Nàng Lâm trở về với tâm trạng vô cùng tốt. Cô đã có một buổi tối
valentine ngọt ngào, còn được nghe tin không phải đính hôn với
Trương Thiếu Hạo nữa. Cô hát líu lo khắp nhà khiến bác Tư không
khỏi ngạc nhiên. Mới lúc nãy thôi, cô ra khỏi nhà với cái mặt bí xí
hơn cha chết..
..
..
Ngày gọi tia nắng lóng lánh qua hàng mi
Chở nụ cười em tươi lung linh trên phố
Ngại ngùng như thế, đôi môi em khẽ cười,
Đôi chân em cất lời
Tình yêu ngày xanh là em hồn nhiên … …
…
Nhanh chóng thay bộ đồ ngủ mèo kiity thật dễ thương, cô nằm xuống
ôm lấy con khỉ. “Hừm! lão Quân chết tiệt bảo mình giống con này! Mà
nó ccũng dễ thương đó chứ.. keke.. giống mình!” (?!!??). Hơ.. đúng
là có đôi có cặp, tự sướng thấy mồ luôn. Tay ôm con gấu bông, cô
nhẹ nhàng bước vào giấc ngủ, không biết ngày mai có tai họa gì ập
đến với cô đây?
Sân trường Nhất Đẳng như nổ tung với sự xuất hiện của cả bốn người:
Quân, Lâm, Mai và Trương Thiếu Hạo. Mai chắc cũng đã quá quen với
ánh mắt của thiên hạ nên cũng không khó chịu gì. Điều duy nhất
khiến bàn dân thiên hạ thắc mắc là tại sao hai hotboy không đội
trời chung kia lại đi với nhau và chừng vẻ mặt họ vui lắm.
Tâm trạng Quân hôm nay cũng rất tốt. Anh quay đầu cười với mấy đứa
con gái đang reo hò – một nụ cười tỏa nắng không để ý bên cạnh một
mĩ nhân đang tức giận đùng đùng..( không tức mới lạ)
- Âu Thành Quân! Anh muốn trêu tức em phải không?
- Đâu! Anh đâu dám… – Quân tự đắc, rõ ràng anh chàng có ý đó
mà
- Anh…
Thật là tức chết đây! Nhưng Lâm cũng đâu phải tay vừa. Nhẹ nhàng
vẫy tay gọi một anh chàng gần đó, giọng cô thỏ thẻ nhưng ngọt chết
người:
- Chào bạn! tối nay bạn có rảnh không? Tôi muốn mời bạn đi
chơi!!
Trong khi thằng nhóc đó còn ngây người không tin thì Quân nhanh
chóng chạy lại, ôm eo cô, nói lớn:
- Xin lỗi bạn, bạn gái tôi chỉ đùa thôi!
Đúng là con trai có tính sở hữu rất lớn và anh chàng này cũng không
phải ngoại lệ. Lâm thấy thế cười thầm trong bụng. Cô đã
thắng.
- Em! Em… càng ngày càng láo đó nha..! – Quân vẫn ôm eo Lâm và nói
nhỏ vào tai cô
- Vậy ư? – Cô cũng thì thầm lại
- Á…Á… sao lại cắn vào tai anh? Đau… – Quân nhăn nhó. Thừa lúc anh
không để ý cô đã cắn vào tai anh…
Quân vội xoay người cô lại, đối diện anh.. cúi xuống thấp
hơn:
- Đê xem anh xử em như thế nào…
Đám đông chứng kiến hành động thân mật của hai người thì ồ lên vẻ
tiếc rẻ. Chỉ tội cho Trương Thiếu Hạo và Mai, ngượng không để đâu
cho hết.
- Thôi! Tao xin! Thích bày tỏ tình cảm thì ra chỗ kín kín, gầm cầu
thang kìa. Ai lại giữa sân trường ôm với ấp… nhìn ngứa mắt!
- Kệ người ta! – hai ông bà đồng thanh, đoàn kết ghê
- Thôi được rồi! một cái mồm sao lại được hai cái… tối nay đi bar
không? – hắn ta hỏi, đánh ánh mắt sang Mai làm cô ngại quay đi
tránh ánh mắt đó
Nghe đến đi chơi là Lâm hớn hở, mắt sáng quắc:
- đi chơi hả? ok liền… bar á… ukm… lâu rồi không đi.. nhớ
quá…
- vậy thì tụi này ok? – Quân kết luận
- còn cô…cô thì sao? – Trương Thiếu Hạo bất ngờ hỏi Mai
- tôi .. tôi á… tôi không đến mấy nơi đó đâu… – Mai lắp bắp
chưa dứt lời nàng Lâm đã chặn ngay họng:
- Nơi đó thì sao? Có làm chuyện gì xấu đâu mà sợ?
- Nhưng em…
- Không nhưng nhị gì hết! có chị đây… không ai dám đụng vô em đâu..
– Lâm tự tin
- Có mà vô đó hai chị em cùng ngỏm đó.. hehe.. – Quân trêu
- Heh.. anh không nói không ai bảo anh câm đâu! – Lâm vừa nói vừa
liếc xéo Quân làm anh im lặng không dám ho he gì nữa
Sau một hồi làm công tác tư tưởng, Mai gật đầu cái rụp, làm ai kia
lo nơm nớp, sợ cô không đi thì khổ… Hắn ta mừng rơn
- Vậy 8h tôi qua đón cô nha Lâm? – hắn ta hồ hởi
- Cái gì? Bạn gái tao sao cần mày đón? – Quân quắc mắt
- Heh.. sao mày ngu quá vậy? Mày qua đón có đời nào ba cô ta cho đi
không? Phải để chồng tương lại như tao đón mới được? – hắn ta khì
khì không biết tai họa sắp ập xuống đầu..
- TRƯƠNG THIẾU HẠO! – đồng thanh tập hai
- Anh/ mày đứng lại ! – cả hai người này đã bắt đầu rượt đuổi
- Hêhh.. ngu gì đứng… – Hắn ta quay lại lè lưỡi rồi chạy biến đi, ở
lại có mà rũ xương!
Mai cười, nụ cười của thiên thần. Đã lâu cô không cười nhiều như
vậy. Người con trai trước mặt ít phần làm cô rung động. Anh ta
không hẳn xấu như trước kia cô nghĩ… Và… trái tim cô … có thể… đã
chậm mất một nhịp…. vì anh….
Ngày hôm nay dường như trôi nhanh hơn khi có sự mong muốn của cả
bốn người. Ngồi trong lớp mà họ đều chắp tay nguyện cầu thời gian
trôi mau ( cái này viết ra hơi ngố)…
Ra về…
- Nhớ đó! 8h tôi qua đón cô! – Trương Thiếu Hạo nói lớn
- Nhớ rồi!
- Bye..
- Bye…
8h tối…
..
..
..
Lâm bước xuống… nhẹ nhàng… Hôm nay cô không trang điểm. Tóc cũng
chỉ chải gọn rồi búi củ tỏi. Áo thun, quần bò hơi phá cách, một đôi
dép tông… ( hơ… nàng này thật! đi bar mà ăn mặc cứ như kiểu làm
tình nguyện ý?) Trông cô thật năng động, trẻ trung trong chiếc áo
thun ngày hôm qua mua… Cô không nói trước với Quân vì muốn xem hai
người có hiểu nhau không? Liệu cặp áo này có phát sáng như lời
người bán hàng không?
