- Rồi sao?
- Rồi sao ư? Sao cô chẳng có một tí cảm xúc gì vậy?
- Kệ tôi! Anh làm gì thì làm.. tôi không quan tâm!
Trương Thiếu Hạo lầm bầm : “chẳng hiểu nổi tụi con gái nữa!”
Lâm lại thần người ra. Đúng tối hôm đó, cái tối mà ba cô bảo đính
hôn với Thiếu Hạo… anh đã nói lời yêu cô! Giả dối!
“…..
- lúc đó anh như phát điên, chỉ muốn chạy lại bóp chết hắn ta. Làm
sao hắn… hắn có thể… ôm cả thể giới của anh thế chứ… nhưng không
hiểu sao lúc đó anh lại bình tĩnh đến thế! Xin lỗi em!….”
Giờ cô mới hiểu… chẳng có gì gọi là tình yêu cả…!
Ngay cả con người cô tin tưởng hơn cả bản thân mình cũng phản bội
cô thì có cái gì đảm bảo cho hai chữ “Thật lòng” ?
Quân cũng trở lại trường. ít nhất đó là một sự trùng hợp!
Anh vẫn chưa hoàn thành vai diễn của mình. CHính xác, anh phải nhận
được câu nói : “chia tay đi!” của Lâm…
Anh lại cười…
Đốn mạt!
Sân trường Nhất Đẳng rộng lắm! cớ sao bây giờ ngột ngạt đến vậy!
Một bên là Lâm đối diện với Quân cùng một cô gái khác… Mắt cô có
cái gì đó cay cay. Đã bao lần cô muốn gạt bỏ tất cả nhưng chẳng đủ
can đảm, muốn chạy lại ôm lấy anh nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh
khiến tim cô như đông cứng. Cô sợ, sợ anh lại nói không cần cô. Sợ
anh lại đẩy cô càng ra xa anh hơn. Vậy thì thôi… giả tạo chút, chắc
sẽ đỡ đau hơn:
- Hi vọng anh sống tốt!
Rồi cô quay lưng lại…
Quân đứng đó. Chôn chân. Hai bàn tay buông thõng. Vở kịch của anh
đã thành công. Thành công mĩ mãn. Đến nỗi anh không tin đó là sự
thật… “anh sống tốt…” – lời nói nhẹ nhàng cớ sao đâm vào tim anh,
buốt quá!
Tạm biệt!
“ những lời nói, hành động của anh có thể khiến em bị tổn thương,
có thể khiến em hận anh trọn đời… nhưng em hãy tin rằng… anh yêu em
là sự thật…!”
Ngày mai, khi nắng lên…
cô rảo bước trên phố, muốn tìm lấy cái cảm giác yên bình trong suốt
thời gian sóng gió qua… chợt khựng lại trước một quầy lưu niệm nhỏ,
nhìn hồi lâu…
con khỉ…!
Tim cô lại nhói. Nhớ anh! Cái nỗi nhớ gặm nhấm trí óc cô lúc nào
không hay! Nhớ cái hơi ấm của anh khi tái tê mùa đông giá… nhớ cái
nắm tay của anh khi chiều hè buông xuông. Nhớ anh cười, nhớ anh
nói… nhớ cả cái nháy mắt tinh nghịch của anh! Muốn quên một người
sao khó quá…
Bên kia đường, vô tình thôi, cũng có một người dừng lại. Vì ai đó…
anh cũng nhìn thấy con khỉ, tim cũng cũng như ai bóp chặt. Cái dáng
người nhỏ bé đó… đã bao lần anh mường tượng… cái anh nhìn thấy là
nụ cười tỏa nắng của cô chứ không phải cái quay lưng xa lạ như vậy…
Hình như nó quá xa vời với anh, anh cố bao nhiêu cũng chẳng thể với
tới…
Chợt.. cô bước đi
Trong vô thức, theo tiếng gọi của trái tim, anh cũng bước
theo…
Cô đó… thật gần anh, chỉ cần anh bước thêm một bước là đuổi kịp cô
nhưng… đôi chân anh như tê cứng lại… bàn tay chỉ cần giơ lên là
chạm vào bóng hình cô nhưng nó không đủ sức…
Anh giật mình… Lâm gục xuống… trước mặt anh. Anh chạy như bay đến,
hết sức lay và luôn miệng gọi tên cô…. Nhưng vẫn chỉ là cái nhắm
mắt của cô.. anh điên cuồng… lo lắng… bế cô ngay vào bệnh
viện…
- Không sao! Chỉ bị suy nhược quá thôi! Người nhà cần quan tâm
hơn!
Lời nói của bác sĩ không làm Quân an lòng. Nhìn cô nằm đó, thật nhỏ
bé, yếu ớt, anh khóc. Chắc chắn tại anh không ra gì nên cô mới
vậy…
Lâm thiếp đi nhưng cô vẫn cảm nhận được cái gì đó thật gần gũi, ấm
áp… và rất “ Quân” . Choàng tỉnh dậy, cô ngơ ngác nhìn xung quanh,
tất cả chỉ là một màu trắng lạnh lẽo. Nhưng, vương đâu đó hơi bàn
tay ấm léo chăn đắp cho cô, cái hôn nhẹ nhàng trên má… Nhất định
anh đã ở đây! Cô vùng hẳn dậy…. gỡ hết mấy cái dây chuyền nươc lằng
nhằng, chạy đi trong hi vọng. Hi vọng anh quay trở lại. Hi vọng
những gì cô mới trải qua chỉ là một cơn ác mộng
Cô đảo mắt nhìn quanh. Tất cả chỉ là những ánh nhìn xa lạ của những
người không quen biết…. Vậy là anh đi thật rồi… rời xa cô mãi
mãi….
Từ phía xa, khuất sau bức tường, Quân nép mình, ứa nước mắt. Lúc đó
anh chỉ kịp đặt nhẹ một nụ hôn lên má cô rồi vội vàng rời đi sợ cô
thức giấc.
Khoảng cách giữa hai người, nói gần cũng thật gần, chỉ cách mấy
bước chân. Nói xa cũng không sai khi có một bức tường vô hình cứ
chắn ngang giữa họ. Liệu có phải sự lựa chọn của Quân là sai? Liệu
nó có đẩy anh và cô vào một con đường không lối thoát? Mọi chuyện
sẽ đi về đâu nếu Quân nói cho Lâm biết toàn bộ sự thật, rằng chính
ba cô là người giết cả nhà anh? Liệu cô có vượt qua được cú sốc
này? …. Anh lắc đầu chán nản..!
