kết mà !
Tưởng chừng như im lặng một lát thế là xong , nhưng y như rằng ,
cái tính lắm mồm của thằng Vũ vẫn không thể ngăn nước với lửa chịu
thôi xung đột được .
Chắp hai bàn tay lên trán và chống khuỷu xuống bàn , hắn lầm bầm ra
vẻ bực bội lắm .
-Cô phải có trách nhiệm với tôi ! – Giọng thằng Vũ lầm bầm từ phía
bên kia khiến cho cái Cheer cũng phải quay ngoắt lại giật mình
.
-Cái gì cơ ! – Con bé đưa mắt nhìn hoảng hốt .
-Cô phải có trách nhiệm với tôi … vì đã nhìn thấy một thứ không
được phép nhìn thấy ! – Thằng Vũ vẫn lầm bầm ra vẻ thật nghiêm túc
.
-Cái gì cơ !! Thứ không được phép nhìn thấy là cái gì cơ !! Tôi
chẳng nhìn thấy cái gì hết !! Anh bị điên à !! – Đỏ mặt , nó liền
hét toáng lên tức tối , lần này thì không kiềm chế được cơn giận
nữa rồi .
-Thôi đi ! Không phải giả vờ ! Thì cái chuyện tối qua ý ! Đừng có
nói với tôi là cô không nhìn thấy cái gì đấy ! " Cái ý " ngoài mẹ
tôi ra thì chưa một đứa con gái nào được nhìn thấy đâu !! Cô phải
có trách nhiệm với tôi chứ ! – Lúc này , Vũ cũng quay ngoắt ra nhìn
con bé , mắt trừng lên vẻ trách móc một kẻ tội đồ .
-Gì cơ ! Nhìn thấy cái gì cơ ! Tôi chả biết ! Trời tối lắm ! Cái gì
cũng mờ lòa … - Vừa nói , nó lại vừa huýt sáo vu vơ tỏ vẻ vô tội
.
-Không phải chối ! Cái con biến thái này ! – Không kìm cơn tức tối
được nữa , buột miệng Vũ cất tiếng **** thề .
" **** mình á ! Thằng này chán sống à !" - Con Cheer khẽ bặm môi ,
từ trước đến nay chưa có ai dám **** nó mà được yên thân cả . Nghĩ
vậy , nó liền hét toáng lên mặc dù đang ở lớp .
-Đồ con voi ! Làm như tôi báu " cái ấy " của anh lắm ý mà phải chịu
trách nhiệm ! Vừa xấu vừa xù xì mà cứ làm giá ! Mệt !! – Giọng nó
cất lên chanh chua phải biết khiến cho cả lớp lập tức quay lại nhìn
, nghiêng đầu đánh mắt vẻ khó hiểu , những tiếng xì xào cũng cứ thế
nối theo …
……………
" Uầy ! Cái gì cơ ! Con Mai đã nhìn thấy cái ấy của thằng Vũ rồi á
! "
" Ồ kinh ! Không ngờ mới chỉ sau một đêm mà hai đứa đã giao lưu
thân mật đến thế rồi cơ đấy !"
Blah blah …
Và nếu như không có tiếng của cô chủ nhiệm tiếp tục quát tháo rồi
đập thước gõ bàn tới lần thứ hai thì tụi nó cũng chẳng chịu im cho
đâu .
-Các em có thôi ngay đi không ! Coi đây là cái chợ hả ! Còn Mai và
Vũ nữa ! Hết tiết ở lại viết bản kiểm điểm cho tôi ! Mới tới mà đã
quậy vậy là sao hả ?!
-Dạ vâng … chúng em biết lỗi rồi ! – Nghe cô mắng , hai đứa lại làm
trò giả nai mà cúi đầu lắp bắp , cũng chẳng thèm nói chuyện hay cãi
vã gì với nhau nữa .
Yan xoay mình cúi gục mặt xuống bàn để làm giấc ngủ , còn Cheer thì
hướng mặt sang phía cửa sổ và … vô tình mấy con chim lại đập vào
mắt nó . Đó là một đàn chim đang bay gồm có sáu con rất xinh xắn .
Bất giác , nó lại cất tiếng kêu lên thích thú .
-Ô con chim ! To quá !!
Cái giọng choe chóe của con bé cất lên cũng đủ để đánh tan mất giấc
ngủ ngon lành của thằng Vũ , hơn nữa , hắn lại còn quá bất ngờ khi
nghe câu nói mà cái Cheer vừa phát biểu . Nghệt mặt , hắn chỉ biết
chậc lưỡi lắc đầu vẻ chán ngán .
- Cô … thật đúng là đồ biến thái !
-Này ! Anh thôi ngay đi nha ! Con voi đáng ghét !
-Chẳng biến thái thì còn gì nữa …
Cứ thế , hai đứa lại tiếp tục một tràng cãi vã với những lời lẽ
chẳng mấy hay ho gì . Cô và cả lớp cũng đành đứng nhìn bất lực .
Ngày nó đến , là một ngày kì quặc và sẽ bắt đầu những chuỗi chẳng
thấy bình yên .
Hai tiết đầu , tụi nó chỉ có chí chóe và cãi vã , đợi mãi mới tới
giờ ra chơi , tiết ba , thằng Vũ vội vàng xách cặp ra khỏi chỗ vì
không thể nào chịu đựng nổi cái volume ngoại cỡ của Cheer nữa ,
được một mình một bàn , con Cheer cũng thở phào nhẹ nhõm .
Nằm gục xuống bàn , nó khẽ mơ màng cảm giác như đang nghe thấy cái
giọng nói quen thuộc của một người bạn nào đó từ những lần chat
voice trên yahoo , rồi bỗng “ bộp “ một cái … tiếng ai đó vỗ vai đã
đánh tan “giấc mộng” của nó .
-A Cheer lùn ! Đã chuyển tới trường này rồi đấy à !
Giật bắn cả mình , con bé đột ngột bật dậy , đưa đôi mắt ngơ ngác
đi nhìn xung quanh với vẻ lờ đờ hết cỡ .
-Ai ai … đứa nào mà dám đập vào lưng tao đấy ! Mà sao lại biết biệt
danh trên mạng của tao … mà … a … Trang Ben !!! – Hai mắt trố ra
nhìn Trang Ben khi thấy nó đang xuất hiện lù lù trước mặt mình ,
mặc dù biết trước là sẽ gặp nhưng cảm giác bất ngờ như thế này là
không thể khác được .
-Hê hê ! Tôi đây ! Tính **** thề à ! Lâu rồi không gặp làm gì mà
ghê thế ! – Con Ben vừa nói vừa khệnh khạng ngồi xuống , dáng vẻ
rất là ngông nghênh .
-Sặc ! Đã gặp bao giờ đâu mà bà bảo lâu ! Uầy … mà Ben nhìn cao cả
đẹp trai hơn trong ảnh rồi đó nha !
-He he … còn bà thì nhìn lùn cả béo hơn trong ảnh rồi đó nha ! –
Vừa nói , nó vừa đấm bàn cười khành khạch khiến cho con Cheer nóng
bừng cả mặt .
-Hừ … cái con đểu cáng này ! Bạn bè mới lần đầu gặp mặt mà mày
không nói chuyện tử tế được à !
-Ờ đấy ! Thì đã làm sao ! Thôi lùn thì chấp nhận đi ! – Nói rồi ,
nó lại bắt đầu ngâm nga cái bài ca đá đểu – Sông có thể cạn , núi
có thể mòn , nhưng mà lùn thì không bao giờ cao lên được !
-Cái gì ?! Mày chán sống hả con kia ?! – Vừa nói dứt lời , nó liền
đứng bật dậy đập mạnh tay vào mặt bàn , tỏ vẻ khó chịu .
-Ô ô… thái độ gì đấy ! Muốn đánh nhau à ! Thích thì tao chiều ! –
Thằng Ben cũng thái độ ra mặt .
Thế là vừa nói dứt lời , hai đứa lập tức nhảy bổ vào nhau đấm đá
huỳnh huỵch .
Với lợi thế chiều cao của mình , thằng Ben cứ thản nhiên đưa tay áp
chặt vào đầu con Cheer và ấn thẳng nó xuống mặt đất khiến cho Cheer
tức điên mà không thể nào nhoài lên được , chân ngắn nên cố với
cũng không thể đạp tới . Nhưng bất thình lình , Cheer đột ngột vòng
tay lên rồi bấm chặt vào hai huyệt đạo giữa ngón cái và ngón trỏ
của thằng Ben khiến nó nhói lên một cơn đau tái mặt , lập tức buông
tay mình ra khỏi đầu con Cheer . Ngay lúc đó , Cheer vội vàng xông
tới , thằng Ben thấy vậy liền đưa tay lên định chặn lại , nhưng
phản xạ nhanh hơn cả , Cheer bất ngờ tóm lấy cổ tay thằng Ben , vặn
ngược một cái rồi đạp thật mạnh khiến cho cả người thằng Ben bắn
thẳng sang đống bàn ghế phía bên kia .
Cảnh tượng diễn ra chớp nhoáng khiến cho cả Ben lẫn đám bạn cùng
lớp mới đều phải bàng hoàng . Tụi nó xì xào … “ Con lùn này biết võ
sao?!”.
Biết võ ư ?
Điều này xảy ra nhanh và choáng đến nỗi bản thân con Cheer còn chưa
kịp ý thức được mình vừa làm những gì .
Những thế võ mà nó vừa tung ra là được học từ đâu ?