- Thưa ba! Con đi
- Xin phép bác cháu đi!
Ra tới xe, Thiếu Hạo mới tỏ thái độ ngạc nhiên
- Này Lâm! Bình thường tôi thấy cô sành điệu lắm cơ mà! Sao hôm nay
giản dị thế!
- Kệ tôi! Liên quan gì đến anh?
- Áo đôi hả? – hắn ta hỏi khi nhìn thấy họa tiết trên áo chỉ có một
nửa trái tim
- Ukm…
- Lãng mạn gớm… thôi đi không muộn!
Khi đó, tại nhà Quân:
- đi chơi hả? cũng được… có con bé họ Trịnh đó không? – dì NGân vẫn
đều đều
- có.. ak… không dì? Mà sao vậy gì… ( hơ.. nói vậy người ta biết
tỏng là có rồi còn giả bộ chi nữa..!)
- vậy không sao trăng gì hết! con Mai có thể đi còn thằng Quân ở
nhà..
- em đi trước đi! Đợi anh ở đó! – Quân khẽ khàng bảo Mai
Khi chỉ còn lại hai gì cháu, Quân mới thắc mắc tại sao? Tại sao dì
Ngân cứ ngăn cản hai người đến với nhau:
- Dì ak? Cô ây không như dì nghĩ đâu! Cô ấy rất tốt…
- Tốt đến mấy hai đứa cũng không đến được với nhau đâu! Từ bỏ giờ
là hơn Quân ạ…… – dì Ngân trầm ngâm
Quân phát hoảng, không biết tại sao gì anh lại nói như vậy: “Nghĩa
là sao dì? Dì có chuyện gì giấu cháu đúng không?……”
Dì Ngân thở dài.. chuyện đến nước này thì dì cũng không cần giấu
anh nữa. Quân đã lớn và anh nên biết mọi điều mình nên biết:
- Chuyện của 15 năm trước, khi đó nhà con còn giàu có, đứng đầu
ngành điện tử châu Á. Rồi một tai nạn bất ngờ xảy ra…
- Cả nhà com đều chết trong vụ tai nạn đó..
- Phải! còn con ta đã cố giấu khỏi sự truy sát đến tận cùng của kẻ
thù…
- Kẻ thù? – Anh không hiểu ý dì Ngân, chẳng lẽ cái chết của gia
đình anh không phải là sự cố mà là 1 cuộc thanh trừ?
- Phải! bọn chúng đã lên kế hoach giết ba má con nhằm cướp lấy tài
sản,giành lại thị trường mà bao lâu nay D-lite ta nắm giữ ( hơ…
thiên thần của v.i.p) !
Anh nắm chặt tay, đấm xuống bàn trong sự tức giận tột cùng. Vì
tiền, vì các mối làm ăn vụ lợi mà bọn chúng khiến gia đình anh tan
nát. Khiến anh mất đi những người thân yêu nhất, khiến khuôn mặt ba
má anh cũng không nhớ nổi? Làm sao? Giữa con người với nhau mà bọn
chũng có thể đối xử như vậy… Ánh mắt anh hằn lên sự hận thù…: “Bọn
chúng là ai?”
- đó chính là Hotest – đứng đầu là Trịnh Dương! Ba của Trịnh Thiết
Lâm
Gì cơ? Tai anh ù đi không nghe nổi những gì dì Ngân nói? Hotest ư?
Trịnh Dương ư? Giết cả nhà anh ư?
Anh như không tin vào sự thật mình đang nghe, bật cười lớn:
- dì đùa con đúng không? Hãy nói cho con đó không phải là sự thật
đi.!!! – Quân hét lên, câu nói của dì Ngân là câu ngàn lần, ngàn
lần anh không muốn nghe
- ta không đùa! Con có thể theo địa chỉ này tìm người đã chứng kiến
toàn bộ sự việc hôm đó!
Dì đưa cho Quân 1 mảnh giấy nhỏ:
Mạnh Hạo Nhiên
Tổng giám đốc Công ty T.O.P
Số 5 đường Nguyễn Huệ
( hơ…. Bữa trước có học bài: “tại lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên
đi Quảng Lăng!” thấy hay hay! Chôm luôn! Xin lỗi tiền bối
nhá!)
Quân lập tức chạy đi. Anh muốn rõ mười mươi sự thật được nói ra bởi
người phụ nữ anh kính trọng nhất
Trong khi đó, tại bar V.I.P, mọi người vẫn tiếp tực chờ trong tiếng
nhạc sôi đông của High High. Riêng Lâm lo lắng, cô đứng ngồi không
yên, đi đi đi lại. Trong lòng cô có cái gì như lửa đốt, hình như có
chuyện gì đo không may sắp ụp xuống. Cô lo lắng! lỡ Quân có bị làm
sao chắc cô không sống nổi mất!
- Anh tìm ai?
Cô thư kí xinh đẹp vội vàng hỏi Quân khi anh đang đùng đùng tức
giận
“Cho tôi gặp giám đốc các người! cứ nói tôi là Âu Thành Quân”! –
Quân nói, giọng điệu và ánh mắt khiến bất kì ai nhìn thấy run
sợ
Sau khi nhấc điện thoại gọi, cô ta dẫn anh lên lầu 3
Sau tiếng gõ cửa “Mời vào!”, Quân bước vào. Một người đàn ông
khoảng chừng 50 tuổi đang đứng quay lưng lại. Thấy anh bước vào,
ông ta quay mặt lại. Đó là một người đàn ông khá lịch lãm. Sang
trọng trong bộ vest màu đen. Đôi mắt sáng, cương quyết biểu thi sự
sắc sảo trong thương trường. Cũng phải thôi khi T.O.P từ một công
ty bên bờ vực phá sản, vực dậy trở thành một cái tên nổi tiếng
trong thế giới bất động sản (viết vậy chứ không biết bất động sản
là cái chi chi hết… hehe)..
Giọng nói trầm ấm cất lên:
- Cậu là Âu thành Quân?
- Phải! tôi đến đây muốn biết sự thật! – Quân cụt ngụt
- Mời cậu ngồi!
Dù sao… từ người đàn ông này vẫn nói lên, ông không phải người
xấu.
Giọng nó lại cất lên, chậm hơn, rõ ràng hơn, như tua lại cuốn băng
của 15 năm về trước:
- Ngày đó, tôi mới 30 tuổi. Do chủ quan tuổi trẻ, dần dần sản
nghiệp của ba mẹ tôi, chính là công ty T.O.P này vỡ nợ với số tiền
lên đến mấy triệu đô…
- Việc đó liên quan đến gia đình tôi! – Quân quắc mắt
Như không để ý đến lời anh, ông ta tiếp lời:
- Hôm đó, trên đường từ ngân hàng về, tôi chứng kiến… 1 chiếc
bentley đâm sầm vào chiếc camry ngược chiều. Rồi chiếc xe camry đó
lật ngửa… tôi… còn nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của người phụ nữ trong
xe, tay còn ôm một đứa bé…tôi … không thể quên ánh mắt đó…. Nó ám
ảnh tôi đến tận bây giờ.. – Người đàn ông ôm đầu, đau khổ, dường
như chính chuyện này cũng đã giày vò ông lâu lắm rồi!
Trên khóe mi Quân có một giọt chất lỏng rơi xuống, anh mất bình
tĩnh quá hét lên:
- Vậy tại sao ông không cứu họ? tại sao ông không nói với công an
mọi chuyện ông nhìn thấy? Tại sao để họ chết oan uổng dưới cái vỏ
bị tai nạn giao thông chứ không phải ám sát? Tại sao? Tại sao chứ
hả?