Ra viện, Quân khong đến trường mà về thẳng nhà. Lúc này cô muốn ngủ
một lúc, quên hết mọi chuyện!
- Thằng nhóc Quân đó biết hết mọi chuyện rồi sao? Cũng đã đến lúc
rồi! chiều nay hẹn nó 3h ở Highland đi! Ta sẽ chấm dứt mọi chuyện
tại đây trước khi con Lâm biết hết sự thật….
Cánh cửa khép hờ đủ để Lâm thấy mọi việc… ba cô đang nói chuyện với
chú quản gia. Điều duy nhất khiến cô thắc mắc là cái tên Quân –
liệu có phải anh hay không? Tại sao không thể cho cô biết? …. Đầu
cô như muốn nổ tung lên!
Chiều…
Quân đi đi lại lại… chiếc áo đôi vẫn treo trên tường, giản dị, vẫn
đẹp nhưng đẹp theo một cách khác…Đắn đo một lúc, anh lấy chiếc áo
đó, mặc vào. Ngày hôm nay kết thúc mọi việc nên anh cũng muốn mặc
chiếc áo này lần cuối, có thể chẳng bao giờ có cơ hội một lần nữa….
Chiếc áo, mỏng manh thôi nhưng chứa đựng ngàn nỗi nhớ…
Chiếc áo như lôi anh về tối hôm đó….
Quân lặng lẽ rời khỏi bar sau khi đã uống chục chai … đôi chân bước
vô thức, chẳng biết sẽ đi về đâu… Nhà Lâm! Chính xác anh đã đến nhà
cô…cũng chẳng nhớ tại sao anh lại đến được đó… Ngước mắt lên nhìn
về phía phòng cô – một màu tối thui! Chắc có lẽ cô đã ngủ! Anh quay
về. Vậy là được rồi, anh chỉ muốn ngắm cô từ xa, thấy cố bình yên
trong giấc ngủ… vậy là quá đủ!
Vẫn chập choạng bước đi, anh vấp phải một người. Hơi thở quen
thuộc. Cảm xúc da thịt cũng quen đến lạ! đến cái mùi hương trên tóc
cũng như in sâu trong lòng anh vậy!
Người đối diện hình như cũng nhận ra sự thân quen đến lạ đó!
Khoảnh khắc đó…
…
…
..
Hai ánh mắt chạm nhau…
..
…
…
Một sự ngạc nhiên…
Trong hạnh phúc…
Trong đau khổ…
Là cô!
Là anh!
Quân tỉnh rượu hẳn. Còn Lâm cũng giật mình trước dáng vẻ tiều tụy
của anh…!
- Anh Quân
Giọng cô cất lên, nhẹ nhàng nhưng sao mà đau đớn đến thế.. Còn anh,
cũng muốn goi tên cô lắm cho thỏa nỗi nhớ nhung nhưng hình như
trong cổ họng có cái gì đăng đắng chặn lại, chẳng nói nên lời…
chẳng phải chia tay rồi sao? Anh lấy tư cách gì gọi cô như hồi còn
nồng ấm?
Thái độ của anh làm cô đau. Lúc đầu, thấy anh, cô đã hi vọng nhận
được lời xin lỗi từ anh, hàn gắn tình yêu này… nhưng không. Anh hờ
hững… chắc anh đến đây chỉ là sự điều khiển của men rượu… và bản
thân anh chẳng còn chút cảm xúc nào nữa hết…. cô mạnh mẽ… bước lướt
qua anh… coi như chẳng quen biết….
Giọt nước mắt lăn dài trên má, chảy đến tận miệng khiến cô cảm nhận
được cái vị chát mặn của nó…
Đơ… anh như tê dại. Đau thêm lần nữa. Cái tình yêu này khiến anh
đau quá rồi,chẳng thể chịu nỗi. Còn cô, hà cớ gì cứ bóp chặt trái
tim anh vậy. Cô quay lưng về phía anh, xa thật rồi… Có chút gì đó
nuối tiếc. Có chút gì đó lạc lõng… Như mất đi một thứ rất quan
trong vậy…
Có Phải Anh Đã Sai!
Có Phải Anh Vẫn Còn Yêu Cô?
Và Có Phải Buông Tay Cô Là Điều Hối Tiếc Nhất ĐờiAnh?
Mặc kệ, anh chạy đi… theo trái tim…
Nghe tiếng bước đi, Lâm chưa kịp quay lại… đã cảm nhận được một bàn
tay nắm chặt lấy vai mình, chặt đến nỗi khiến cô khẽ rên .Vài giây
sau, cô bị đẩy vào bức tường. Vai cô lần nữa va vào tường, đau đớn.
chẳng kịp định thần chuyện gì đang diễn ra, cô im bặt. Hôn. Anh
đang hôn cô.Mãnh liệt. trong cái mãnh liệt đó là nỗi đau đè nén bấy
lâu, là nỗi nhớ da diết,… Đôi môi của anh ấn mạnh vào cô. Bàn tay
anh ôm chặt lấy cô, sợ như nếu anh nới lỏng một tí thôi, cô cũng đi
mất…
Cô nhắm nghiền mắt. Có mùi rượu. Mùi thuốc lá. Và mùi của Quân. Nụ
hôn đó. Liệu là cảm xúc thật của anh hay chỉ là vui đùa với cô chốc
lát. Cô sợ. Tin người rồi lại chuốc lấy khổ đau. Tai cô văng vẳng
tiếng anh… “Yêu vì tiền…” “Chơi đùa với cô thôi…”…. Tại sao cứ trêu
đùa cô như vậy… Cô đột ngột cắn mạnh, một dòng máu bật ra từ khóe
miệng Quân… anh buông cô ra…. Giữa 2 người có một khoảng trống vô
hình….
Tiếng còi xe của một chiếc AB lôi anh về hiện tại. Và vết thương
trên môi là minh chứng cho cái thế giới anh sống chẳng phải
mơ…
Highland vào một chiều nắng…
Ba Lâm đã đến trước. Khi Quân đến thì ly cà phê đã vơi nữa. Gương
mặt hiền lành, dáng vẻ nhân từ đến nỗi Quân không tin nổi con người
này đã làm chuyện đó với gia đình anh…. Thế mới thấm, biết người
biết mặt không biết lòng!