Thậm chí bản thân nó còn không biết , không hiểu gì hết !
Nhìn lên đôi bàn tay của mình , nó tự hỏi tại sao chúng luôn tự
biết ra đòn trong khi bản thân nó thì chưa từng đi học võ …
Để giải đáp cho câu hỏi “ tại sao “ này thì nó cũng chịu , nhưng mà
thôi , thắng Ben là thích rồi , nhìn cậu ta bàng hoàng còn cả lớp
thì đang vỗ tay rầm rộ thế kia cơ mà !
Đang choáng váng đầu óc vì những tiếng xì xào và vỗ tay thì một
giọng nói ngọt ngào nhưng vô cùng quen thuộc lại vang lên khiến cho
con Cheer chợt thấy bình tâm , đột ngột quay lại nhìn .
-Chồng yêu ! Vừa mới đến đây đã gây sự với thằng Ben thế này rồi à
? Chồng định bơ mất vợ luôn hay sao ?! – Mita đứng trước mặt Cheer
, tỏ vẻ ngoa nguýt .
-A … Mita ! Vợ yêu của chồng !!! – Vừa nói , nó liền chạy ù tới chỗ
Mita , ôm hôn mừng rỡ .
-Nào nào … từ từ đã mình ơi ! Có gì thì để tối ! – Nói rồi , Mita
liền đẩy nhẹ Cheer ra tỏ vẻ cao giá .
-Nhưng mà anh muốn lắm rồi ! – Mita đã thích trêu chọc thì Cheer
cũng đành chơi đẹp luôn . Nó lại tiếp tục những trò đùa bựa .
Nhìn thấy hai đứa đùa nhau như thế , thằng Ben cũng phải nổi cả gai
ốc , nó vội vàng tiến tới đẩy mạnh hai con mặt mẹt ra rồi giả vờ
nhăn nhó .
- Thôi con xin hai mẹ ! Bựa vừa thôi … cho tôi bựa với !
- Răng mẹ sạch lắm ! Không có bựa để chia cho con đâu con ! – Vừa
nói , con Cheer vừa ôm bụng cười sằng sặc .
-Bố cái con bựa nhân này ! Tao cũng chịu mày ! Ha ha ha !
-Mà này ! Mày đánh bại thằng Chan bằng một cú đấm thật đấy hả ? –
Hết bựa , Ben lại chuyển chủ đề .
-Có muốn ăn đấm thử không ?! – Cheer trả lời tỉnh bơ .
-Ô không ! Hôm nay tao no rồi ! Ha ha ! – Ben khẽ cười xòa , lại
chẳng ngại quá đi ấy chứ !
Nghe thấy thằng Ben nhắc đến Chan Xu , là một fan trung thành của
hắn trong trường , không thể chấp nhận việc cả đám con gái đang
ngồi bàn tán về việc idol của mình bị đánh bại một cách thích thú
như thế được. Máu nóng dồn lên não , ngay lập tức , Hummie đột ngột
đứng phắt dậy và đập tay cái bốp xuống bàn , tỏ vẻ thái độ.
-Yà ! Gì chứ ! Đánh người ta xong còn cười như vậy được hả ! Thật
quá đáng mà ! Con gái gì mà lại bạo lực như vậy !
-Gì cơ ... con nào nói đấy ... – Tiếng của cái Hummie cất lên cáu
kỉnh đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cái Cheer và hai con bạn
đanh đá , chúng nó quay ra nhìn Hummie có vẻ khó hiểu .
- Bạn đang nói mình đấy à ?! – Vừa nói , Cheery vừa đứng dậy , nó
từ từ bước lại chỗ Hummie , ghé mặt thật gần và rất bình tĩnh hỏi –
Nói xem , tại sao con gái thì không được đánh nhau nào ?!
Nhìn thái độ có vẻ bất cần của cái Cheery , nhỏ Hummie chợt dựng
người lùi lại , nó lúng túng , nhưng vẫn gân cổ lên .
-Vì ... vì ... con gái thì phải ...
-Dịu dàng ?! – Giọng cái Cheer vang lên cắt đứt lời con nhỏ , không
những thế , hai đứa kia cũng tiếp .
-Cam chịu ?! ( Mita )
-Để cho bọn con trai thỏa sức bắt nạt ?! ( Ben )
-Xin lỗi nhé ! Cái thời đó đã qua rồi , một khi tớ đã bắt đầu bước
chân vào đây thì mọi thứ tự sẽ phải thay đổi , con gái sẽ phải lên
cầm đầu ! Okie ?! – Nói rồi , Cheer lại khẽ nhoẻn cười rồi quay đi
, rất khinh khỉnh và tưng tửng . Bởi đó là điều mà nó luôn muốn
tuyên bố với tất cả mọi người kể từ khi bước chân vào ngôi trường
này .
Nhỏ Hummie đứng thẫn thờ nhìn lại từ phía sau , nó sợ đến nỗi tái
xanh cả mặt , nhìn ánh mắt của con Cheer lạnh quá ! Sao một đứa con
gái lại có thể có khí sắc như vậy được nhỉ ?! Nhưng Hummie không
thấy ghét , nó chỉ thấy sợ và có phần khó chịu vì Cheery đã làm tổn
thương đến Chan oppa của nó . Còn đâu ... Hummie cũng cảm thấy phục
... vì so với bọn con gái nổi lên nhờ sự kênh kiệu trong trường này
, cái Cheer đã cho tụi nó thấy sức mạnh thật của một đứa con gái
!
Năm tiết trôi qua là quãng thời gian dài đằng đẵng và nó chỉ mong
đến lúc tiếng trống trường được bà Gòng phụ trách khu cantin đánh
lên để con bé được ùa về cùng lũ bạn .
-Mita ơi ! Mấy giờ thì hết tiết ?! – Nó quay sang ngao ngán hỏi con
bạn .
-Năm phút nữa , à mà có lẽ Gòng sẽ đánh sớm hơn đấy ! Vợ nghe thấy
tiếng đập đá của bà ấy rồi ( tiếng đập đá báo hiệu giờ " sắp " tan
học ) . – Mita nháy mắt cười nhe nhởn.
-À ừ ... thế để chờ thêm chút nữa ...
" Đùng đùng đùng !!! " - Uầy ! Thế mà ngay khi cái Cheer vừa mới
kịp dứt lời , à ... mà còn chưa kịp nói hết câu ấy chứ ! Trống bà
Gòng đã vang lên âm vọng cả một góc sân trường rồi đánh tỏa ra xung
quanh khiến cả lũ học sinh không ai bảo ai nháo nhác bật dậy ùa ra
khỏi sân trường , chen lấn , xô đẩy nhau ... như mấy bà nội trợ
chen chúc nhau trong lúc siêu thị có hàng giảm giá !
............................
Uể oải đứng dậy , nó mệt mỏi bước vội ra khỏi trường . Cảm nhận cái
không khí trong lành của một buổi chiều tự do sắp đến . Nó yêu buổi
chiều , vì nó phải học buổi sáng !
Thế đấy ! Đi học mà không lo học cho nhiều mà chỉ mong đến chiều để
được đi chơi thôi ... Con Cheer là vậy !
Lon ton bước ra ngoài cổng trường , càng đi , nó lại càng thấy hứng
khởi khi đám học sinh trong trường đã bắt đầu chú ý đến nó và nhìn
con bé bằng ánh mắt nể sợ . Có lẽ ... tụi nó không dám nhìn thẳng
vì sợ bị đánh .
" Biết điều đấy !" - Con Cheer thầm nhủ trong đầu . Thế rồi , chẳng
hiểu sao , nó lại chợt dừng lại khi thấy một bà già quần áo rách
tươm , chân tay teo quắt , đang ngồi thu gọn trong một góc cạnh
cổng trường . Bà cầm một chiếc nón và đưa tay qua lại xin tiền mọi
người . Nhưng trông chờ gì được ở đám học sinh chỉ biết ăn và biết
phá trong cái ngôi trường “ đặc biệt “ này cơ chứ !
Khẽ thở dài , con Cheer lại chợt bước tới gần , với cái tính thích
thể hiện của mình nên theo nó đến cách cho tiền cũng phải đặc biệt
. Nghĩ vậy , nó chợt đưa tay rút ra từ trong túi một đồng xu năm
nghìn sáng loáng và khẽ gẩy lên không trung , bắn cái “ póc “ một
cái khiến đồng xu xoay xoay vài vòng mà chẳng biết có thể rơi vào
nón hay không . Chẳng chịu kém cạnh , bất thình lình , bà già chợt
đưa tay xoay tà áo rồi cầm chiếc nón hất vút lên không trung , “
nuốt “ gọn đồng năm nghìn một cách “nghệ thuật” . Xong xuôi , bà
lại nhét tiền vào túi và trở về yên vị hệt như không có chuyện gì
.
“ Cái quái gì thế ?! Bà ta không bình thường ?! Thân pháp nhanh vậy
là sao ?! Bang chủ cái bang giả dạng ăn mày đi thám thính tình hình
xã hội à ?! “ - Ngay khi cảnh “ đón tiền “ với công phu “ Tung nón
thần chưởng “ của bà lão được nghi ngờ là “ Cái bang ăn mày “ vừa
được xuất ra , khiến trong đầu con Cheer đột nhiên hiện lên biết
bao nhiêu là câu hỏi . Nhưng nhìn lại … thì nó vẫn thấy bà bình
thường , liệu có nên thử không nhỉ ?!