Đến lúc này, người đàn ông cũng nói lớn, hình như ông cũng
khóc:
- Vì tôi hèn! Tôi không đủ can đảm! Nhà họ Trịnh sau khi biết
chuyện đã gặp tôi! Nói nếu tôi im lặng coi như không biết gì, họ sẽ
trả nợ cho tôi và còn giúp tôi vực dậy T.O.P… còn nếu không, họ sẽ
làm T.O.P mãi mãi biến mất trên thị trường bất động sản.. cậu bảo…
tôi… tôi phải làm sao?
Quân thẫn thờ, ngồi mạnh xuống ghế. “ À ha! Thì ra là thế! Thì ra
người con gái anh yêu lại là con của kẻ thù giết cha mẹ! đau khổ
quá! Nghịch đời quá! Tại sao chuyện này lại rơi trúng anh.. Tại sao
lại xảy ra chuyện này khi tình yêu của anh mới chớm nở… tại sao lại
là Lâm?” – anh cười lớn, nước mắt từ đâu rơi xuống. Mặn chát. Bước
đi vô hồn trong tiếng gọi của người đàn ông, anh không còn biết gì
nữa…
Đường phố hôm nay nhộn nhịp quá, chắc vẫn còn dư âm của ngày lễ
tình nhân. Quân bỗng chốc cười lớn, điên dại. Hôm qua thôi, anh còn
vui vẻ với Lâm, còn liên tục chọc quê cô với con khỉ nữa… Vậy mà…
Hôm nay… đời lại xoay chuyển bất ngờ, nào ai… nào ai biết trước chữ
NGỜ … nước mặt anh lại rơi, ướt đẫm chiếc áo… Anh mới chợt nhớ ra…
chiếc áo này… là chiếc áo cặp anh mua với cô hôm qua. Nó sẽ phát
sáng khi hai người bên cạnh nhau, nó sẽ ghép thành trái tim hoàn
chỉnh khi hai người sánh bước… haha… anh lại cười… lần này anh như
điên thực sự… Vậy sẽ chẳng bao giờ anh có thể nhìn áo thấy chiếc áo
này phát sáng rồi vì sự thật trớ trêu ấy…
…
…
…
…
Đêm khuya và mưa bắt đầu rơi
Anh đem em về trong ký ức của anh
Anh hứa với bản thân anh sẽ sống tốt hơn khi không có em
Nhưng anh không thể làm được
Anh đã uống rượu, mặc dù anh không kiểm soát được mình
Cố gắng lấp đầy trái tim trống vắng của anh
Anh ghét điều đó, 1 ngày không có em thật dài
Anh nguyện cầu để mình có thể quên em đi
Không có em, anh không thể tìm được hạnh phúc
Anh không thể rơi nước mắt được nữa
Anh không muốn sống thêm nữa
Đó là chuyện nhảm nhí
Điều đó làm anh bực mình, anh muốn nổi điên lên khi anh nghĩ về
em
Anh muốn thấy em, nhưng anh biết là anh không thể
Tất cả đã kết thúc ( anh sẽ tốt thôi )
i’m so sorry but i love you, tất cả đều là giả dối.
Anh đã không biết nhưng bây giờ anh biết là anh cần em
i’m so sorry but i love you ngoài cả sự tức giận.
Anh đẩy em ra xa bằng những lời nói cay nghiệt không thể tin
được
i’m so sorry but i love you, tất cả đều là giả dối. i’m so sorry
but i love you more more
i’m so sorry but i love you em sẽ rời xa anh và wên anh từ từ
Anh sẽ sống trong đau khổ
Lies – Big Bang
Xoảng… tại một nơi nào đó… li rượu trên tay Lâm đổ xuống, chảy cả
vào áo cô… Tim cô đập nhanh… biết có chuyện chẳng lành… Chiếc áo…
từ trắng tinh đã nhuốm máu rượu đỏ… từ bao giờ…
…
…
…
…
…
Love is pain!!!
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui
vẻ)
- Lâm! Cô có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy… mà thằng trời đánh
này nữa! giờ này biến đâu không biết! cứ thử vác mặt về đây xem…. –
Trương Thiếu Hạo tức giận nói, hắn ta không quen với sự chờ
đợi
- Chắc anh Quân kẹt chỗ dì Ngân rồi! – Mai bảo – Hồi nãy dì ấy nằng
nặc không cho anh Quân đi đâu hết
Lâm không nói gì, chỉ khẽ cúi người xuống nhặt chiếc li vỡ. Lòng
nghĩ mông lung… Liệu có phải do cô? Cô nhớ lại lúc thăm dì Ngân ở
bệnh viện. Thái độ dì ấy rất tức giận khi nói về cô… “ Dì ấy không
muốn tôi quan hệ với những người như cô..” Lời của Quân vang vẳng
trong cô… Chắc dì ấy vẫn rất ghét cô. Thế mà Lâm cứ tưởng chỉ cần 2
người yêu nhau mọi chuyện sẽ được giải quyết…
Bỗng..
…
…
“Á!!” – Một giọt máu rơi xuống từ đầu ngón trỏ cũng là lúc nước mắt
từ khóe mi cô nhỏ xuống…
…
…
Nhưng cô mặc kệ…
Cô vẫn ngồi đó… trong tiếng nhạc xập xình… cô đơn.. thu mình như
Lâm của ngày trước….
..
Quân lang thang, anh không biết sẽ đi đâu, làm gì lúc này. Nhạt
nhẽo. Trống vắng. Lạnh buốt. Một mình bước đi trong đêm tối…
- Ai đây ta? – Một tụi lưu manh chặn đường Quân
Quân khẽ nhếch mép, đến đúng lúc đó, anh đang bực mình, chỉ muốn
tìm ai trút giận. Tụi đó chừng chục tên, tên nào tên nấy mặt đằng
đằng sát khí. Tên cầm đầu- chính là cái tên bị Lâm đánh lần trước
lên tiếng:
- Hóa ra mày ở đây? Có biết tụi tao tìm mày cực nhọc lắm không? Hôm
nay mày tới số rồi! Tụi bay! Lên!
Cả chục đứa xông vô Quân. Anh bây giờ như con thú điên dại. KHông
quan tâm đến hậu quả sẽ ra sao. Chỉ có đấm, có đá, có những lời
**** thề.. không dứt. Càng đánh Quân càng hăng. Một tên chạy lại
giơ tay lấy thế một cú đấm trời giáng, nhưng anh đỡ được. Anh
nghiến răng, bẻ quặt tay hắn phía sau làm y kêu thảm thiết. Nhưng
rồi anh cũng bị một tên khác đấm một phát vào bụng… Quân quay lại…
ánh mắt anh như muốn bóp chết tên đó. Lướt như bay, anh khẽ khàng
đến bên hắn ta bằng một cú đá chân trái. Một dòng chất lỏng chảy từ
mồm tên côn đồ… hắn ta quỳ xuống… Mấy tên khác thấy thất thế cũng
không dám manh động, chỉ khi tên cầm đầu ra lênh rút dao cùng xông
lên, chúng mới có dũng khí…
Anh … một mình chống chọi với mười tên côn đồ lăm le trong tay con
dao sáng chói. Không chừng có án mạng xảy ra cũng nên. Nhưng với
Quân lúc bấy giờ, có lẽ chết là cách giải thoát tốt nhất…Rằng nếu
không đến được với nhau, rằng nếu sống sẽ luôn làm người kẻ thù của
nhau… vậy thì tốt hơn là vậy…. một tên xông đến, giơ con dao lên
chém, anh không né …… Máu anh nhỏ giọt xuống, ướt đẫm vùng áo trắng
phía trước…. tuy nhiên, anh vẫn kịp bồi cho tên đó một đạp, bay hẳn
ra xa!