- cậu đến rồi ak?
- …
- Mời ngồi…
- Tôi muốn nghe lời giải thích từ ông!
- …
- Sao ông làm vậy? Tiền quan trọng vậy sao? Cho dù có D-lite thì
ông vẫn giàu vậy rồi cơ mà? Sao lại giết cả nhà tôi vậy? ông có còn
là con ngừoi nữa không? – Quân tức giận hét lớn. Chưa bao giờ anh
mất kiểm soát như bây giò. Con người trước mặt – ướcgì anh có thể
giết được ông ta…
Khuất sau cánh cửa….
Lâm bàng hoàng, không tin nổi những gì vừa nghe thấy. Hóa ra, Quân
chẳng phải một tên lưu manh như mọi người thường thấy mà là cậu ấm
của D-lite tập đoàn hùng mạnh nhất. Hóa ra người khiến anh mất cả
gia đình là ba cô. Hóa ra anh rời xa cô vì cô là con gái của kẻ
thù… Hóa ra cuối cùng cô vẫn chỉ làcon ngốc/.
Lâm như ngã sụp xuống. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao người ba
cô kính trọng lại trở thành kẻ giết người? Tại sao người con trai
cô yêu nhất lại là con trai của D-lite? Tại sao cô không hề hay
biết gì về chuyện đó….?
Có lẽ những ngày qua anh cũng rất đau khổ. Thậm chí hơn cô gấp vạn.
Cảm giác sẽ thế nào nếu yêu nhầm con gái của kẻ thù giết cha? Cô đã
quá ngốc khi không nhậ thấy sự bất thường của anh… Đáng lẽ cô phải
tìm hiểu chứ không phải chỉ ngồi ôm gối và khóc….
Giá như…. Nếu như có hai từ đó…
Cô sẽ làm lại….
Cô bước ra trong nước mắt, trong sự ngỡ ngàng của ba cô và anh….
Người bối rối nhất chính là Quân khi Lâm cũng đang mặc chiếc áo đôi
của hai ngừoi…
- Ba! Tại sao ba lại làm như vậy? Con…. Con ghét ba….!
- Lâm… lâm…. Nghe ba giải thích đã… Lâm!
Ba cô cố gọi theo nhưng chẳng kịp… cô bỏ đi ngay sau đó…. Điều duy
nhất ông có thể làm bây giờ là bảo Quân chạy theo. Quân, tất nhiên
là anh có lí do để không cần làm việc đó nhưng anh đã chạy. Anh
biết cô đang rất sốc, vì chính anh cũng đã gặp phải chuyện như
vậy….
- Lâm! Nghe anh nói….
- Không! Em không nghe! Tại sao anh lại dấu em? Tại sao? Anh đã sớm
biết phải không? Anh muốn trả thù nên trêu đùa em phải
không?…
- Không! Lâm… lâm….
Cô chạy băng qua đường.. Đầu óc cô trống rỗng… cô chẳng để ý đến
mọi thứ xung quanh… tiếng anh gọi…. tiếng còi xe….
Rầm…
Một chiếc ô tô lao tới….
Một dòng máu đỏ chảy ra… từ Quân và từ Lâm…. Anh đã xông đến khi
thấy một chiếc xe nhằm phía cô mà lao tới…. Quá muộn….
Đúng như lời người bán hàng nói…. 2 chiếc áo sẽ phát sáng nếu đi
cạnh nhau!
Và giờ….
Một đôi nam nữ nằm xuống…
Người con trai ôm bạn gái mình …
Khoảng cách giữa họ thật gần, gần đến nỗi hai nửa trái tim ở hai
chiếc áo đã ghép trọn một trái tim hoàn chỉnh… Cái ánh sáng bàng
bạc hiện lên…giữa một vũng máu đỏ tươi!
..k e n h t r u y e n . p r o..
Chiếc đèn cứu thương xoay tròn, nhấp nháy liên tục cùng với sự
hoảng hốt của một tốp người:
- Nhanh lên! Mất nhiều máu quá!
- …
Hai chiếc xe đẩy chạy cấp tốc, cái ranh giới giữa sự sống và cái
chết thật rõ ràng hơn bao giờ hết… Nhưng ở đây, sợi dây kết nối
giữa họ vẫn thật mãnh liệt
“Quân! Em xin lỗi! Em…”
“Em không có lỗi! Oan trái là chúng ta sinh ra trong hai gia đình
này…”
“Quân!”
“Nếu có kiếp sau, anh… không phải con của D-lite còn e cũng chẳng
phải là tiểu thư Hotest… nếu….”
Hai chiếc xe vội vàng bước vào hai căn phòng rộng, sáng trưng nhưng
lạnh lẽo vô cùng. Không gian xung quanh như dừng hẳn lại, nghe rõ
cả nhịp thở, nhịp tim của hai người…
Nghe tin. Dì Ngân lập tức chạy vô viện. Hoang mang. Lo lắng. Quân
mà có mệnh hệ gì chắc bà không sống nổi mất. Tuy không có họ hàng
gì với anh nhưng bà chăm sóc anh từ bé, coi anh hơn cả mạng
sống…
- Ông còn mặt mũi gặp thằng Quân sao? – Tiếng dì Ngân tức giận khi
thấy ba Lâm đang đứng trước phòng cấp cứu, điệu bộ lo lắng không
kém…
- Tôi…
- Các người! chính các người đã hại thằng Quân! Đồ giết
người…!
- Này bà!
Dì ngân ngất đi, chắc dì đã quá xúc động.
Ba Lâm ở bên cạnh chăm sóc dì Ngân, lòng cũng như thiêu như đốt.
Tất cả là tại ông. Nếu như ngày đó ông ngăn cản bố vợ mình thì chắc
đã không xảy ra bi kịch này….
Ngày đó….
Bố vợ ông là chủ tịch hội đồng quản trị Hotest. Thấy ông thông
minh, có tố chất bèn gả con gái duy nhất – cũng là mẹ Lâm sau này.
Để tranh giành thị trường cũng như hạ bệ D-lite, ông bố đã ra lệnh
giết cả nhà Quân. Biết chuyện, ông cố ngăn cản nhưng không được. Mẹ
Lâm biết tin cũng sốc đến mức tự tử luôn. Tất cả đều do ông nhu
nhược
Ông không thể ngờ mọi chuyện lại như thế này, càng không ngờ đứa
con gái duy nhất của ông lại đem lòng yêu Quân. Ngang trái. Ông
phải làm sao….