Nghĩ gì đó , đột ngột , nó nắm chặt tay và dồn hết sức đấm cái rầm
vào một gốc cây bên đường , cú va chạm khá mạnh khiến thân khẽ rung
và lá rơi lả tả … Một số người đi đường chợt giật mình tưởng con bé
bị điên . Vài bà phụ huynh thì khuyên con mình nên tránh xa “ đứa
mới trốn trại “ này ra kẻo mang họa . Nhưng con bé vẫn chẳng bận
tâm , nó đang trông chờ sự phản ứng của bà già được nghi ngờ là
Bang chủ !
Và quả nhiên , y như rằng , phán đoán của con bé không hề sai lệch
.
Ngay khi cú đấm của con bé vừa được xuất ra cũng là lúc bà già đột
ngột đứng dậy , một tay cầm nón đội lên đầu , còn tay kia xoay xoay
cây gậy … hình như là “ Đả cẩu bổng pháp “ rồi khệnh khạng bước tới
, cười khẩy vào mặt con Cheer .
-Chỉ được có vậy thôi sao ?! Như thế chưa gọi là đấm . Mà như thế
này mới gọi là đấm này !!
Vừa dứt lời , đột ngột , bà già cắm phịch cây gậy xuống đất và xoay
cổ tay , từng khớp xương va chạm vào nhau lên tiếng răng rắc , rồi
nhanh như cắt , bà nắm chặt bàn tay đặt một chiều nằm ngang vuông
góc với thân cây và đột ngột xoay tròn nắm đấm , tấn công vào giữa
tâm điểm của thân cây khiến cho nó tạo thành một lõm sâu , dư kình
đánh mạnh vào các thân cây phía sau khiến chúng đổ rào rào theo một
hàng thẳng tắp !
Há hốc mồm ra nhìn ! Dường như không thể tin nổi vào mắt mình , con
Cheer choáng váng đến nỗi cứng đờ cả người , nó bất ngờ quá … Quả
thực là cao nhân !
Nhưng trong lúc còn đang choáng váng đến nỗi không kịp mở lời thán
phục , bà lão đã phải vội vàng tóm chặt lấy tay con bé và kéo vụt
đi để tẩu thoát trước sự truy bắt của … đám người nhìn thấy bà ấy
phá hoại cây xanh trên đường .
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì , nó cũng hồng hộc vội vàng chạy theo
bà lão , cho đến khi dừng lại ở một góc đường , bà kéo nó vào trong
con ngõ sâu và thận trọng lén lút nhìn trộm ra ngoài để kiểm tra
lại xem có còn ai bám theo mình không .
-Thật hết hồn ! Tí thì bị tụi nó báo công an – Vừa nói , bà vừa đưa
tay lên quệt mấy giọt mồ hôi còn vương lại trên trán và thở phào
nhẹ nhõm .
-Bà thân pháp cao vậy mà cũng sợ công an à ?! – Thấy bà có vẻ khá
hoảng , con Cheer lại khẽ cười khì rồi giở giọng kích đểu .
-Công an thì ta không sợ , nhưng chẳng may bị tóm vào “bốn bức
tường” thì ngồi đấy mà thi triển thân pháp … - Biết con Cheer đang
đá đểu mình , bà cũng quay sang đáp lại .
-À ừ … đối đáp hay đấy ! – Nó thầm nghĩ trong đầu mình như thế khi
nhận được câu trả lời của bà , rồi lại quay sang giả vờ ngoan đạo –
Thế sao bà lại còn dắt cháu đi theo ạ ?! Bà không sợ bị vướng chân
à !
-Vì ta biết là cô chạy nhanh ... Và ...
-Sao bà lại biết là cháu chạy nhanh ?! Mà ... và gì nữa cơ ạ ?! –
Đưa ánh mắt đầy sự tò mò ngước sang nhìn bà lão , nó hồi hộp chờ
đợi câu trả lời .
-Và vì ... cô khá có tố chất đấy ! Ta muốn nhận cô làm đồ đệ
!
-Đồ đệ !!! Bà muốn nhận cháu làm đồ đệ ! Bà có bị làm sao không vậy
?! Cháu có nói là muốn làm đồ đệ bao giờ đâu ! – Vừa nói , nó vừa
tỏ vẻ bàng hoàng ngạc nhiên mà lại bất ngờ nhưng thực ra là ...
thích thú .
-Cô không nói ... à ừ nhỉ ! Đúng là cô chưa nói bao giờ ... Ờ ! Thế
thôi nhớ ! Thân pháp này một mình ta xài thôi vậy . Cuối đời rồi
đang muốn kiếm một đứa đồ đệ để truyền nghề ... thế mà ... Chậc
chậc ! Oke bye ! – Nói rồi , bà khẽ lắc đầu rồi chậm rãi bước đi
... để lại trong lòng con Cheer " một đống " tiếc nuối .
-Gì chứ ! Không thể để cho bà ấy đi nhanh như vậy được ! Có cơ hội
để học võ công mới , nhất định phải nắm bắt ! – Với một đứa thích
học võ và ham trau dồi sức mạnh cho mình như nó thì việc bỏ qua cơ
hội này là không thể . Chẳng qua , nó chỉ muốn làm cao một chút
thôi . Nhưng thế này thì không ổn rồi . Khỏi cần nghĩ ngợi nhiều ,
nó vội vàng chạy theo trong khi bóng bà lão còn chưa kịp biến mất
.
.............
" Bà ! Con muốn làm đồ đệ của bà ! "
Tiếng con bé vang lên cũng là lúc đánh dấu bước ngoặt lớn trong
cuộc đời võ học của nó . Kể từ bây giờ , mỗi buổi chiều tan học ,
nó sẽ đều phải đến đây – hẹn gặp bà lão ở sân đu quay chỗ khu chung
cư ngay sau trường học này , và bái bà làm sư phụ , bà sẽ truyền
lại toàn bộ võ công cho nó .
Chuyện một đứa con gái cứng đầu như nó mà phải nhận một bà lão ăn
mày lạ hoắc làm sư phụ thì thật là kỳ cục . Nhưng với thứ võ công
đáng nể phục mà bà đã cho nó thấy thì nó vẫn mong được học và chấp
nhận mọi cái giá sẽ phải trả về sau này .
Chắc chắn đấy !
..k e n h t r u y e n . p r o..
Chap 3 : Người con trai thứ ba .
8. Hoa Chuột
Tên thật : Quỳnh Hoa .
Nick name : Hoa Chuột , ở nhà thì thường được gọi là Quỳnh . Con
nhóc này cũng là đứa đầu tiên bắt đầu gọi Cheer là Mèo .
Ngày sinh : 8/11/1994
Quỳnh là em gái họ của Cheery , nó khá khôn ngoan và tinh quái , do
môi trường lớn lên của mình không được như những đứa bạn cùng lứa
khác mà con bé bỏ học từ sớm và đem lại rất nhiều suy nghĩ trái
ngược đối với cái tuổi 16 hồn nhiên trong trắng của nó .
9. Yon
Tên thật : Mạnh
Nick name : Yon
Bạn thân của Chan , là một thằng con trai rất láu cá và đa tài .
Luôn hiểu và biết tính trẻ con của thằng bạn nên chỉ có hắn mới có
thể nhường nhịn và dỗ dành thằng Chan đúng lúc . Nói chung , mặc dù
là đàn em của Chan trong hội nhưng đúng ra thì Yon giống như anh
trai của hắn hơn vậy !
-------------------------
Trên đường trở về nhà , nó vẫn ngơ ngơ ... dường như còn chưa thể
tin nổi vào cái quyết định kỳ quặc vừa rồi của mình . Còn đang suy
nghĩ vu vơ , bỗng , có một chiếc xe mô tô từ đầu phóng tới chạy
sượt qua nó và để lại đó một con gấu bông to uỵch đột ngột văng cái
bịch vào người con bé khiến nó lăn kềnh ra đất mà ngã xóng xoài
.
Thật bực mình ! Đi đứng kiểu quái gì vậy chứ !
Loạng choạng đứng dậy , nó phủi mấy vết bụi còn lấm lem trên cơ thể
mình và hậm hực nhặt lại con gấu .
“ Wa ! To quá ! Thật dễ thương ! “ – Cheer thầm reo lên trong đầu
mình như vậy rồi mỉm cười thích thú – “ Hay là mang về nhỉ ! Sao
phải trả lại cho cái kẻ dám làm mình ngã cơ chứ ! “ – Nghĩ thế , nó
quyết định ôm trầm lấy con gấu và lóc cóc trở về nhà . Nhưng rồi
mới đi được vài bước , nghĩ gì đó , con bé lại chợt quay ngược trở
lại và đứng chờ “ kẻ đâm mình “ ở phía đầu đê .
“ Hừm … con trai thì mang theo gấu bông làm gì cơ chứ ! Có khi nào
là để đem tặng cho người yêu hắn không ?! Thế mà nếu làm mất thì
không được rồi … Có lẽ hôm nay mình nên làm người tốt . “ – Nghĩ
vậy , Cheer quyết định đứng đó , ôm con gấu và chờ tên ngốc kia
quay lại để trả đồ .
Và y như rằng , suy nghĩ của nó không nhầm , chỉ mới năm phút sau ,
thằng con trai đã đùng đùng quay trở lại . Vừa nhìn thấy con Cheer
tay cầm con gấu , hắn đã vội vàng nhảy xuống và tiến lại gần quát
ầm lên bằng cái giọng khó ưa .