..
…
…
Quân khựng lại. Đau! Dòng máu nóng hổi chảy, hòa với vị mồ hôi mặn
chát, cả nước mắt nữa… …. Lạ! chỉ là một vết thương ngoài da thôi
mà, sao tim anh như dao cứa, rỉ máu… anh gục xuống, buông xuôi tất
cả… chỉ khẽ mấp máy những câu cuối cùng:
…
…
…
Vĩnh biệt!
..
…
Quân tỉnh dậy nặng nề trong một tấm gạc lớn quấn quanh bụng. Anh
đảo mắt nhìn quanh… một căn phòng sang trọng. Một người đàn ông
thấy anh mở mắt vội bước đến, cúi chào:
- Cậu đã tỉnh?
- Tôi đang ở đâu?
- Dạ thưa! Đây là biệt thự T.O.P. tổng giám đốc Mạnh không yên tâm
về cậu nên đã cho người đi theo, kết quả là thấy cậu gục xuống
trong khi bọn côn đồ tiến lại nên bọn họ đã đưa cậu về đây… – Giọng
người đàn ông đều đều, chậm rãi
- Mạnh Hạo Nhiên! Tôi không cần ông ta thương hại!
Nói rồi, anh khom lưng ngồi dậy. 1 lần, 2 lần…. nhưng rồi vô ích…
Vết chém quá sâu, nếu anh còn cố cử động sẽ ứa máu… anh bất
lực..
- Lão gia không có ý gì đâu! Chỉ là muốn cậu dưỡng thương một thời
gian…
Quân thở dài. Đó âu cũng là cách tốt nhất. Dì Ngân sẽ ra sao khi
thấy anh trong tình trạng này. Lâm nữa! hiện tại bây giờ anh không
muốn gặp cô hay chính anh đang tự huyễn hoặc mình… rằng đó không
phải sự thật! rằng chỉ là 1 giấc mơ sẽ tan biến khi anh mở
mắt….
- Tôi muốn gọi điện cho dì Ngân!
- Tôi đã gọi và xin phép cho cậu! bây giờ cậu có thể yên tâm nghỉ
ngơi…
Còn lại một mình…
Những dòng kí ức hiếm hoi bất chợt quay về trong anh…
Gia đình… cái mà anh đã mất đi từ khi lên ba…
“ Con là ai?” – Người đàn ông bế bổng đứa bé trai lên, hôn vào má
và hỏi
“ Con là con của ba đẹp trai!” – tiếng đứa bé thốt lên, tiếp theo
đó là một tràng cười giòn tan của nó
“ haha… nhột quá… má ơi… ba cù con….” – Thằng bé ho sặc sụa
Mắt quân nhòe đi. Đó là chút kí ức hiếm hoi anh còn nhớ. những gì
anh biết về họ chỉ là qua những tấm ảnh gia đình hay những câu
chuỵên hằng đêm của dì Ngân lúc anh còn nhỏ.. Điều anh không thể
tin là họ bị ám sát… càng không thể tưởng tượng nổi người đó lại là
ba của cô…. Nghiệt ngã… giá như ngày ấy, anh không trốn chạy… thì
đã không gặp cô để rồi rơi vào tình yêu đau khổ này… 19 tuổi.. anh
mới nếm hương vị của tình yêu nhưng tiếc thay, nó ngắn ngủi
quá…
Bây giờ!
Anh có nên trả thù cho ba mẹ hay không?
Hay anh để nó trôi vào dĩ vãng như 15 năm trước?
Còn cô?
Còn tình yêu của anh?
..
..
…
…
Lâm trở về nhà lúc 10h. Cô thẫn thờ. Quân đã không đến. KHông lí
do. Không 1 cuộc gọi giải thích…
Bác Lâm thấy cô về liền chạy ra mở cửa:
- Tiểu thư đã về! cô sao vậy? tay làm sao mà bị thương thế kia? –
Bà lo lắng, suốt mười lăm năm qua, một tay bà chăm nẵm cô, coi cô
như con đẻ…
- Cháu… không sao… – Lâm nói rồi chạy nhanh lên phòng, cô cố giấu
hàng nước mắt đang lăn dài trên má…
Chiếc áo bị nhuốm màu rồi. mặc kệ vết đứt tay, Cô cố vò mạnh, đến
nỗi đỏ cả tay nhưng vô ích… Nó vẫn không thể về như ban đầu. Phải
chăng đó chính là kết cục tình yêu của cô. Dù cô có yêu Quân đến
mấy thì cuối cùng, cả hai vẫn không đến được với nhau…. đến lúc
này, cô không kiềm chế được nữa… bật khóc thành tiếng… Cô biết đâu
được, ở một nơi nào đó, anh cũng đang dằn vặt, đau khổ tọt
cùng…
- Hey! Thằng Quân không đi học sao? – Trương thiếu Hạo hỏi Mai khi
thấy cô đi một mình
- Anh ấy cả đêm không về! dì Ngân lo lắm nhưng khi nhận được một cú
điện thoại, nghe xong dì ấy thở dài… rồi bảo tôi ngủ sớm… không
biết có sao không nữa… – Mai lo lắng, cô hình như cả đêm cũng mất
ngủ vì chuyện của Quân và Lâm
- What? Không về nhà á? Hắn ta bị gì vậy… cứ thử đi học xem ? mà
thiết Lâm đâu nhỉ? Nãy giờ không thấy cô ta? Hay cũng nghỉ học rồi…
mờ ám quá….
- Chị ấy bảo với tôi mệt… anh đừng có suy diễn lung tung…. Mà chị
ấy hình như không vui cho lắm nên anh ăn nói cẩn thận chút… đừng có
hớn hở vậy… cười trên nỗi đau người khác… hưm… nói thế nào nhỉ… ak…
làm người ai làm thế? – Mai tua một lèo rồi bỏ đi
- Hơ… con bé này hôm nay ăn lộn bả gì thì phải, mới sáng ra đã gắt
với mình,… – hắn ta ú ớ trước thái độ của Mai…
…
…
…
..
Một tuần, Quân như bốc hơi khỏi cuộc sống của Lâm. Đã bao lần cô
nhắn tin, gọi điện… nhưng chỉ có những tiếp bíp dài…. Cô cũng đã
đến nhà anh, nhưng Mai bảo anh không có nhà… Vậy thì anh đi đâu?
Sao không nói chẳng rằng đã bỏ đi vậy…?
Đêm đến, cô chỉ biết trùm chăn khóc thầm đến nỗi mắt sưng húp lên.
KHông còn nhận ra một Lâm hoạt bát vui vẻ ngày trước nữa… con khỉ –
vật mà anh tặng cô ngày valentine – nó vẫn ở đó – trên bàn học của
cô – nhưng nó khác cô nhiều lắm. Nó vui vẻ. Cô đau khổ. Nó cười
tươi. Cô nước mặt nhạt nhòa… có phải qua bất công với cô?
..
…
…
Love is pain!!!