- Quân!…Quân!…. – tiếng kêu phảng phất từ phòng dì Ngân… Ba Lâm vội
chạy lại…
- Đi đi! Ra khỏi chỗ này… tôi không muốn nhìn thấy mặt các
người….!
- Tôi… tôi muốn giải thích….
- Ông còn nói được ư???
- Tôi… việc của 15 năm trước! là điều hối tiếc nhất đời tôi! Tôi đã
không ngăn cản được bố vợ mình làm việc này… gây ra điều bất hạnh
cho gia đình Quân! Tôi thật sự xin lỗi! là lỗi của tôi!
- ….
Tiếng một cô y tá vọng vào:
- Bệnh nhân TRịnh Thiết Lâm đã tỉnh… người nhà có thể vào
thăm!
Ba Lâm chạy như bay về phòng cô, theo sau là dì Ngân.
Mặt Lâm phờ phạc, tái nhợt…
- Lâm! Con tỉnh rồi sao?
- Ba…
- ba xin lỗi! ba không muốn giấu con chuyện gia đình Quân!
Lâm ngơ ngác…
- chuyện gì cơ ạ! Quân! Ai vậy ba???
Ba Lâm ngạc nhiên:
- con mới nói gì? Con không nhớ sao?? Bác sĩ…. Bác sĩ….!!! – ông
gào to hết sức
một chiếc áo blu trắng chạy ngay vào, theo sau là một vài người y
tá….Sau khi kiểm tra, khám… bác sĩ quay ra, ngán ngẩm:
- Chắc là do vụ tai nạn, đầu bệnh nhân bị va đập dẫn đến mất trí
nhớ!
- Tại sao chỉ mất kí ức về Quân? – dì Ngân nãy giờ mới lên
tiếng…
- Có thể bệnh nhân chỉ mất đi kí ức về một người quan trọng nhất,
có thể làm cho bệnh nhân suy nghĩ nhớ nhung nhiều…
- Có loại bệnh đó ak? Không phải đây là bệnh viện tốt nhất sao? Các
người phải chữa trị cho con gái tôi! – Ông Dương hình như đã quá
mất bình tĩnh…
- Thưa ông bà, bệnh nhân Âu Thành Quân cũng đã tỉnh ạ? – tiếng một
cô ý tá cắt ngang
- Thật sao? Dẫn tôi đến đó! – dì Ngân mừng rỡ, vội bước đi, ba và
Lâm cũng bước theo….
Đến phòng bệnh….
Dì Ngân bật khóc:
- Sao? Sao cháu tôi … lại … lại bị thế này….
Trước mắt họ là một ÂU thành Quân tiều tụy, bị cuốn băng trắng
quanh đầu, toàn thân chằng chịt những dây chuyền, vết băng bó, ánh
mắt anh mệt mỏi, phờ phạc hẳn ra…..
- Người này là ai vậy ba? – Lâm hỏi. Rốt cuộc Lâm có quen người này
không? Tại sao khi mới gặp cô lại có cảm giác quen thuộc đến lạ?
Tại sao ba cô lại giấu cô chuyện của Lâm? Mọi chuyện là sao? A….
a…… ? sao đầu cô đau như búa bổ thế này cơ chứ!
- Quân! cháu có sao không?
Đáp lại lời nói của dì Ngân là một ánh mắt phờ phạc đầy lạ lẫm… có
chút hoài nghi…
- cô… cô là… ai?
Có lẽ nào?
Số phận lại chơi đùa với hai người?
Có lẽ nào?
Cuộc sống lại trở về số không tròn trĩnh như chưa bắt đầu?
Có lẽ nào?
Hai người yêu nhau giờ lại như người xa lạ?
Và có lẽ nào?
Chúng ta – yêu lại từ đầu sao?
- Có thể do bệnh nhân đã che cho cô gái nên đầu bị va đập quá mạnh!
Chúng tôi rất tiếc nhưng chỉ có thể bình phục nếu có kì tích!
Bịch trái cây trên tay dì Ngân rớt xuống. Cái gì đang xảy ra vậy?
Tại sao lại đổ mọi thứ lên đầu Quân? Ba Lâm cũng xót xa, thật sự
ông thấy quá áy náy với anh, như chính ông là nguyên nhân dẫn đến
bất hạnh cho Quân và kể cả con gái ông vậy…
- Ông đi đi! Chúng tôi muốn bình yên! – Dì Ngân gào lên, thực sự
bây giờ dì đã biết sự thật rằng ba Lâm không phải kẻ thù của gia
đình Lâm nhưng trong lúc này, bà khong muốn nhìn thấy ai trong gia
đình Lâm nữa…
Khi chỉ còn lại hai dì cháu… dì Ngân nói trong nước mắt…
- Quân! Cháu có nhận ra gì không? Dì Ngân đây mà…. Dì NGân của cháu
đây mà….
Quân nhíu mày….lắc đầu… đầu óc anh trống rỗng, bản thân không biết
mình là ai huống hồ nhớ nổi những người khác…
Lâm đứng ngoài cửa nhìn vào, người con trai xa lạ đó…. Hình như….
Cô đã quen!
Trương Thiếu Hạo và Mai vào bệnh viện ngay sau đó. Vừa thấy bệnh
tình của Quân và Lâm, cô úp mặt vào người Thiếu Hạo mà khóc… Tại
sao? Hai người yêu nhau không thể đến được với nhau? Tại sao chứ hả
trời?
- Giờ cả hai người đều không nhớ gì sao hả dì?
- Con bé đó chỉ mất kí ức về Quân,… còn nó…. – dì ngậm ngùi đưa mắt
về phía anh – đã quên mọi thứ!
Trương thiếu hạo chạy lại bên giường bệnh:
- Thằng khốn! mày sao vậy? dậy đi? Chẳng phải mày vẫn muốn đánh
nhau với tao sao?
- Cậu là ai?
- Mày diễn đạt lắm! mày nhớ cái lần xin ra ngoài với tao không? Bây
giờ mày cũng đang diễn phải không?
- Cậu nói gì tôi không hiểu? tôi phải nhớ gì sao?
- Anh Hạo! vô ích thôi! Dì Ngân và chị Lâm là hai người quan trọng
nhất đối với anh ấy mà còn không nhớ nữa là….
Phòng bệnh của Lâm:
- Khỏe chưa vậy?