-Chà ! Con nhỏ này , mày định ă…n … - Vừa nói , hắn vừa đưa tay tóm
lấy con gấu bông và giật nó ra khỏi vòng tay của cái Cheer . Đúng
lúc đó , vẻ mặt ngơ ngác của con bé cũng chợt ngước lên , nó nhăn
mặt tỏ vẻ khó chịu … Nhưng không hiểu sao , trong lúc đó , ánh mắt
ấy … đã khiến trái tim thằng Ryan tự nhiên rung lên những nhịp đập
bồi hồi một cách kỳ lạ . Cảm giác như một luồng điện lạ đột ngột
chạy sượt qua cơ thể khiến hắn rùng mình , rồi đột ngột buông tay ,
miệng lắp bắp – A … xin … xin lỗi em ! Em có làm sao không ?! Có bị
thương chỗ nào không ?! Vừa nãy anh lỡ đâm vào em hả ?!
Hử ! Cái thái độ kỳ quái gì thế ?! Chẳng phải vừa rồi còn định ****
nó là “ con ăn cắp “ hay sao ?! Sao chưa gì đã thay đổi nhanh như
thế được rồi .
Thật mất hứng ! Đáng nhẽ ra hắn nên **** to thêm một chút , mắng
nặng hơn một chút . Và rồi , chắc chắn , một cuộc ẩu đả không nhỏ
sẽ diễn ra tại đây để thỏa lòng khát chiến của con bé . Nó thích
đánh nhau và “ dạy bảo “ cho những thằng con trai không biết điều
như thế này mà ! Vậy nhưng , bây giờ hắn xin lỗi rồi thì con bé
biết làm sao ! Kể ra thì cũng có chút thành tâm , thôi được rồi ,
không thèm gây sự nữa , nó lại lạnh giọng .
-Tôi vừa cứu con gấu của anh khỏi thành trẻ lạc đấy ! – Vừa nói ,
nó vừa vung tay ném con gấu cái bịch vào người hắn . Tên con trai
loay hoay vội vàng đỡ , khẽ nhoẻn miệng cười rồi hắn cũng nhanh
nhảu trả lời .
-Thế thì nhờ em nuôi nó giùm anh luôn đi nhé ! – Vừa dứt lời , hắn
đột ngột cầm lấy con gấu nhét cái bịch vào lòng con bé rồi nhảy
phắt lên xe , phóng vù đi một cách kỳ cục khiến cho nó cứ đứng ngẩn
người ra , còn không để cho nó có cơ hội mà từ chối nữa . Thật kỳ
lạ !
Lũ con trai quả thực khó hiểu và đáng ghét !
Khẽ lắc đầu , nó lại lóc cóc trở về nhà , ôm con gấu và hôn cái
chụt lên đỉnh đầu của nó . Cheery khẽ thì thầm :” Chị thích em ,
nhưng không thích kẻ đem em bỏ cho chị chút nào đâu nha ! Hắn thật
đáng ghét ! “ .
Hí hửng trở về nhà và vội vàng chạy lẹ lên phòng để tránh né cái
nhìn dò xét của bà mẹ khi nhìn thấy con gấu bự chảng đang được ôm
ấp một cách rất cẩn thận trên tay con bé . Rồi sẽ lại một đống câu
hỏi :” Nó ở đâu ra ?! Ai tặng cái này ?!” cho mà coi . Thôi mệt !
Té sớm là an toàn .
Nghĩ vậy , nó liền nhẹ nhàng ôm gấu và rón rén bước chân thoăn
thoắt lên phòng . Vừa mở cửa bước vào phòng , một hình ảnh vô cùng
duyên dáng của con em gái đang ngồi trên máy tính và gác chân lên
bàn phím , tay thì chat chit xoành xoạch lập tức đập vào mắt nó .
Rồi còn chưa kịp nói gì , con nhỏ đã cất ngay cái giọng lanh lảnh
lên chào.
-A Mèo ! Về rồi đấy à ! Đùa ! Tan học gì mà muộn thế ! Em ngồi chờ
chị suốt ! – Con bé làm giọng sốt sắng .
-Gì cơ ?! Đợi chị á ?! Có mà chị thấy mày đang ung dung chat chit
lắm cơ mà !
-Đâu mà ... em có chat chít gì đâu ! Em chỉ đang giao lưu học hỏi
kinh nghiệm đối thoại với mấy anh đẹp trai thôi mà ! À ... Tí thì
quên béng đi mất , đang có việc cần nhờ chị đây !
-Biết ngay lại nhờ vả mà ! Việc gì ?! – Vừa nói , nó vừa khệnh
khạng ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay màu hồng ở ngay bên cạnh ,
chân đung đưa vắt lên đầu gối hỏi chuyện .
-Đây nhé ! Chị nhìn này ! Cái thằng dở hơi này này ... em chả biết
ai cho số mà nó cứ nhắn tin với gọi điện rủ em đi chơi suốt thôi !
Bực cả mình ! Chị giải quyết giùm em với ! – Vừa nói , nó vừa nhanh
chóng rút ra chiếc điện thoại rồi đưa cho bà chị xem số .
-À ... số này hả ! Muốn chị cắt đuôi nó chứ gì ! Chuyện nhỏ ! Chờ
đấy ! Thế bao giờ thì nó gọi ?! – Cầm lấy chiếc điện thoại , con
Cheer khẽ nheo mày nhìn vào số của "tên lạ mặt" dám làm phiền em
gái nó .
-Một lát nữa thôi , chắc cũng sắp rồi đấy ! Hôm nay nó lại rủ em đi
bơi mà ! – Vừa nói , Quỳnh vừa nhăn mặt thở dài .
-Sặc ! Đi bơi á ?! Đi bơi để nó ngắm chân mày à ?! Không được rồi ,
để chị ! – Vừa nói dứt lời , ngay lập tức , tiếng chuông điện thoại
đột ngột reo lên đánh thức dòng máu bà chằn bên trong con bé . Là
số của thằng đó ! Nó lập tức nhấc điện thoại lên nghe và chỉnh
giọng nhỏ nhẹ - một chất giọng ngọt ngào và vô cùng dễ thương để
đánh lừa các cháu dê già .
[ Cuộc đối thoại bắt đầu ]
-A lô ! Ai đấy ạ ?!
-À Hoa à ! Anh Hưng đây ! – Giọng của một thằng hơi trầm và khàn
nhanh chóng vang lên đáp lại lời chào của con bé .
-A ... Anh Hưng à ! Vâng , em Hoa đây ! Anh gọi em có chuyện gì
hông ? – Vừa nói , nó vừa đưa ngón tay xoay xoay mấy lọn tóc rồi
quay ra mỉm cười nham hiểm với con em , hai đứa lại khúc khích
.
-À ... có chuyện gì đâu ! Chiều nay em có rảnh không ?! Anh muốn rủ
em đi bơi .
-Đi bơi á ...
Nghe lời mời mọc của hắn , nó lập tức quay sang nhìn con Quỳnh rồi
hỏi dò bằng giọng gió .
-Quỳnh ! Nó rủ mày đi bơi đấy ! Đi không ?!
Con Quỳnh nghe được câu hỏi của bà chị thì lập tức giãy nảy lên trả
lời :
- Không ! Chị bị hâm à ! Em điên đâu mà đi chơi với thằng dở hơi ấy
!
-Ờ ờ ... được rồi ! Thế thôi ! – Nhận được câu trả lời của con em ,
nó lập tức đáp lại lời mời mọc của hắn bằng cái giọng điệu đà khó
tả.
-Ư... đi bơi á ! Nhưng mà ... trời này nóng lắm ! Em sợ bị đen da !
– Tiếng con bé cất lên õng ẹo nghe thật đáng ghét ! Cái kiểu đối
đáp ấy khiến cái Quỳnh cũng phải ôm ghế bật cười sằng sặc .
-Híc ! Nóng thì mới phải đi bơi chứ em ! Nhưng em không thích thì
đành chịu vậy ... – Nghe giọng hắn nói có vẻ buồn buồn .
-Ưm ... nhưng mà ... bây giờ em hơi đói ! Hay là mình đi ăn nhá ! –
Giọng nó lập tức đổi sang kiểu tươi tỉnh , nghe rất lanh lảnh và
đáng yêu ! Thế mà phải đợi đến mãi một lúc sau mới thấy anh ý ậm ừ
trả lời .
-Hả ! Đi ăn á ! À ... ừm ... Vậy ... tầm năm giờ mình gặp nhau em
nhé !
-Cái gì ! Năm giờ á ! – Nhìn lại đồng hồ , nó mới xác định lại được
bây giờ mới có hai giờ ba mươi phút . Chờ đến năm giờ ... Ôi thôi !
Thế thà tự hai chị em rủ nhau đi đánh chén cái gì còn sướng hơn .
Cheer lập tức từ chối – Híc ! Thế thì không được rồi anh ạ ! Năm
giờ em còn phải ở nhà nấu cơm !
-Nấu cơm á ! Eo ơi sao em ngoan thế ?! Bỏ một buổi không được à
?!
-Vâng ! Ngoan hiền là bản chất của một người con gái mẫu mực như em
mà ! Bây giờ anh mới biết à ?! Tập quen dần đi chưa muộn đâu . – Cố
gắng trả lời bằng cái giọng mỉa mai « đàng hoàng nhất « . Nói xong
, cả hai con lại bụm miệng quay sang nhìn nhau cười .