Thật nực cười cái gọi là tinh yêu ây! Chính nó đã kéo Lâm cô đứng
dậy khi bị ngã trong cuộc tình đầu dối trá. Cũng chính nó lại đẩy
cô xuống một hố sau khác sâu hơn, lãnh lẽo hơn, ác nghiệt
hơn…
Love is bad!!!!
…
…
Thứ 7:
- Ya,… Trương Thiếu Hạo! anh làm gì mà kéo tay tôi vậy? buông ra…
anh định đưa tôi đi đâu… anh có biết vô học rồi không? Ya… anh điếc
hả? hay tai có vấn đề ( 2 bệnh này như nhau mà ?!?) sao không nghe
lời tôi… – Mai hét lên, cô đang ở canteen tranh thủ nhấm nháp thì
bị con người này lôi đi không thương tiếc….
- ồn ào quá! – hắn ta cụt ngụt
- anh đưa tôi đi đâu? – Lâm hổn hển, cô phải bước theo một tên con
trai cao mét tám đang hừng hực khí thế với lại cô cũng quá tốn sức
trong lời hét vừa rồi
- chơi!
- Anh điên dần đều rồi á! Giờ nào mà chơi hả? anh có biết……
Mai chưa kịp nói gì thì đã bị hắn ta đẩy lên xe…
- ở trường không có Quân với Mai gây sự tôi thấy chán quá nên rủ cô
đi chơi!
- Anh chán chứ tôi có chán đâu… – Mai nói xong im bặt trước ánh
nhìn kiểu : NÓI NỮA TÔI GIẾT CÔ ĐẤY của Thiếu Hạo
Cô chịu xuống bước:
- Vậy đi đâu?
Hắn ta suy nghĩ. Ừ nhỉ? Rủ cô đi nhưng chính hắn cũng không biết đi
đâu? Đi bar ? chắc chắn cô sẽ không đi nếu chỉ có hai người.
Shopping? Thế chẳng khác gì anh đánh đồng cô với những cô gái
khác.. chỉ có một địa điểm hợp với cô… Khu vui chơi!
- Thật á? Anh cho tôi đi ư? Thích thế! Tôi chưa được đi bao
giờ…
Trương thiếu Hạo ngán ngẩm trước tình trạng của anh bây giờ. Ai đời
là thiếu gia họ Trương, đi con BMW mui trần, bên cạnh lại có một
con bé hét toáng loạn không biết mô tê trời đất! đến xấu hổ chết
mất!
- Ơ.. anh bảo đi khu vui chơi mà… – Mai thắc mắc khi thấy anh rẽ
vào một shop khá lớn…
- Tôi không thể đi đâu trong bộ đồng phục này được…. ok? – hắn ta
bước vào, bỏ mặc Mai đứng lại, trên môi khẽ nhếch một nụ cười… chỉ
có thể gian như con ngan!
Mai bĩu môi, nhìn bóng hắn ta. Đồng phục có sao đâu chứ? Bộ này còn
đẹp chán mà… cô tự nhìn xuóng mình cười thầm vì điều đó rồi cũng
lon ton theo Thiếu Hạo bước vào…
Nhân lúc nàng ta còn đang mải mê tự ngắm mình thì Trương Thiếu Hạo
đã có một âm mưu khác… hắn ta lại nói nhỏ với người bán hàng…
- Nhớ chút nữa khi tôi coi chiếc áo đó thì cô đưa cái áo đôi còn
lại ra cho cô ấy nhá! Nhớ là phải bảo là hàng khuyến mãi tặng kèm
đó!!!
Hắn ta dặn đi dặn lại. Thì ra, thấy đôi Quân – Mai có áo đôi nên
hắn ta cũng không ngần ngại sắm cho Mai với hắn 1 đôi. Nhưng nói ra
là anh mua áo đôi cho cô thì ngại quá nên mới phải bày ra trò này..
hi vọng cô không phát hiện ra..
- Cho tôi coi chiếc áo này! – Thiếu Hạo vờ chỉ tay lấy mộ chiếc áo
gần đó. Tuy đơn giản nhưng chính anh đã thiết kế, chỉ để dành cho
anh và Mai
Sau một hồi mân mê chán chê ( trước mặt Mai phải làm vậy cho cô
không phát hiện), anh giơ trước mặt Mai:
- cái này được không?
Mai gật lấy gật để. Giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh đến khu vui chơi…
hắn ta gật đầu hài lòng rồi nháy mắt về phía người bán hàng… bắt
được sóng, cô ta vội đưa chiếc còn lại ra… mặt niềm nở:
- chúc mừng anh chị! Cặp áo này nằm trong chương trinh “happy
couple” của chúng tôi! Khi anh mua 1 chiếc áo sẽ được tặng một
chiếc giống như thế…. Của anh chị….
..
- Woa! Anh cho tôi luôn sao? – mắt Mai sáng quắc lên
“ cái đó vốn dành cho em mà!” – hắn ta cười thầm nhưng rồi cũng tỏ
vẻ kiêu căng thường ngày:
- Ukm… chứ tôi lấy hai cái giống nhau làm gì… chật tủ…
- Hứ… anh… quá lắm mà… nhưng thôi… tôi đang vui… bỏ qua cho anh… !
– nói rồi cô kéo hắn ta ra xe
Nhìn hai ngừoi bây giờ không ai không biết là một đôi. Có chăng chỉ
có Mai không biết thôi. Cử chỉ thân mật, cười nói không ngớt, giờ
lại thêm áo đôi nữa… thảo nào, hắn ta cứ tủm tỉm ra chiều đắc ý
lắm!
- Woa! – Mai lại hét lên khi thấy khu vui chơi
Thiếu Hạo xấu hổ, vội kéo cô ra một góc, thì thầm:
- không cần phải phấn khích vậy đâu!
- Tôi biết rồi!
Thấy Mai nghe lời, ngoan ngoãn như một chú mèo con, hắn ta lại
cười. Chắc lại có trò gì mới đây…. Nghi lắm ak nha!
..
…
…
- Không đâu.. – lần này mới thấy Mai lắc đầu nguầy nguậy. chuyện là
Thiếu Hạo rủ cô đi tàu siêu tốc, cô sẽ sợ hãi mà nắm chặt lấy tay
anh nhưng cô không chịu…
Sau một hồi thuyết phục, dụ dỗ, đe dọa bỏ về, anh mới kéo được cô
lên trên cái ghế. Cẩn thận thắt dây cho cô, anh còn ra vẻ
dặn:
- sợ gì… có tôi bên cạnh cô mà!
Mai lẩm bẩm, đủ để hắn ta không nghe thấy: “ chính vì bên anh tôi
mới sợ!!”
Tàu đi những vòng đâu tiên, Mai đã la oai oái. Từ bé đến giờ cô
chưa sợ như thế này bao giờ…
Thiếu Hạo cười thầm. Đúng như anh nghĩ, cô sợ té khói. Anh còn đểu
đến mức còn chìa cánh tay ra, định bụng khi cô sợ lên đến tận cùng
sẽ hoảng loạn mà nắm tay anh… (?!!!?) .. không thể tin nổi Trương
Thiếu Hạo phải dùng đến chiêu này để tiếp cận cô.
Nhưng…
…
Đời có ai ngờ…
…
…
Mai thật sự hoảng loạn..
..
…
nhưng…
…
…
Cô không nắm lấy tay như suy nghĩ ai đó, mà… nắm lấy bộ tóc vàng
ngọc của Thiếu Hạo… ( mô phật?)