- Giả bộ quan tâm tôi nữa hả? không cần đâu! – có vẻ Lâm đã khá
bình phục, trở lại cái bản tính lì lợm ương bướng thường
thấy!
- Cái gì mà giả bộ? thật lòng đó cô nương! – Hắn ta bĩu môi
- Mai cũng đến hả em?
- Vâng! Chị sao rồi!
- Chị khỏe! em không thấy sao?
- Chị có nhớ anh Quân không? – Mai hỏi dò…
- Sao ngày hôm nay ai cũng nhắc đến cái tên đó vậy? anh ta là ai
vậy? tại sao chị phải nhớ…
Trương thiếu Hạo lắc đầu: “Hai người này… yêu nhau lắm… giờ thế này
đây”
Hai ngày sau Lâm xuất viện
- Tiểu thư đã về! tôi nhớ cô quá! – bác Tư thốt lên, không khỏi xót
xa vì trông cô gầy đi rất nhiều!
- Bác tư! Cháu cũng nhớ bác quá!
- Để tôi nấu bữa trưa cho tiểu thư nhá!
Ba Lâm thì trầm ngâm hơn nhiều, ông suy nghĩ về nhiều chuyện. Ông
quá hối hận bây giờ đã quá muộn. Quân đã mất đi trí nhớ còn Lâm thì
mất hoàn toàn khí ức về Quân! Mọi chuyện thật không ngờ nổi.
Thật bất ngờ, Mạnh Hạo Nhiên đã đến thăm Quân. Ông ấy tỏ ra vô cùng
tiếc nuối và quan tâm rất nhiều đến Quân, có thể ông cắn rứt với
việc làm của mình trong quá khứ…
Một tuần sau, Quân ra viện. Mọi thứ đối với anh dường như quá mới
mẻ. Anh phải tập làm quen với một người dì tên Ngân, một người em
họ tên Mai, một người tên Mạnh Hạo Nhiên và một thằng bạn tên
Trương Thiếu Hạo! Tuyệt nhiên, cái tên Trịnh Thiết Lâm không xuất
hiện trong tâm trí Quân bây giờ… điều đó chắc khiến anh đỡ đau lòng
hơn…
- anh ấy thật sự không nhớ chị Lâm sao? – Mai hỏi Trương Thiếu
Hạo
- chưa đến lúc thôi! Hai đứa sao mà tách khỏi nhau được!
- lúc nào? – Mai ngơ ngẩn
- Sao anh biết?
Một tháng sau…
- con thật sự muốn đi sao? – ông Dương hỏi Lâm khi cô quyết định
trở lại Anh học thiết kế thời trang
- vâng thưa ba? Tuy con không nhớ vì sao con quay trở về VN nhưng
con vẫn muốn sang lại Anh học! đó là ước mơ của con!
- Được thôi! Nếu con muốn! – Ba lâm thở dài… “nếu không có thằng
nhóc đó, con sống được không? Tuy bây giờ chưa nhớ ra nhưng một
ngày nào đó nhớ ra, sẽ rất đau đấy.. con gái ạ!!!…” ông nghĩ thầm.
Số phận hai đứa này là ở bên nhau, nhất định thế. Nếu chúng nhận ra
nhau, nhất định ông sẽ đồng ý cho chúng lấy nhau và ông tin, dì của
Quân cũng nghĩ như vậy….
Tại sân bay….
- Ba nhớ giữ gìn sức khỏe nha ba? Sang đến nơi con sẽ gọi
điện!
- Uk! Con đi mạnh khỏe! ba sẽ nhớ con đó!
- Tôi đí nhá! Chị đi nhá Mai! – cô đưa tay vẫy vẫy Mai và Thiếu
Hạo, đồng thời nháy mắt đe dọa hắn ta : “Anh mà bắt nạt Mai thì coi
chừng tôi đấy!”
- Biết rồi! có đánh chết cái nết vẫn không chết! – Thiếu hạo nhăn
nhó
Mai ghé sát bên tai hắn ta: “không chừa mà… “ làm hắn ta ngượng
thối mặt…. Lâm chỉ biết đứng đó cười, bó tay với hai người
này.
“chuyến bay khởi hành từ Việt Nam đi London Anh sắp cất cánh….” –
tiếng cô tiếp viên vang lên đều đặn như thúc giục Lâm.
- Con đi nha ba!
Lâm quay đi. Rời xa nơi đây…
Đôi bàn chân đang bước đi, bỗng khựng lại, cô ngoái đầu về phía
sau…. Có cái gì khiến cô còn nuối tiếc? Hay trái tim không cho cô
rời khỏi đây vậy? Cô còn chờ điều gì mà chưa bước tiếp? Cô còn mong
ngóng bóng hình ai giữa hàng nghìn con người xa lạ kia?
Tiếng cô tiếp viên lại vang lên: “còn năm phút….”
Cô quay lưng đi…
Máy bay đã cất cánh….
ở một nơi nào đó, trái tim Quân bỗng thấy hụt hẫng đến lạ! có cái
gì trống trải, xa cách ùa về trong anh. Anh đưa tay lên ngực! Tim –
nó vẫn ở đây mà… – cớ sao anh lại thấy nó như theo ai đó đi rất xa…
Người đó! Liệu có phải người rất quan trọng đối với anh mà nhất
thời anh chẳng thể nào nhớ ra…. Trời ạ! Anh ôm đầu… tại sao không
nhớ gì vậy? Một chút kí ức thôi cũng không tài nào nhớ nổi….
Một tháng sau….
Mạnh Hạo Nhiên đến nhà tìm dì Ngân và Quân :
- Sao? Ông muốn cho Quân qua Mĩ ư? – dì Ngân không dấu nổi sự ngạc
nhiên
- Phải! chi nhánh của T.O.P bên Mĩ không có ngừoi quản lí… Với lại,
tôi không có con, tôi muốn thằng bé tập quản lí mọi việc. Sau này
T.O.P cũng nhờ vào nó cả…
- Bác Nhiên! Cháu….
- Không sao đâu! Bác tin cháu sẽ làm được! Bác mắc nợ gia đình
cháu.. giờ là lúc bác phải trả…
- Mắc nợ gì cơ? Cháu không hiểu?
- Sau này nhớ ra cháu sẽ rõ… hi vọng lúc ấy cháu tha thứ cho Bác….
! Rồi! cháu chuẩn bị đi! Bác đã lo thủ tục xong xuôi rồi!