-Híc ! Thế là không được à ! Thế thì thôi vậy ! Chán nhỉ ... Em
ngoan quá ! – Nói kiểu này là cũng có tí xoáy đây ! – Vậy đành hẹn
khi khác mình gặp nhau vậy em nhé ! – Vừa nói , hắn vừa trùng giọng
dần xuống có vẻ hơi thất vọng .
Thấy tiếng hắn đã mở lời "bye bye" trước từ trong điện thoại , cái
Quỳnh sung sướng bảo bà chị tắt máy nhanh đi khỏi níu kéo làm gì .
Nhưng ngạc nhiên thay , con Cheer lại xua tay bảo là chưa xong việc
, còn phải tặng cho hắn một món quà bất ngờ khó đoán nữa . Chắc hẳn
sẽ nhớ lâu lắm đây !
-Ưm vâng ! Thế thì thôi ạ ! Hẹn khi khác gặp sau . A … Nhưng mà anh
này ! Em còn có điều muốn nói .
-Điều gì hả em ?!
-À … Nói ra anh đừng giật mình nhé ! Thứ nhất , em không phải là
Hoa !
-Thế em là ai ?!
-Hì ! Em là chị họ của Hoa anh ạ ! Còn thứ hai ...
Thậm chí còn chưa để cho nó nói hết lời , hắn đã vội vàng chen vào
hỏi tiếp .
-Ơ ! Chị họ của Hoa à ! Thế cho anh làm quen được không em !
-Làm quen á ! Cũng được thôi , nhưng mà anh ơi ... em vẫn còn có
một điều muốn nói ...
-Lại điều gì nữa hả em ?!
-Ưm... anh bao nhiêu tuổi rồi ?! – Nó làm giọng ngây thơ chớp chớp
mắt hỏi .
-À ! Anh sinh năm 92 , còn em ?!
-Anh đoán xem .
-Nếu là chị họ của Hoa thì chắc cũng chỉ tầm 93 , 94 là cùng .
Chuẩn không em ?! – Hắn nói có vẻ rất chắc chắn .
-Hơ hơ ... Lệch hẳn rồi anh ạ ! Em 82 cơ ! – Tiếng con Cheer cất
lên bằng giọng vô cùng ngạc nhiên khiến hắn chợt giật mình . Phải
mất thêm vài giây để định thần lại rồi lắp bắp ...
-Sao ... sao cơ em . Em 82 á ! Đừng có đùa !
-“Em” á ! Em vẫn còn gọi chị là “em” á ?! Xin lỗi em đi nhá ! Chị
đây gái một con trông mòn con mắt rồi em ạ ! – Thấy thằng nhóc có
vẻ còn chưa tin lắm , Cheer lập tức đổi sang giọng gằn gằn , vô
cùng “ anh chị “ .
Đến nước này thì chắc hẳn là cũng có tí tin rồi , hắn vội dịu giọng
xuống và mở lời xin lỗi .
-Ơ ! Thật thế ý ạ ! Thế thì em xin lỗi . Em cứ tưởng là Hoa đang
đùa .
-Ờ ! Không sao ! Không biết thì không có tội . Nhưng để chị nói lại
cho em nghe rõ hơn này . Thứ nhất ý ! Số này không phải số của Hoa
. Đây là số của chị ! Chị cũng chẳng biết là đứa ranh con nào dám
đưa số linh tinh cho em . Nhưng chẳng may ra mà chồng chị biết thì
không hay đâu . Phải không em ?! – Nó nói bằng cái giọng rất người
lớn , nghe cực kỳ nghiêm trọng khiến con Quỳnh phải ôm bụng cười
quặn ruột.
-Dạ dạ …
-Còn nữa nhé ! Thứ hai ý . Em đừng có rủ cái Hoa đi bơi nữa . Năm
nay nó phải học , mẹ nó cũng cấm nó dùng máy rồi nên không hẹn hò
đàn đúm gì được đâu . Nếu mấy đứa chơi với nhau bạn bè trong sáng
thì chị không cấm . Chứ yêu đương là không có được đâu nhé ! Tuổi
này không phải tuổi yêu . Chắc em hiểu ý chị ?!
-À vâng ! Em hiểu , em hiểu ạ ! Vậy em xin phép chị , em có việc
phải đi bây giờ ! – Nói rồi , hắn vội vàng xin cúp máy trước như
thể để đi lánh khỏi cái nạn ngồi nghe “bà chị già khó tính“ này
thuyết giáo .
-À ừ ! Em cứ đi ! Chào em . – Đến những câu cuối cùng , con Cheer
vẫn vô cùng nghiêm túc , cho đến lúc nó cúp máy , cả hai đứa chợt
nhìn nhau rồi phá lên cười , đập bàn đạp ghế ôm bụng cười sằng sặc
.
-Ôi trời ơi ! Chị của em giỏi quá ! Thế mà ban đầu em cứ tưởng chị
định tà lưa nó !
-Ha ha ... Chuyện ! Chị mà lị ! Thôi , chúng mình lên sân thượng
chơi đi ! – Chấm dứt trò đùa cợt này , con Cheer lại rủ cái Quỳnh
lên sân thượng nhà nó để tận hưởng cái khí trời man mát của một
buổi chiều hè .
Hai chị em còn đang hí hứng dắt tay nhau lon ton bước trên từng bậc
cầu thang dẫn tới tầng thượng thì bất ngờ phải dừng khựng lại bởi
những câu nói khó hiểu của mama cái Cheer chợt vang lên.
-Cây này hư ! Cây này không hư ! Cây này uống nước ra hoa ! Cây này
uống nước không chịu ra hoa . Thích ăn no dửng mỡ à ! Đã thế thì
... Được ! Tao sẽ chỉ cho mình cây ngoan uống nước thôi . Còn mày
... định cứng đầu với tao à ! Thế thì nhịn nhé ! – Vừa nói , bà vừa
cầm cái bình phun nước , tưới nhẹ nhàng vào "cây hoa ngoan" và
ngúng nguẩy bước đi , quay lưng về phía "cây hoa hư" rồi tưng tửng
xuống nhà . Để lại một vẻ mặt vô cùng ngơ ngác cùng hiện lên trên
khuôn mặt của hai đứa con gái .
Cái Quỳnh bất giác bần thần lên tiếng .
-Chị ... bệnh này có lây truyền không đấy ?!
-Phù ! May mà không lây ! Không thì chắc chị cũng chẳng còn đứng
được ở đây để mà nói chuyện với mày ! Thôi kệ đi ! Mẹ chị hơi … ý
mà ! Để chị tưới cho cái cây “hư” này đã ! Khổ thân nó quá ! Bị
phân biệt đối xử y như mình với thằng Quân .
Nghe bà chị nói thế , cái Quỳnh lại khẽ bật cười . Nó biết rằng
trong gia đình này , chị Mai bị đối xử phân biệt hơn với anh Quân
nhiều mà . Bác của nó cứ thích trọng nam khinh nữ thế thôi . Nhưng
cũng còn nhiều nguyên do khác nữa … Dù vậy cũng thật là phong kiến
quá !
-Uống nước đi cây ! Uống no rồi thì nhanh chóng nở ra hoa em nhé !
Không thì cẩn thận lại bị mẹ chị cắt phéng đi cho mà coi đấy ! Hì
hì ! – Vừa nói , nó vừa nhẹ nhàng đặt cái bình tưới cây xuống , rồi
lóc cóc dắt con em ra chỗ rìa ban công , hí hửng chỉ về phía mấy
bồn cây của nhà bên cạnh .
-Thấy gì không ?!
-Thấy gì cơ ạ ! – Cái Quỳnh vẫn tròn xoe mắt nhìn , nó cố giương
lên thật căng để tìm cho ra cái vật mà chị nó đang ám chỉ .
-Hừm … thì là cây khế ý ! Cây khế sum suê ! Toàn những quả ngon !
Ôi ôi ! – Vừa nói , mắt cái Cheer lại vừa rung lên một vẻ thèm
thuồng xen lẫn những tia nham hiểm .
-Này này … chị không định hái trộm mang về ăn đấy chứ ! Còn xanh
lắm đấy ! – Cái Quỳnh khẽ giật nảy mình trước vẻ mặt vô cùng khó
hiểu của bà chị .
-Oh no ! Chị hái cái thứ này về ăn làm gì . Nhưng nhìn đây này ! Có
trò hơi bị hay !
Nói rồi , nó lập tức với tay ngắt lấy vài quả khế còn sượng xanh lè
và vung tay , nhắm thẳng về phía con chó lông xù đang nằm cuộn tròn
mình đón nhận ánh nắng của một buổi chiều hè dưới sân nhà hàng xóm
. Thật không thể chấp nhận được cái cảnh yên bình đó ! Con Cheer
quyết định phá cho bằng được . Thế là … một … hai … ba … nào ta
cùng ném !
Chỉ một phát quăng thôi , quả khế xanh lè đã bay trúng đầu con chó
. Nó đang nằm ngủ ngon lành thì ăn trọn một “quả tạ” không biết từ
đâu bay vèo xuống đầu đánh thức cả giấc ngủ đang vào hồi yên ả nhất
của mình . Con chó tức khắc thì dựng ngược lên sủa ầm ầm cả một góc
nhà . Chả thấy có thêm hiện tượng gì phản xạ lại , nó quyết định ư
ử thêm vài tiếng rồi lại nằm xuống , mong rằng có thể ngon lành ngủ
tiếp .