Hắn ta lồng lộn lên. Tức và đau…. Cô cứ nhắm tịt mắt, dùng 100% sức
lực túm lấy tóc đồng thời cho cái mồm hoạt động hết công suất… Anh
lúc đầu cũng bấm bụng chịu đau… nhưng rồi đau quá, không chịu nổi,
anh cũng ré lên cùng cô… Mọi người ai nấy nhìn lấy hai người mà lắc
đầu…
5 phút sau…
..
…
..
Trương Thiếu Hạo và Mai chao đảo bước xuống. Mai thì khong nói làm
gì. Còn Thiếu Hạo, anh cũng ôm đầu nhăn nhó… đau như cắt ruột ấy
chứ…
- tôi đã bảo… không rồi mà cứ ép tôi cơ….. – Mai trách móc
- uk thì……. – hắn ta chỉ biết cười trừ…
lát sau…
- đi nhà ma nhá… – lại âm mưu rồi
- lần này không là không! Chơi gì do tôi quyết định – Mai phồng má,
trợn mắt…
- thôi được rồi… – Anh đầu hàng
Mai lượn qua mấy vòng. Nhà ma, đu quay dây văng, tàu hải tặc… tất
cả đều là những trò cảm giác mạnh. Đang ủ rũ vì không biết chơi gì,
Mai tăm tia thấy cái tủ gắp thú bông. Cô cười hạnh phúc. Còn gì
nữa, trò này nhẹ nhang, lành mạnh, lại dễ chơi nữa.. (?? Phải
không, em chưa bao giờ trúng) .. vội kéo tay anh lại. Thiếu hạo
tròn mắt:
- Chơi gắp thú á? Tôi có phải con nít đâu…
- Thì sao? Tôi thích… – Mai hào hứng
- Thôi được rồi! – cứ mỗi lần cô nói là anh không cưỡng lại
được
…
…
…
5 phút sau…
- Ya! Anh có biết chơi không vậy? – Mai xót tiền, hắn ta đã chơi
năm phút, mất mấy trăm nghìn lận
- Yên nào… ! – Hắn ta cũng sốt ruột không kém, toát cả mồ hôi.
Tưởng dễ mà khó, gắp mãi toàn rớt nửa chừng thôi
Mai bực mình, đẩy anh ra:
- Tránh ra! Tôi chơi cho….. – Mai xắn tay hùng hổ
- …
Ngại không để đâu cho hết, ai đời muốn gắp cho Mai một con gấu bông
mãi không xong. Trong khi hắn đang cắn rứt thì cô đang rất hào
hứng. Nhìn cái bóng mảnh dẻ của cô, anh thấy thương quá… Người con
gái đó… thật nhẹ nhàng… từng chút một… cứ bước vào tim anh… bất
chợt anh bước đến, quàng tay ôm lấy Mai, làm cô giật mình, buông
cần gắp. Mai lắp bắp…
- Anh… anh làm… gì… thê…ế ?
- Tôi mệt quá… đứng yên chút đi!
Anh vùi đầu vào mái tóc buông xõa. Thơm. Bồng bềnh như mây vậy. anh
cứ muốn vậy mãi báo hại Mai đỏ hết cả mặt, xấu hổ với con mặt thiên
hạ.
Đến chiều, anh đưa cô về nhà. Hôm nay cả Mai và anh đều rất vui.
Mới bước vào nhà, điều làm cô sốc nhất là sự trở về của
Quân..
..
…
…
Quân phải thay đổi. Anh cắt ngắn mái tóc của mình. Đeo thêm một bên
chiếc khuyên tai lấp lánh… một chiếc áo sơ mi đen lạnh lùng nhưng
quyến rũ chết người…ánh mắt sắc, bất cần đời để cố giấu diếm một
trái tim thương tổn. hơn tất cả, anh đã suy nghĩ chính chắn. Cô và
anh vốn không cùng một thế giới, giờ lại thêm mối thù nặng sâu. Bức
tường đó quá lớn khiên đôi mắt anh không tài nào nhìn thấy cô, trái
tim anh không thể hiểu cô đang nghĩ gì… vậy thì thôi buông tay… để
cả hai có ngã rẽ riêng…
Với trách nhiệm của một người con, anh phải trả thù cho ba mẹ mình,
vực dậy D-lite… Vậy anh mới không hổ thẹn với họ nơi chín
suối…
- Anh Quân ! Anh đi đâu về vậy….? – Mai vẫn chưa hết sốc bởi sự
thay đổi chóng vánh của anh
- Thư giãn thôi! – Quân bình thản
- Anh có gặp chị Lâm không? Chị ấy nghỉ học cả tuần trời rồi!
- Đừng nhắc đến cô ấy nữa… ? – nói rồi Quân bỏ đi
Mai ngơ ngác. Quân bị làm sao vậy? điều đó chỉ Quân mới hiểu
nổi….
Thứ hai, thật tình cờ và cũng thật bất ngờ, cả Lâm và Quân đều đi
học. Nhưng… hai người hai lối đi riêng… Quân đã nhìn thấy cô, nhưng
anh vờ như không thấy… “ Em gầy đi nhiều đó!” – anh khẽ nhủ…
Trương Thiếu Hạo nghe tin Quân đi học bèn xông tới, định tẩn cho
một trận cái tội lặn không báo trước… Mai và Lâm cũng đi cùng
Nhưng..
Khi ba người họ đến, chứng kiến cái cảnh không mong muốn: Quân đang
hôn một cô bé lớp dưới…
Xong xuôi cô bé kia nũng nịu:
- không phải anh đang cặp với chị Lâm sao? Sao để ý đến em…
Quân đã liếc thấy bóng dáng Lâm, bèn cố ý nói lớn:
- ukm… nhưng anh chỉ yêu tiền của cô ta thôi!
Ba con người kia sốc toàn tập
Với Trương Thiếu Hạo, Quân là một tên khó ưa, chuyên gia nói móc
làm hắn tức tóe khói. Nhưng tuyệt đối Quân không phải hạng người
ham phú quý, lợi dụng người khác như vậy. CÒn một điều nữa là từ
trước đến nay anh chưa hề động lòng với bất cứ cô gái nào. Lâm –
theo Trương Thiếu Hạo Nghĩ – là người đầu tiên và duy nhất
Mai lại coi Quân như thần tượng. Ở nhà, cô nghe dì NGân khen anh
suốt. Nào là học giỏi, đẹp trai, hiếu thảo và rất chịu khó… lúc đến
thành phố học, chính anh đã giúp đỡ cô rất nhiều… vì vậy… Mai không
thể tin những gì xảy ra trước mắt
Người đau khổ nhất, thất vọng nhất, bàng hoàng nhất có lẽ là Lâm.
Anh mới nói gì cơ? “Anh chỉ yêu tiền của cô thôi!” ư? Không thể
nào… anh đang lừa cô, nhưng tai cô vẫn nghe rõ mồn một những lời
nói của anh:
- anh không yêu cô ta bằng em được!
- thật sao? Đáng ghét mà…
lời nói đổ vào tai cô như một thứ thuốc độc mạnh. Không suy nghĩ,
cô bước tới…
..
..
Bốp… – một tát trời giáng, má Quân in hằn năm ngón tay cô. Cô tức
giận hét lên, từng chữ như nhát dao xé lòng cô vậy:
- ĐỒ LƯU MANH!!!!