- What? Mày sắp đi Mĩ á? Có lầm không? – Trương Thiếu Hạo suýt phun
nước vào mặt quân
- Có cần phải thế không? Không phải mày bị gay đấy chứ? – Quân bình
thản. Có một điều kì lạ là cà Lâm và Quân đều không mất cái tính xỏ
xiên vốn có của mình, nhất là đối với trương Thiếu Hạo ( tội nghiệp
thằng bé!!!)
- Gay cái đầu mày? Qua đó làm chi vậy?
- Bác Nhiên kêu qua đó quản lí chi nhánh T.O.P….
- Rồi khi nào mày về?
- Chưa biết! 1 năm 2 năm… có thể ở bên đó luôn!
- Nhanh rồi về! tao… tao sẽ nhớ mày lắm đấy… ! – Trương Thiếu Hạo
dịu giọng, trong cái dịu giọng đó có sự quan tâm đến chuyện tình
cảm của Quân – thằng bạn đầu tiên mà hắn có – liệu Quân với Lâm –
hai người hai nơi có thể gắn kết lại với nhau không?
- Ghê quá! Tao bảo mày có vấn đề mà! Tránh xa con Mai ra nghe
chưa?
- Không thích đấy!
- Mà mày phải gọi là anh chứ! Mai là em tao mà…
- Anh á? Ngồi đó mà mơ với ước đi nhóc! Trương Thiếu Hạo mà lại gọi
Âu Thành quân là anh sao? Never!
- Mày…
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui
vẻ)
Chuyến bay của Quân cất cánh lúc 2 giờ chiều…. không có quá nhiều
lưu luyến của anh nơi đây bởi anh chẳng còn nhớ gì nhiều… đơn giản
là những người quan tâm anh trong thời gian vừa qua: Dì Ngân, Mai,
trương Thiếu Hạo, bác Nhiên… chắc chắn anh sẽ rất nhớ họ….
- Vậy là thằng Quân cũng rời khỏi đây rồi! – ba Lâm thở dài…
- Vâng! Không biết thằng nhóc có thích nghi được không? – Dì Ngân
cũng lo lắng nhìn theo chiếc máy bay vừa cất cánh
- Mọi chuyện sẽ tốt thôi! Nhưng hai đứa liệu có tìm được nhau
không?
- Chỉ cần chúng yêu nhau thực sự! tôi tin! Cách trở đến mấy chúng
cũng tìm được nhau! Đến lúc đó, tôi sẽ tán thành chuyện của
chúng!
- Tôi cũng vậy… mọi ân oán nên được hóa giải
Thời gian, có thể khiến mọi thứ bị xóa nhòa…. Nhưng… tình yêu vẫn
âm thầm tồn tại… dù hai con người … ở cách xa nhau 5580km! – một
con số không nhỏ nhưng chẳng đáng là gì nếu trong tim họ có
nhau!
Hai năm sau…
Lâm giờ đã trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng. Những bản thiết kế
của cô vang danh khắp các sàn catwalk ở Anh – một đất nước có chút
gì cổ kính…. nhưng cô không thích thế! Cô thích một nơi năng động
hơn, tươi mới hơn và cô đã chọn Mĩ…
- Ba ak? Con qua Mĩ rồi ba! – Lâm gọi điện thông báo cho ba cô khi
vừa đặt chân xuống sân bay
- Sao? Qua mĩ rồi ư? Tại sao vậy? không phải con vẫn ở Anh
sao?
- Con thích Mĩ hơn ba ak!
- Tùy con thôi! Nếu con thích!
Cúp máy, ông bất giác bật cười! con gái ông đã qua Mĩ – nơi đó có
Quân. Và ông tin rằng, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn!
Lâm đang phỏng vấn cho một công ty thời trang nổi tiếng. Cô muốn
đường đường chính chính chứng tỏ năng lực của mình chứ không phải
nhờ tiền và các mối quan hệ
(những lời nói bằng tiếng anh sẽ viết in hoa)
- LÍ DO CÔ XIN VÀO LÀM Ở CÔNG TY CHÚNG TÔI?
- TÔI MUỐN KHẲNG ĐỊNH MÌNH!
- GIA THẾ NHÀ CÔ KHÔNG TẦM THƯỜNG! VẬY TẠI SAO CÔ PHẢI LÀM NHƯ
VẬY?
- THAY VÌ LÀ MỘT BÔNG HOA, TÔI MUỐN LÀM MỘT LOÀI CỎ DẠI! SẼ TỐT
HƠN
Họ gật gù… có vẻ cô đã chừng minh được mình qua những câu trả lời
quá sắc sảo!
-CHÚC MỪNG CÔ! HI VỌNG CHÚNG TA HỢP TÁC TỐT!
Cô đã được nhận vào M2B (viết tắt của Mê Big Bang… là lá la…)– một
công ti thời trang đứng đầu thế giới, hội tụ các nhà thiết kế tài
năng bậc nhất… chỉ có thể ở đây, cô mới thể chứng tỏ mình….
Cuộc sống dường như dễ chịu hơn với cô. Được làm việc hết
mình…
Còn Quân!
Bây giờ anh đã là giám đốc của TOP chi nhánh Mĩ… một vị giám đốc
trẻ tuổi chưa từng có trong lịch sử công ty. Nhưng anh cũng khiến
cấp dưới kính nể vì cách làm việc quyết đoán, khả năng lãnh đạo và
một trí tuệ hơn người…
- VIỆC XÂY DỰNG TRUNG TÂM MUA SẮM Ở LOS ANGELES THẾ NÀO RỒI TRỢ LÍ
JONE?
- DIỄN RA THUẬN LỢI THƯA GIÁM ĐỐC!
- VẬY CÒN DOANH THU THÁNG NÀY, TRƯỞNG PHÒNG KINH DOANH!
- TĂNG 20% SO VỚI THÁNG TRƯỚC!
- RẤT TỐT!
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, nhưng….
Điều đáng tiếc nhất là anh vẫn chưa lấy lại được trí nhớ. Có một
khoảng trống hẫng hụt trong tim anh mà chẳng ai có thể lấp đầy. anh
không biết đó là ai nhưng anh cứ có những ý nghĩ mơ hồ về người đó!
Một người con gái? Chắc vậy! người anh yêu chăng? Có lẽ anh của
ngày xưa đã yêu ai đó nhiều đến mức người đó – dẫu anh không còn
nhớ mặt nhưng vẫn nhớ, vẫn nghĩ về người đó không nguôi! Một cô gái
nhỏ nhắn, mái tóc quá lưng…. Thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ
của anh. Có điều, cô ấy luôn quay lưng về phía anh, anh có gọi bao
nhiêu cũng chẳng quay lại….