Nhưng , thật không may ! Phát này thì đến Quỳnh . Làm theo lời của
bà chị . Có lẽ cũng thuộc dạng thông minh , học một biết mười , nên
nó lập tức tóm ngay lấy hai quả khế còn to bự gấp hai lần quả khế
của Cheer , nhanh tay quay quay vài vòng lấy đà rồi ngắm trúng mục
tiêu , phi cái vèo vào đầu con chó !
“ Cốp ! “ – Một tiếng va chạm vang lên giòn tan giữa không gian
khiến cho con chó lại giật mình tỉnh dậy . Lần này thì tức lắm rồi
! Cái trán nhẵn bóng có vài vệt màu vàng mới được nhuộm vẩy nai của
mình đang đẹp thì nay bị sưng u lên như quả ổi . Nó gầm gừ , sủa
loạn xung quanh , những tiếng “ à grừ “ cứ vang dội lên trong không
gian khiến cho ông hàng xóm đang ngủ trưa không tài nào yên giấc
tiếp nổi . Bắt buộc phải bật dậy chạy xuống sân xem tình hình ra
sao .
Nhìn thấy ông hàng xóm với khuôn mặt bặm trợn đã bắt đầu bật mình
tỉnh dậy , chạy xuống nhà xem con milu của mình bị chọc tức ra sao
, con Cheer lập tức kéo áo cái Quỳnh cúi vội xuống , né tránh ánh
mắt dò đang xét tìm kiếm kẻ chủ mưu dám cả gan phá rối giấc ngủ của
lão một cách vội vàng .
Lặng yên lắng nghe tiếng quát tháo ầm trời của lão cọp già đang
trong cơn điên tiết , hai đứa chỉ biết bịt miệng rúc rích cười thầm
với nhau .
-Đứa ******* nào dám phá đám giấc ngủ của ông nhá ! Ông thề ông mà
bắt được ông vặn cổ chúng mày ! Bọn ranh con láo toét vô giáo dục
kiaaaaa!!
“ Hà hà ! Có mà bắt được ý ! Các chị ở đây này ! Có giỏi thì vặn cổ
đi ! Lêu lêu ! “ – Nghe lão **** như thế , con Quỳnh lại khẽ ngoái
đầu nheo mắt nhìn qua mấy thanh chắn quanh khung ban công rồi thì
thầm .
Trong lúc cơn giận của lão già đang lên đến đỉnh điểm , thì chẳng
hiểu thằng Yan từ đâu lại tự nhiên xuất hiện , lững thững thản
nhiên đi từ trong căn phòng tum bước ra ngoài sân thượng , tiến đến
chỗ ban công và tiện tay vặt lấy … một quả khế !
“Thôi xong rồi ! Yan ơi ! Đời cậu thế là xong rồi !” – Vừa nhìn
thấy thằng Yan , con Cheer đã mường tượng ra được ngay những chuyện
sẽ xảy ra tiếp về sau rồi lại tự bụm miệng cười một mình.
Đúng lúc đó , ông hàng xóm cũng vô tình ngước ánh mắt hằn học của
mình lên nhìn đúng phía ban công nhà hắn . Và tất nhiên , chuyện gì
phải đến thì cũng đến . Thấy Yan đang tay cầm khế , vẻ mặt giả nai
như thể không có tội gì lập tức đập vào mắt lão . Với ý nghĩ –
chính hắn là kẻ có tội – máu nóng lập tức dồn lên não , và lão lại
bắt đầu thao thao bất duyệt !
-A ! Thằng ranh con ! Ông bắt được mày rồi nhé ! Mày nghĩ mày ném
khế vào chó nhà ông thì nó sẽ nhả cho mày được cục vàng à mà mày
ném lắm thế ! Phen này mày chết với ông ! Để ông mách với bố ******
!
Vừa mới ngủ dậy , còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn đã ăn phải
một tràng giáo huấn mà không thể biết được lý do . Mặt Yan cứ đần
ra rồi vội vàng lắp bắp thanh minh .
-Ơ bác ! Chó với vàng gì hả bác ! Cháu biết là phân chó nhà bác nó
màu vàng , nhưng mà cháu cũng chả mong đổi khế để nhận lấy thứ vàng
ấy đâu ạ ! Bác đừng nói thế mà oan cho cháu !
-Á à ! Mày còn dám cãi à ! Thế không phải mày ném thì là ai
!!!
-Ơ ... cái đấy thì làm sao cháu biết được ạ ! Sao bác lại nghi ngờ
cháu !
-Hừ ! Thế có phải cây khế kia là của nhà mày đúng không ?!
-Dạ vâng ... – Thằng Yan ngơ ngác trả lời .
-Thế có phải tay mày đang cầm khế vặt từ cây ấy đúng không ?!
-Vâng ạ ! Nhưng thế thì liên quan gì đến chó nhà bác ! – Yan vẫn
đần mặt không hiểu gì .
-Đấy nhé ! Thấy chưa ! Tang chứng vật chứng rõ ràng ! Mày còn dám
chối nữa hay thôi ! Xuống ngay đây ! Tao với bố ****** nói chuyện !
– Như bắt được thóp của thằng bé , lão già vội vàng dồn hắn vào thế
bí và sồn sồn bắt hắn phải xuống ngay để xử tội .
..............
"Khổ thân thằng Yan ! Nó phải chịu tội thay tụi mình rồi !" - Thấy
Yan vô tình phải chịu tội thay cho mình như thế , Cheer cũng thấy
có chút tội lỗi dâng lên trong lòng mình , nhưng không để hắn kịp
nhận ra nó là kẻ chủ mưu , con Cheer liền vội vàng kéo tay con
Quỳnh chạy vội về phía căn tum , mong có thể qua được trót lọt vụ
này .
Nhưng chẳng hiểu sao , không đâu con Quỳnh lại vô tình ngước mắt
lên để rồi nhìn thấy khuôn mặt điển trai của thằng Vũ . Ngay lập
tức , nó chợt thốt lên theo bản năng mê trai của mình !
-A ! Anh hàng xóm đẹp trai thế ! Chị ơi giới thiệu em !
-Giới với chả thiệu cái gì ! Té nhanh lên kẻo nó nhìn thấy bây giờ
!
Cái giọng choe chóe của con Cheer đột ngột cất lên khiến thằng Yan
không thể nhầm lẫn được , hắn vội vàng quay ngoắt ra và ... đã nhìn
thấy hai con thủ phạm đang vùng mình chạy trốn theo lối phòng tum .
Miệng khẽ gầm gừ , nhưng Yan cũng chỉ biết lầm bầm trong cay đắng
.
-Con nhóc biến thái ! Rồi ngày mai cô sẽ biết tay tôi !
Thoát được cơn thịnh nộ của ông hàng xóm , hai đứa nó lại tung tăng
dắt nhau lên quán cafe nhà bác Liên , nơi mà các chị em nhà nó
thường tụ tập ở đó để tám nhảm với nhau . Vừa đi , cái Cheer vừa
hỏi :
- Ơ ! Mà ... mày ở đây lâu thế mà không biết thằng hàng xóm này
thật á ?!
-Vâng ! Em không biết thật mà ... Ơ kìa cái chị này buồn cười nhờ !
Đi lâu quá chả biết cái gì cả ! Nhà anh này mới chuyển về đây hai
năm thôi , nhưng ngoài đi học ra thì anh ý ít khi ra khỏi nhà tiếp
xúc với mọi người lắm . Gia đình họ sống khép kín mà . Với lại nhà
em ở tận bên ngoại , có mấy khi xuống đây đâu mà gặp anh ý được .
Hôm nay mới thấy lần đầu đấy ! Mà sao chị lại quen anh này ?!
-Xui xẻo ! Học cùng lớp ý mà !
-Uồi ! Thích thế !
-Thích cái con khỉ ý !!
-Được ngồi với anh đẹp trai thế con gì ! Eo ôiiii !!!
Thế là suốt cả chặng đường , cái Cheer chỉ nghe thấy tiếng con em
gái mồm liến thoắng về thằng hàng xóm với thái độ xuýt xoa không
ngớt của mình .
...........
Nhìn thấy bóng nó vừa xuất hiện từ phía xa , mấy bà chị ngồi trong
quán đã ới lên gọi liên tục :
-A ! Con Mai ! Lâu lắm mới thấy mặt mày nhé !
-Hi ... các chị ! Lâu gì ! Mới vài năm chứ mấy !
-Ờ... chỉ mới vài năm thôi mà ! Ít ý mà ... nhờ !!! – Chị Vân nói
với cái giọng ngao ngán cùng tiếng đá xoáy nghe chua chat
chát.
-Hì ! Thôi mà ! Em xin lỗi ! – Vừa nói , nó vừa đặt mình ngồi xuống
cái ghế xoay rồi đưa tay cầm luôn cốc sữa chua đánh đá của bà chị
mà hút .
-Xin lỗi cái gì ! Còn chưa hỏi tội mày về từ hai hôm trước mà sao
bây giờ mới vác mặt lên diện kiến các chị hả ! – Bà Huyền đưa tay
giật lại cốc sữa chua mà nó đang hút giở khiến con bé tí sặc
!
-Hức ! Đâu mà ! Em có muốn thế đâu nhưng mà tại em bận chuyện thu
xếp trường lớp quá nên hôm nay mới rảnh được . – Nó lại lý do lý
chấu .
-Hừm ! Thôi được rồi ! Vụ đấy bỏ qua ! Thế còn vụ mày giấu mẹ đi
với trai thì sao ??! Khai thật đi em ! Chị thấy hết rồi ! – Bà
Huyền đưa tay lên che miệng cười khúc khích.