..k e n h t r u y e n . p r o..
- Chị Lâm! Chị đi đâu vậy? – Mai í ới gọi theo khi thấy cô bỏ
đi
Trương Thiếu Hạo cũng tức tối, nhìn Quân với ánh mắt khinh bỉ: “đồ
khốn!!” rồi vội vã chạy theo…
Thái độ của Quân chùng xuống. Người con gái bên cạnh không nắm bắt
được tình hình mà cứ nhõng nhẹo anh. Thật sai lầm! anh chỉ khẽ
nghiến răng: BIẾN… cô ta lủi thủi ra về trông thật tội nghiệp.
nhưng cô ta tưởng bước vào tim Quân dễ vậy thôi sao? Có chăng, cô
ta chỉ là nước cờ trong tay Quân, để anh thoát khỏi cuộc tình đau
khổ ấy mà thôi…
….
….
Dòng nước như thấm thẳng vào tim anh – lạnh buốt. Một Âu Thành Quân
khác – trong gương – với gương mặt đểu giả… – Là anh đây sao?… !
anh bật cười…
…
…
Đôi tay này… đã có lúc ôm lấy Lâm, khẽ vuốt lên mái tóc bồng bềnh
của cô, đã có lúc anh nhéo má cô bằng đôi tay ấy.. vậy mà giờ chính
nó… ôm người con gái khác trước mặt Lâm! Đôi môi này, đã nói sẽ bảo
vệ Lâm suốt đời, rằng cô là cả thế giới của anh… nhưng giờ… cũng
chính nó – môi chạm môi với người con gái khác..Anh… có còn là con
người nữa không? Có xứng đáng với tình yêu của cô nữa không?
I’m sorry, my love!
I’m crazy…. I don’t know….
I’m a bad boy…. You’re a good girl!!!
- ….-
Lâm bước vội về phía cổng. Tuyệt nhiên cô không khóc. Cô không muốn
anh chứng kiến cái cảnh Trịnh thiết Lâm vì Âu Thành Quân mà đổ lệ.
Nó không đáng… Nhiều người cứ ngỡ rằng cô mạnh mẽ, nhưng nào ai
hay, những giọt nước mắt đó chảy ngược, trào mạnh về tim!
Về đến nhà, cũng không kịp chào bác Tư, cô chạy lên phòng, đóng sầm
cửa… úp mặt xuống gối…
Nước mắt Lâm rơi xuống…
1…
..
2…
…
3..
…
Ô hay! Đã bảo không được khóc cơ mà… cớ sao nó cứ chảy… chẳng thể
dừng được… những gì cô linh cảm cả tuần qua đã đúng. Tất cả rồi sẽ
tan vỡ… anh đã trở về… nhưng hoàn toàn biến hẳn thành con người
khác… cô nhắm mắt, vội xóa đi những hình ảnh kia nhưng sao nó cứ
hiện diện mãi trong cô… đôi tai cô cũng bịt đi rồi, cớ sao giọng
nói anh và người con gái đó cứ vọng đến đây vậy?… Tiền? rốt cuộc
cũng vì nó thôi sao? Cũng chỉ vì cô là Tiểu thư Hotest? Tiểu thư
thì đã sao, cô cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt thôi
mà…
Cái ranh giới mong manh để cô có được tình yêu , ngỡ rằng cô đã
chạm tay vào nó… nhưng không!… cô đâu ngờ… tình yêu là một cái gì
đó… càng cố gắng chạm vào nó bao nhiêu thì nó càng xa dần, trôi
dần,…
Ngày qua dần nhưng Lâm nào đâu hay..
Không biết bao nhiêu lần cô rơi nước mắt, tự nhốt mình trong
phòng…
Cũng không biết bao lần cô vòng tay tự ôm lấy mình, hỏi trời sao
lại quá bất công? Thà cứ để cho cô chết trong sự đau khổ khi Dương
phản bội cô, thà cứ để cô hóa đá trái tim mình, cớ sao lại cho một
người đến làm ấm nó, làm nó khao khát yêu thương rồi lại bắt người
đó tự tay đâm nhát dao sâu vào tim cô….
You make me cry, make me smile,
Make me feel the love is true………!!!!!
Trái tim cô dẫu bị tổn thương… nhưng nó vẫn đập… Phải! cố đập từng
nhịp khô khốc, cố giữ trọn vẹn hình hài này trong một tâm hồn tan
nát…
Đêm đến, cô thức trắng bên chai rượu mạnh. Làm sao Lâm có thể ngủ
khi chỉ cần nhắm mắt … hình ảnh anh lại hiện lên, thật rõ ràng, như
một bức tượng mà cô là người làm ra nó. Từng chi tiết trên khuôn
mặt anh, hơi thở của anh, cái nắm tay ấm áp của anh… cô đều nhớ như
in… Vậy thà rằng hãy để cô đối mặt với hiện tại, còn hơn nằm trong
giấc mộng hạnh phúc ấy nhưng đến một lúc nào đó, khi cô chợt tỉnh,
nó sẽ lại tan theo… lại làm cô đau thêm một lần nữa…
Có lẽ rằng, cô đã quá đau khổ, đến nỗi không nhận ra sự bất thường
trong lời nói của anh… “Yêu vì tiền?” – có đúng không khi trước giờ
anh chưa bao giờ chịu nhận sự giúp đỡ của cô, cũng không đòi hỏi từ
cô bất cứ thứ gì….?
Ai mà biết được, tình yêu khiên con người ta mất kiểm soát như
vậy?
Cô bắt đầu hận anh. Hận anh bội bạc. Hận anh tàn nhẫn. Hận anh đổi
thay. Trước kia chẳng phải anh nói yêu cô mãi, sẽ bảo vệ cô sao?
Sao anh không giữ lời hứa… hơn hết, cô chẳng thể tin anh đang tâm
lợi dụng cô
. Nhưng, càng hận anh cô lại càng yêu anh. “ Âu Thành Quân !” – cô
gào tên anh đến khô cả họng và đôi mắt cũng nhòa đi vì khóc. Đau!
Đau chứ! Đau chết đi được… có ai thấu nổi không? Có ai biết cái cảm
giác này không? Có ai cho cô biết lối thoát không? Cô như mất
phương hướng trong cuộc tình rắc rối này rồi…
….
…
….
“Người ta nói rằng có những điều đã thay đổi.
Và cả tôi nữa, cũng đổi khác rồi.
Người ta nói đâu đó trong tôi đã trở nên giá lạnh,
Dẫu trước kia vẫn rất nồng nàn.
Người ta nói rằng họ không hiểu
Rằng tôi đã từng rất tươi cười, mà sao giờ đây
Trong đôi mắt và giọng nói đã mất đi sinh khí, chỉ còn lại nỗi sợ
hãi…”
-Bad-
Quân đã thay đổi, rất nhiều đến anh cũng chẳng hề nhận ra sự thay
đổi chớp nhoáng đó. Trước kia, anh ấm áp. Bây giờ lạnh lùng giá
băng. Trước kia anh hào hoa. Bây giờ tiều tụy như một cái xác không
hồn. Trước kia, anh luôn cười khi nhắc đến cô nhưng bây giờ cái tên
ấy chỉ cho anh sự đau khổ. Anh buông xuôi, chẳng hề quan tâm mọi
việc xung quanh, mặc kệ cho thế giới xoay chuyển.