- ANH TRÔNG RẤT TUYỆT NHƯNG SAO LẠI ĐỘC THÂN ĐẾN GIỜ!
- CHẮC CHƯA PHẢI LÀ LÚC NÀY!
- CÓ CẦN TÔI GIÚP?
- KHÔNG… KHÔNG CẦN ĐÂU!
Cuộc đối thoại của Quân và Jone, trợ lí thân cận của anh. Chính
Jone cũng không hiểu vì sao một vị giám đốc đẹp trai, tài năng,
giàu có như Quân lại chưa có bạn gái…
Bar Night:
- TẠI SAO LẠI ĐẾN ĐÂY? – Quân hỏi, anh khá ngạc nhiên khi Jone nằng
nặc kéo anh đến đây
- TẠI SAO KHÔNG? BIẾT ĐÂU ANH CÓ THỂ QUEN MỘT VÀI CÔ GÁI XINH ĐẸP!
– Jone vẫy tay, gọi ra 2 ly rượu đắt tiền
Quân thở dài…
Sức hút của Quân thật không nhỏ. Anh chỉ ngồi uống rượu thôi không
nói lời nào mà khiến bao nhiêu cô gái để ý… Một cô gái- có vẻ đã có
bạn trai- cứ liếc nhìn Quân suốt làm anh hơi khó chịu! người bạn
trai của cô ta cũng khó chịu không kém. Tự trọng của một người đàn
ông khiến anh ta bước về phía Quân:
- TÔI CÓ THỂ UỐNG VỚI ANH MỘT LI?
- …
- MỜI!
- ….
- THẰNG KIA! SAO MÀY KHONG NÓI GÌ?
- XIN LỖI! CHẮC ANH QUÁ SAY! TÔI KHÔNG MUỐN NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI
SAY..
Bar Night ầm ĩ lên ngay sau đó. Người đàn ông hùng hổ xông vào Quân
như một con mãnh thú. Quân chỉ né chứ không đánh trả, anh không
muốn làm bất cứ điều gì có hại cho công ty!
- ANH NÊN ĐI KHỎI ĐÂY!- Tiếng Jone gấp gáp vì phải năng người đàn
ông đó lại!
- THÔI ĐƯỢC! CẬU CẨN THẬN! –Quân nói rồi đi! ở đây quá rắc
rối
Nhưng hắn ta đâu chịu buông tha, đàn em của hắn ta dễ dàng tẩn cho
Jone một trận rồi nhanh chóng đuỏi theo Quân…
- Chết tiệt! thật rắc rối! – Quân bực mình, nếu bây giờ anh không
phải Giám đốc của T.O.P thì đã quay lại nện cho bọn người đó một
trận cho chừa cái thói ỷ đông hiếp yếu rồi!
- NHANH LÊN! THẰNG ĐÓ KIA KÌA… – tiếng hắn ta theo ngay phía
sau…
Quân chạy nhanh hơn, vòng qua mấy con đường, nhưng chưa cắt được
đuôi bọn chúng… không được! cứ thế này không chết vì bị bọn chúng
đánh anh cũng chết vì mệt mất… có cách nào hay hơn không?
Và mọi chuyện lại diễn ra, tựa hồ như một kịch bản được đóng lại mà
diễn viên là những con người đó của 3 năm sau!
- Please help me! – Quân chạy lại phía một cô gái gần nhất, nép sát
vào bức tường.
Cô gái đó ngạc nhiên đến mức khong nói được gì. Xung quanh chỉ nghe
thấy tiếng thở dốc gấp gáp của Quân.
Có chút kí ức gì đó chạy xoẹt qua đầu cô gái!
“….
- “…..Làm ơn giúp tôi…
- Tại sao tôi phải giúp anh… ? – cô gái đó quắc mắt
Làm ơn.. chỉ một chút thôi mà…
…”
chuyện này… hình như cô đã thấy ở đâu dó hoặc chính cô đã gặp rồi!
mọi chuyện quen lắm…! Cô gái lắc đầu, vội xua tan cái ý nghĩ vừa
đến đó…
Tuy nhiên, cái tính đỏng đảnh tiểu thư lại trỗi dậy. Anh ta là ai
mà dám ôm cô giữa đường phố?
- Á! – Quân réo lên, anh vừa bị cô gái đó dầm gót giày vào chân.
Tiếng la của anh thu hút mọi ánh nhìn và tụi côn đồ lập tức đánh
hơi được
- C Ô LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY? – Quân nhăn nhó
- AI CHO ANH ÔM TÔI?
- TÔI ĐÃ BẢO GIÚP TÔI MÀ!
- KHÔNG THÍCH
Giờ thì mọi chuyện hay rồi, bọn du côn đã thấy mặt anh và cười lớn
lên hả dạ….
“ A…aa… Cái cô gái này…!”
Anh vội kéo tay cô ta chạy thục mạng. Nếu còn chần chừ thì khong
những anh mà cô cũng chết luôn!
- XE CÔ ĐÂU?
- ĐẦU KIA! – Cô gái chỉ về phía một chiếc xe đỏ nổi bật
Chỉ khi yên vị trên chiếc xe và phóng ra xa chỗ đó, anh mới thở
phào nhẹ nhõm và dừng xe lại
- Anh là người Việt Nam?
Quân ngạc nhiên khi cô gái đó cũng là người Việt.
- Phải!
- Tuy đồng hương nhưng anh đừng mong tôi giúp anh! Xuống xe đi! –
cô gái ấy vẻ như tức giận!
- Thật là… chuyện lúc nãy… – Quân chợt nhớ ra – Za… sao cô lại đánh
tôi!
- May là tôi chưa giết anh đó…! Dám động vào người tôi rồi khiến
tôi phải chạy như ma đuổi…
- Cô…
- Cô cháu gì nữa! xuống xe đi!
- Xuống thì xuống! – Quân hùng hổ. Anh mới đặt chân xuống đất cô
gái đó đã phóng xe đi khiến Quân ngẩn tò te, anh còn định cảm ơn co
ta nữa!
Thò tay vào túi quần định lấy điện thoại… “Chết tiệt!” – Quân la
lên, anh để quên điện thoại trên xe cô gái khó tính kia rồi… Báo
hại anh phải quốc bộ một đoạn khá xa mới bắt được taxi..