-Ơ kìa ! Trai nào ?! Trai bao giờ ?! Em mới về đây làm gì đã có
trai nào ???
-Thôi đi không phải chối ! Thế thì cái thằng đi SH trắng hôm trước
tôi thấy nó đón cô dưới đường mới là ma à ?!
Nghe chị Huyền nói , con bé ngớ ra một hồi , nhớ lại một vài khoảnh
khắc về tối hôm ấy , rồi nó lại bất ngờ cười phá lên như trúng
tà.
-A hahaaaa ! Trai gì mà trai ! Đấy là ông Phong anh trai kết nghĩa
của em , các chị cũng quen từ lâu rồi còn gì ?! Hôm trước anh ý
cũng mới từ Mỹ về nên gọi cho em rủ đi chơi – Con bé giải thích
ngon ơ .
-Ơ... thế sao nó lại chỉ rủ mày mà không rủ bọn chị nhờ ! Thằng này
láo ! – bà Huyền tiu nghỉu .
-Ừm ! Thôi được rồi . Không phải trai thế thì được rồi ! Chứ cái
tuổi này của các em là chỉ có được tập trung vào học thôi . Không
có trai gái gì hết ! Nghe chưa ?! – Chị Ngọc cao giọng nói .
Nghe bà Ngọc nói , cả hai con lại bần thần quay sang nhìn nhau ,
rồi thầm bụm miệng cười . Vì cái giọng mà các chị đang nói cũng
chẳng khác gì so với những điều mà cái Cheer vừa giảng đạo cho
thằng Hưng .
-Phải đó ! Nghe chị dạy đây này ! Nếu mà đi chơi có thằng nào nó
nắm tay ý , thì phải giật ra ngay rồi nói :’ Anh ơi em sợ bị giật
điện ! Nghe chưa ‘ – Bà Vân dặn dò .
-Sặc ! Giờ nào rồi mà còn giật với chả điện ! – Vừa nói con Cheer
vừa khúc khích cười.
-Thế... còn ôm thì sao hả Vân ?! - Bà Ngọc đánh mắt sang nhìn chị
Vân.
-Ôm á ! Ôm thì phải quay lại nhìn , nếu mà đẹp trai ý ...
-Đẹp trai thì sao ?!
-Thì phải ... anh ơi , ôm tiếp đi , ôm em chặt vào ! – Bà Vân vừa
nói , cả lũ lại rũ ra cười , duy chỉ có bà Huyền là nghiêm mặt phản
biện lại.
-Không ! Phải là ... anh ơi , đừng ôm , em sợ em không kiềm chế
được mình !!!
Tiếng Huyền vừa cất lên làm cả đám lại ôm bụng cười sằng sặc , đập
bàn đập ghế toán loạn cả lên khiến cho khách hãi hùng bỏ về hết .
Chán hẳn cái quán cafe gia đình này !
Sáng hôm sau , vừa đến lớp , nó đã nghe thấy lũ bạn xì xào . Đi đến
đâu cũng có người ngoái lại nhìn rồi thầm thì to nhỏ về con bé
.
Có chuyện gì vậy nhỉ ?!
Bước vào lớp , đưa ánh mắt quét một vòng xung quanh , khi đã cảm
thấy những tiếng rì rầm đã chấm dứt hẳn , nó mới ngồi lại vào phần
ghế của mình rồi đưa ngón tay móc nghéo gọi thằng Ben lại , hỏi
chuyện .
-Lại có chuyện gì à ?
Trước ánh mắt lạnh lùng lẫn nghiêm túc của con Cheer , Ben không
dám giấu giếm , nó đành mở miệng nói ra sự thật .
-Ừm ... có chuyện rồi mày ạ !
Kéo thằng Ben ngồi xuống gần lại cùng mình , con Cheer khẽ cúi mặt
gần sát vào mặt thằng Ben rồi lầm lì hỏi tiếp .
-Chuyện gì ?!
Nắm lấy bàn tay con Cheer đang giữ ở cổ áo mình , thằng Ben khẽ đẩy
nhẹ ra rồi lúng túng ...
-À ừ ... mà là ... – Ben lúng túng ...
-Làm sao !!! – Cái Cheer gằn giọng quát lớn.
-Híc ! Thì vẫn là tại cái vụ mày đánh thằng Chan hôm qua ý ! Nghe
tin nó bị hạ gục chỉ bởi một cú đấm của đứa con gái mới vào trường
. Tụi cầm trịch ở trường khác không tin nên chúng nó muốn đến đây
gây chiến với trường mình để thử sức mày !
-À... ra thế ! Muốn thử sức tao à ?! Để xem chúng nó có đủ bản lĩnh
không đã nhé ! – Vừa nói , con Cheer vừa cười khẩy . Nghĩ ngợi gì
đó , rồi nó lại quay sang hỏi con Ben – Bọn đàn em trường mình đâu
hết rồi ?
-Chúng nó á … trốn hết rồi ! Sau vụ hôm qua mày bất ngờ đánh bại
thằng Chan rồi lên làm thủ lĩnh , vẫn chưa có nhiều người hoàn toàn
muốn theo đâu .
-Hiểu ! Chắc chưa đủ thuyết phục đây mà . À này ! Mày có quen nhiều
người trong trường không ?!
-Cũng có tí quen biết ! – Ben chắc chắn với lời nói của mình
.
Trong lúc đó , tại bệnh viện , Chan đang nằm kêu rên vì vết thâm
quầng vẫn còn lằn sâu trên bụng mình từ lúc bị con Cheer đấm tới
giờ.
-À gừ ! Đau quá ! Chết tiệt ! Con ranh khốn kiếp ! Nó đấm gì mà
mạnh thế không biết ! Quái vật chứ không phải người . – Vừa nói
thằng Chan vừa ôm bụng thương xót cho làn da trắng trẻo mịn màng
của mình nay đã bị ... tì vết !
Bất ngờ có tiếng người bước vào kèm theo cái giọng an ủi theo kiểu
đả kích đúng hiệu thằng Yon .
-Thôi đi ông ! Con trai con đứa ! Có mỗi vết thụi mà làm gì kêu ghê
thế ! Tôi đi từ hành lang còn nghe thấy tiếng ông rên , hết muốn
nhận làm bạn luôn . – Vừa nói , nó vừa khẽ lắc đầu làm vẻ chán nản
.
Cầm gái cốc , thằng Chan quăng lên phi suýt trúng đầu thằng Yon ,
may mà hắn né được . Yon giật mình , hắn gào lên , tí thì phi cả bó
hoa huệ vào người thằng bệnh nhân .
-Mày không thể ném bằng gối được à ??!
-Tao không thích đấy thì làm sao ?! Ném bằng cốc cho cái mặt mày nó
tì vết !!
-Thằng điên ! Mày bị ảnh hưởng bởi quảng cáo Pond’s quá nặng rồi !
Đi rửa não đi !
-Rửa cái đầu mày ý ! Mà... tay mày đang cầm cái thứ chết tiệt gì
thế ?! – Khẽ đưa mắt nhìn lên bó hoa màu trắng muốt to uỳnh đang
được "nâng niu" một cách "nhếch nhác" trên tay thằng Yon , Chan tò
mò hỏi .
-À ... bó hoa tao tặng mày đấy ! Cảm động không con vẹo ?! – Vừa
nói , thằng Yon vừa nhẹ nhàng đặt bó hoa huệ xuống rồi từ từ cắm
cẩn thận vào chiếc bình thủy tinh trắng trên bàn bệnh của thằng
Chan .
-Bỏ ra ngay ! Mày tính trù ẻo tao chết à mà tặng hoa huệ ! – Tiếng
thằng Chan thét lên khiến thằng Yon bất giác giật mình tí đánh đổ
lọ hoa .
-Thằng điên này ! Nói tử tế thì nó ảnh hưởng đến nhân cách của mày
à ! – Thằng Yon nạt lại .
-Ờ đấy ! Nói tử tế với một thằng ******** dám mang hoa huệ vào tặng
bạn để trù ẻo người ta chết như mày là xúc phạm đến nhân cách của
tao . Tao không đồng ý ! – Càng nói , máu nóng lại càng dồn lên tận
não thằng Chan .
Thấy thằng bạn đã bắt đầu nóng mặt , Yon cũng thôi không chọc tức
nó nữa , vì hắn biết , nếu cái thằng hâm dở này mà lên cơn nổi cáu
thật thì khó dỗ lắm . Nó đành đem đặt bó hoa huệ sang giường của
một ông bị bệnh ung thư sắp lìa đời ở giường bên , rồi quay sang dỗ
dành thằng bạn .
-Thôi mà ! Tao xin lỗi ! Thực ra thì cái này cũng có phải là tối
kiến của tao đâu ! Mấy con vợ ở nhà của mày nó bảo tao mua thế đấy
chứ !
-Á à ! Mấy con quái vật ! Muốn ông chết sớm để đi lấy thằng khác
đây mà ! Phen này ra viện ông bắn bỏ hết ! – Nghe thằng Chan lầm
bầm mà thằng Yon khẽ giật mình thương cho bọn con gái .
Im lặng một hồi , bỗng , thằng Yon lại hỏi .
-À mà này ! Nghe nói vết thương này là do một đứa con gái mới
chuyển đến trường gây ra cho mày đúng không ?! – Yon hỏi hết sức tử
tế .
-Im ngay , mày tính sỉ nhục tao à ! – Chan quát lại bằng giọng tức
tối , nói rồi , hắn kéo chăn chùm thẳng đến đầu rồi co mình lại ,
tủi thân .