Ánh mắt người khác nhìn anh trước kia là sự ngưỡng mộ, là sự đố kị
của bao người. Anh quá hoàn hảo. Giờ thì khác, anh thấy được trong
ánh mắt họ hiện lên sự sợ hãi, thậm chí khinh bỉ… con người của
anh…!
Anh chưa từng nếm qua một giọt rượu mạnh – thứ mà anh cho rằng
chẳng thể nuốt nổi, cũng chưa từng hút thuốc. Giờ thì hai thứ đó
như chất nghiện mà anh không thể gỡ ra được! nó khiến anh đê mê với
cái thế giới vui thú đó, quên đi nỗi đau điên cuồng này. Chỉ khi
đến với men rượu, khi mất kiểm soát hoàn toàn, anh mới dám nói anh
yêu cô. Đó mới chính là con người thật của anh…
Đêm qua, Quân đã đánh nhau với một người ở bar. Anh ta chỉ vô tình
đụng vào chân Quân mà anh sẵn sàng đập vỡ chai rượu mà xông lên
đánh
Có lẽ sẽ xảy ra án mạng nếu bảo vệ không lôi anh ra khỏi đó…
Anh loạng choạng bước về trong cơn mưa phùn lất phất… Gọi tên cô!
Người con gái từ lâu ngự trị trong tim anh. Đôi mắt anh mờ đi khi
nhìn thấy một dáng người giống cô. Không kiềm chế, anh chạy
lại:
- Thiết Lâm….
Một khuôn mặt xa lạ quay lại. Không phải cô rồi! Mà làm sao lại là
cô được cơ chứ? Anh cười điên dại… khiến cô gái đi đường nhìn anh
như một thằng lưu manh say xỉn…
“ ĐỒ LƯU MANH!” – 3 từ thốt lên từ chính miệng Lâm. nhưng anh có
hay…đó chỉ là điệu nhảy của chót lưỡi đầu môi, khi cô tức giận nhất
thời. Nó không hề chảy qua tim mà cứ bộc phát như vậy. Nói ra ba
lời nó, cô cũng cho anh một sự chấm dứt hoàn hảo nhất … cho anh cái
lí do hận mình….
What we call love…..?
( viết đoạn này hại não quá ^ ^ )
Hai tuần, đó không phải khoảng thời gian quá dài nhưng cũng không
quá ngắn để Lâm bình tâm lại…
Về anh…
Về tình yêu của cô….
Có vẻ cô đã trưởng thành hơn!
Cô không biết và cũng không muốn biết lí do anh phản bội cô. Nhưng,
anh đã buông tay trước, thì cô cũng không hà cớ gì phải níu lấy bàn
tay đó nữa. Cô sẽ sống một cuộc sống không anh. Tất cả sẽ ổn thôi
mà… Chỉ là quên một người thôi mà… Điều đó dễ dàng với cô…
Và tình yêu, nếu nó khiến cô đau khổ vậy thì cô không cần!
I don’t need a man
I don’t need a man ( what???)
I don’t need a man
I don’t need a man ( jiinjja)………
Tiếng nhạc quen thuộc lại vang lên. Rât đúng lúc. Hình như cô rất
có duyên với bài này… cô lẩm nhẩm hát theo, liếc nhìn số người gọi,
là Mai:
- Chị Lâm ak? – Mai lo lắng. Hai tuần rồi cô không liên lạc gì được
với Lâm
- ừ …
- Chị không cần giấu em! Chúng ta gặp nhau chị nhé…
- Ừ
- Vậy thì chị đến Trà Sữa 186 nhá
- Ừ! Vậy đi!
Lâm đồng ý. Cô đang tập sống một cuộc sống không có anh. Tại sao
không?
Đường phố hôm nay vẫn thật nhộn nhịp. Nó như muốn chứng minh rằng,
dù có chuyện gì nó vẫn tuần hoàn như trời đất vậy. Vì thế, mọi điều
Lâm chỉ cần cố gắng sẽ làm được, Nhất định là thế!
- Chị Lâm! – Mai vẫy vẫy tay…
Lâm cười nhạt…
- Chị uống gì em gọi?
- Đen không đường!
Lâm muốn thử một ly đen không cho đường đắng đến cỡ nào? Có đắng
bằng tình yêu không? Cô như thôi miên, chỉ nhìn chăm chú vào ly cà
phê đang nhỏ giọt nếu như không có tiếng gọi của Mai:
- Chị Lâm! Chị thật sự không sao chứ?
- Ukm! Tất nhiên rồi!
- Anh Quân….
- Đừng có nhắc đến con người đó… chị quên rồi…!
- Không! Em biết chị vẫn chưa quên được anh ấy mà… Anh ấy, từ hôm
chị bỏ đi cũng đổ đốn lắm. Còn uống rượu, hút thuốc, cả đánh nhau
nữa… dì Ngân khóc nhiều lắm…
- Chị không quan tâm!
- Chị Lâm! Em không biết lí do gì anh ấy lại làm như vậy nhưng anh
ấy yêu chị! Chị biết không? Chập chờn giữa những cơn say… anh ấy
luôn gọi tên chị…
- Giả dối!
- Chị! Khi một mình… anh ấy lấy chiếc aó có nửa trái tim đã úa máu
của mình ra, ngồi nhìn nó và khóc… Anh ấy luôn miệng **** mình là
thằng tồi…
Một giọt nước mắt của Lâm rơi xuống, chảy vào ly cà phê cô đang
uống dở.. Áo nửa trái tim, chẳng phải là áo đôi của hai người hay
sao? Tại sao nó lại úa máu… Mà thôi! Có sao thì cũng không liên
quan đến cô!
- Nếu em gặp chị chỉ để nói về anh ta thì chị về đây!
- Chị Lâm…! Chị Lâm!…
Lâm đi rồi. cô sợ nếu tiếp tục nghe những lời về anh thì cô không
kiểm soát được bản thân! Cô lang thang… giữa đường phố đông người
vậy mà thấy sao lạc lõng quá…!
Đúng như lời Lâm nói, Cô đang bắt đầu sống không anh. Cô đến trường
trong tiếng xì xào thường thấy. Mặc kệ. Mệt mỏi đặt cái cặp lên
bàn, cô nằm ủ rũ xuống, khẽ nhắm mặt ngủ nếu như không có tiếng của
Trương Thiếu Hạo:
- Ê! Con khỉ? Cô sao đó….
“con khỉ… ?” . Tim Lâm chợt nhói. Hai từ đó chỉ anh mới gọi cô như
vậy…
“….
- Tôi có tên có họ mà…. Sao anh cứ gọi tôi là khỉ hoài vậy… anh có
thấy con khỉ nào đẹp như tôi không
- ều…. tự tin nhỉ…. Vậy gọi là khỉ mặt đẹp nhá….
- Thế tôi cũng gọi anh là khỉ mặt xấu…. cùng loại mới chơi nhau
được chứ…
- Cô….cô….”
Kí ức lại ùa về như một cuốn băng quay chậm. Ngày ấy cô đã rất hạnh
phúc…
Thiếu Hạo huơ huơ tay, Lâm chợt trở về với hiện tại:
- chuyện gì! Mà sau này cấm anh gọi tôi như vậy?
- ok… đừng có nóng ảnh hưởng đến nhan sắc!
- ..
- Chuyện đính hôn đó…
- Sao?
- Tôi tính hôm nay nói chuyện với họ nè..
- Họ là ai?
- Thì ba tôi với ba cô chứ gì nữa?