-Mày điên quá rồi ! Tao thiếu gì cớ mà phải sỉ nhục mày . Nhưng này
, định bỏ qua chắc ! Sao không nhờ đến anh Gà !
Nghe nhắc đến anh Gà , thằng Chan chợt bật dậy rồi vùng ra khỏi
chăn , dùng ánh mắt vô cùng nghiêm nghị cảnh báo với thằng
Yon.
-Cấm mày được mách với anh Gà ! Chuyện của tao để tao tự giải
quyết.
-Tại sao ?! – Yon nheo mày vẻ khó hiểu .
-Mày không cần biết .
-Bố cái thằng cứng đầu ! – Yon buột miệng **** .
Vừa nói dứt lời , thằng Yon đã ăn ngay cả một cái gối bông vào mặt
, nó loạng choạng tí ngã ngửa ra đằng sau khi nghe tiếng thằng bạn
cười phá lên như được mùa .
-Ha ha ha ! **** tao á ! Không cứng được bằng tao mày ghen hả mày
!
Cầm cả bó hoa huệ còn đang "gửi" nhờ bên giường bệnh ông ung thư ,
thằng Yon gầm gừ ném thẳngmặt thằng Chan .
-Không cứng bằng á ! Mày thích đọ xem ai cứng hơn không ?!
Vừa nói , hai thằng vừa lao bổ vào nhau rồi chí chóe tung tóe cả
cái phòng bệnh khiến cho mấy bác già giường bên cạnh phải bấm
chuông cấp cứu trợ tim khẩn cấp . Mấy cô y tá đi ngoài hành lang
cũng phải lao vào ngăn cản trận đánh nhau , họ kéo thẳng thằng Yon
ra rồi mắng .
-Không được hành hung bệnh nhân ở đây ! – Mặt cô ý tá đỏ lừ lừ ,
gầm lên quát .
-Ơ nhưng mà , nó ném em trước mà ! – Yon cố gắng cãi .
-Không nói nhiều , ra ngoài mau !
Nhìn thằng Yon lũi cũi ra đi mà Chan vẫn giả vờ làm mặt đáng thương
, khi bóng đám y tá và thằng Yon vừa mới đi khuất khỏi tầm mắt ,
thằng Chan đã vơ lấy cái gối , vừa đấm vừa cười phá lên như trúng
tà .
"Cười đã chưa hả thằng đểu ! Không định ra đây mà còn làm thủ tục
xuất viện hả ! Mày quên hôm nay chúng ta phải trở lại trường để
chấn chỉnh lại trật tự trên dưới rồi à !" - Đang tiếp tục quá trình
vừa đấm gối thùm thụp vừa cười như một thằng điên của mình , Chan
bỗng phải dừng lại khi nhận được tin nhắn của Yon . Hắn giật mình ,
rồi vội vàng nhớ ra mọi chuyện .
……..
Đang ngồi gật gù ngủ trên chiếc taxi bốn chỗ trở thẳng hai thằng
con trai từ bệnh viện về tới trường , Chan bỗng bị đánh thức bởi
tiếng của thằng Yon lay nó dậy .
-Này mày ! Dậy đi ! Tao vừa mới nghĩ ra ý này hay lắm !
-Cái thằng đầu củ lạc như mày thì nghĩ được cái gì ! Để yên cho ông
ngủ ! – Vừa nói , Chan lại vừa khua tay rồi gục xuống ngủ tiếp
.
-Là phương pháp để có thể hạ gục con nhỏ Cheery một cách dễ dàng đó
! – Yon cười khẩy , vì nó biết là ngay sau đó thằng Chan sẽ vội
giật mình mà bật dậy ngay thôi .
-Gì cơ ! Mày nói gì cơ ?! Cách nào ?! Nói tao nghe xem nào ?!
-Ngủ tiếp đi mày ! – Yon trêu chọc .
-Ông không đùa đâu đấy ! Nói nhanh đi ! Không tao đánh mày đừng
trách !
-Ấy từ từ ! Được rồi tao nói . Mày có biết dù thua con nhỏ đó ở nắm
đấm nhưng mày vẫn luôn hơn nó ở điểm nào không ?! – Yon nhíu mày
quay sang hỏi Chan một cách đầy ẩn ý .
-Hơn nó à … tao hơn nó à … - Vừa nói , hắn vừa lầm bầm ngẫm nghĩ ,
rồi bất ngờ giật nảy lên cười khoái chí ! – Tao hơn nó ở làn da
trắng không tì vết ! Chuẩn luôn !!!
-Con lạy bố ! Bố là đàn bà à mà sao cứ suốt ngày trắng không tì vết
thế ! Thề là tao cóc muốn làm bạn với mày nữa đâu ! Ngại cực kỳ ý !
– Yon nói với giọng vô cùng chán nản .
-Mày thích chết không thằng kia ? Tử tế một chút thì nó ảnh hưởng
đến nhân cách của mày à ! – Chan gào lên .
-Ờ đấy ! Tử tế với một thằng đàn bà như mày nó xúc phạm đến nhân
cách của tao ! – Yon nạt lại .
-À được ! Thằng này khá ! Bắt chước tao à ! – Chan cười khà khà ,
nói rồi , nó lại mau chóng quay về vấn đề chính – Thế điều mày muốn
nói rút cục là gì ?!
-Là ý … thằng ngu ạ … mày đẹp trai hơn nó mà ?! Mày không nghĩ là
mày có thể dùng nhan sắc này để cưa đổ nó à ?
-Rồi sao … hả thằng ngu hơn cả tao ?!
-Đấy ! Sao mà mày ngu thế ! Thế tao mới bảo là mày ngu ! Nói đến
vậy còn không luận ra được à ! Cưa đổ nó rồi thì để làm gì ?! Để nó
khuất phục mày . Nó yêu mày rồi thì nó có còn dám vượt mặt này nữa
hay không ?!
-À ừ nhờ ! Nghe hay đấy ! Thằng ngu này , mày cũng khôn phết nhờ !
– Chan đập vai Yon rồi vỗ đầy cảm tình .
-Mày đi chết đi thằng khốn ! **** tao ngu từ nãy tới giờ tưởng tao
không biết hả !
-Mày thì không **** tao đấy à !
Hai thằng lại vồ vào nhau , tí thì cắn xé , cho đến khi … bất ngờ
nhìn thấy một hội cầm tông tuýp đang đứng chờ sẵn ở trước cổng
trường mình , hai đứa mới quay sang hỏi nhau :" Cái gì thế ?! " – “
Sao tao biết được mày “.
-À ! Mà hình như là hội trường A nghe tin mày bị một đứa con gái
đánh bại nên chúng nó mới kéo nhau đến đây để thử sức con bé đó đấy
!
-Gì cơ ?! Chúng nó dám động vào “người” của tao á ?! Không được !
Tuyệt đối không được ! Không ai được phép động đến trước khi tự tay
tao đánh bại được nó ! – Vừa nói , thằng Chan vừa nắm chặt bàn tay
lại rồi nghiến răng , hắn có vẻ cáu rồi đấy .
5 giờ chiều , đó là lúc kết thúc những giờ học dài đằng đẵng khiến
lũ học sinh chỉ muốn gục mặt xuống bàn mà chán nản , tiếng trống u
Gòng cất lên báo hiệu giờ tan học đã đến , tất cả nháo nhác ùa ra
khỏi trường … Nhưng rồi , bỗng , chúng dừng hết lại , rồi chợt xúm
vào một chỗ , nơi có bọn du côn trường A đang đứng đợi con Cheer ở
đó , chờ nó ra và “đàm đạo”.
Đứng từ phía xa trên ban công , con Cheer đã nhìn thấy tất cả , nó
khẽ cười khẩy , phân công và bố trí thế trận đã dàn sẵn ra và chỉ
chờ cho lũ chuột vênh váo kia từ từ sập lưới .
Tiếng xì xầm của mấy thằng đầu trâu mặt ngựa bỗng bị ngắt lại bởi
giọng con Cheer bất ngờ vang lên . Sự chú ý ngay lập tức được dồn
lại ở nơi một con bé lùn lùn , dáng người nhỏ nhắn và không có vẻ
gì là dân anh chị lắm đang đứng . Cả lũ con trai bỗng cất tiếng
cười ha hả rồi lại ớ ra .
-Trời đất ! Chẳng nhẽ thằng Chan mang tiếng cầm trịch trường này
những hơn một năm mà lại bị con nhóc lùn tịt như thế này hạ gục chỉ
bằng một cú đấm hay sao ! Tao không tin !
-Ha ha ha ! Đúng đấy ! Tao cũng không tin !
Nói rồi , cả lũ lại phá lên cười với nhau .
-Vậy … Chúng mày đến đây tìm tao là để kiểm chứng niềm tin ? – Khẽ
nhếch mắt lên nhìn , nó gằn giọng .
Nghe cái giọng lạnh lùng gằn đặc ấy của con bé vừa cất lên , cả lũ
lại im bặt , thằng cầm đầu làm vẻ nghiêm mặt .
-Ờ phải ! Giỏi thì chứng minh đi !
-Đi theo tao !
Vừa dứt lời , nó lại lững thững từng bước ngổ ngáo lướt qua bọn con
trai , bước sang phía đường bên kia và khẽ ngoắc ngoắc ngón tay để
ra hiệu cho cả lũ đi theo .
Cả bọn lại xì xào :” Sao nó không đem theo hội ?!”