ô gái đó… một lần nữa… lại là Lâm!
Đêm về… Lâm trằn trọc mãi….
Người con trai đó, hình như cô đã gặp… cô nhíu mày… là ai
nhỉ?
Cô nhớ lại giây phút lúc …. Cái giây phút mà người đó nép vào người
cô… một chút lạ lẫm… một chút thân quen…
“Please help me!” – Làm ơn giúp tôi! – câu nói này vẻ quen
quen…
Cô chịu thôi, không nhớ nổi trong quá khứ cô làm những gì mà bây
giờ không nhớ nổi nữa…!
- Chết tiệt! sao trên đời lại có người con gái như vậy nhỉ? Đẹp
trai lai láng vậy mà làm ngơ… ! – Quân tự ngó mình trong gương… ax…
sau 3 năm cái level tự sướng vẫn không hạ nhiệt!
Bỗng anh khựng lại…
..
..
..
Hình như mùi hương trên tóc người ấy còn vương lại trên tay anh…
mùi hương đặc biệt…
..
…
…
- A lô – tiếng 1 cô gái đang ngái ngủ
- Chào cô… tôi là chàng trai tối qua! – Quân nhã nhặn
- Thì sao?
- Tôi… – anh bắt đầu bối rối…. – để quên điện thoại trên xe cô
rồi…
- Rồi sao? – có vẻ Lâm thấy như bị làm phiền vậy
- Tôi có thể gặp cô…
- Thôi được! chiều nay 3h ở Angel DS nhá…
- Ok..
Vứt cái điện thoại trên giường… cô chìm dần vào giấc ngủ… Người con
trai đó thật đáng ghét mà…
- cô đến rồi sao?
- Điện thoại anh nè. –Lâm chìa ra… nhanh gọn lẹ …
- Cảm ơn!
- Vậy tôi đi đây|! – Cô gái vội vàng đứng
- Ê… cô cứ vậy mà đi hử?
- Không thế thì sao……..
- Tôi…
Lâm bỏ đi… Quân chạy theo….
- Này! Sao cô khó tính thế… tôi… tôi định mời cô ly café thôi mà… –
Quân phân bua…
- Tôi không rảnh… – Lâm buông một câu xanh rờn…
- Cô tưởng tôi rảnh chắc.. cô có biết tôi….
Quân đang định nói anh là giám đốc của T.O.P thì….
- Cẩn thận!
Một chiếc ô tô từ đâu lao đến, nhằm phía Lâm chạy… Nhưng Quân đã
nhanh hơn, kịp kéo cô vào lòng mình…
Đôi chút ngượng ngùng khi giây phút hai người chạm vào nhau…
- Thôi được! Đi thôi… lần này tôi mời! – Lâm chép miệng, tỉnh bơ
sau khi được Quân cứu trong gang tấc…
- Thế có phải hay không? – Quân đắc chí…
- Cô cũng uống đen ak? – Quân tỏ ra hơi ngạc nhiên
- Thế tôi không được uống sao?
Lâm cúi lại gần phía anh, nhìn nhìn, ngó ngó… ra điều suy nghĩ
nhiều lắm:
- Trông anh quen lắm… hình như tôi gặp ở đâu rồi!
- Tôi cũng thế! Thấy cô quen dã man… – Anh gãi đầu, chi tay về phía
cô – Cái mùi hương trên tóc cô cũng quen nữa…!
Hai người cùng đuổi theo một suy nghĩ, không biết người đối diện là
ai, lúc sau cả hai reo lên như một phát minh vĩ đại:
- Chúng ta nhất định quen nhau! ^^ (tất nhiên rồi, ngố ơi là ngốc
ạ)
- Hình như anh làm chuyện gì có lỗi với tôi hay sao ý… – Lâm lại
nhíu mày…
- Sao cô nói vậy? nè.. tôi công dân lương thiện nha…
- Không vậy sao tôi thấy anh khang khác ý… cảm giác… không giống
như người bình thường… – cô thật thà thú nhận
Quân vội giơ hai tay lên phân bua… “ Nè… tôi chuẩn men nha!”
- không.. không… ý tôi là cảm giác đối với anh ý…
- vậy chắc kiếp trước cô mắc nợ tôi rồi! – Quân kết luận thẳng
thừng…
- hứ..! tiểu thư tôi mà lại mắc nợ anh ak.. mơ đi !
- để tôi đưa cô về…! – ánh mắt Quân đầy vẻ lương thiện
- thôi khỏi! tôi có xe mà…
- sao cô cứ có ác cảm với tôi vậy!
- anh có làm sao tôi mới vậy chứ! Đánh nhau trong bar đến nỗi phải
chạy… – Lâm nhếch mắt thấy ghét, lên xe vội phóng đi, bỏ mặc chàng
Quân đứng chôn chân chết lặng…
“Tất cả cũng chỉ vì tôi quá đẹp trai thôi mà!” – Quân hét to lên
làm vài người đi đường tưởng… đẹp trai vậy mà bị khùng… tội thằng
bé…
(p/s: tác giả ăn theo “một vài sự kiện” !!!)
Tại T.O.P
- GIÁM ĐỐC! ANH SAO VẬY? – Jone phải hét rất to mới lôi Quân trở về
hiện tại được
- CẬU MỚI NÓI GÌ NHỈ? – Quân vẫn đang nửa tỉnh nửa mơ
- ANH ĐANG YÊU? – một người khá dày dặn kinh nghiệm tình trường như
Jone thì việc nhận ra một người trúng sét cũng không khó khăn
gì…
- ĐÂU… – Quân vội chối nhưng lại thêm khẳng định điều đó, anh ngập
ngừng – JONE NÀY, GIẢ SỬ.. GIẢ SỬ THÔI NHÁ…. ANH GẶP MỘT CÔ GÁI…
NHƯNG NGƯỜI ĐÓ CÓ VẺ KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN ANH THÌ ANH LÀM THẾ
NÀO….????
Quân gãi gãi đầu. không thể ngờ rằng một người như anh lại có lúc
phải hỏi ba cái chuyện tình cảm lằng nhằng này…
- THEO ĐUỔI CÔ ÂY ĐI! –jone hùng hổ – TÔI SẼ LÀM QUÂN SƯ CHO
ANH
- THẬT SAO? CẢM ƠN ANH!
Ngày thứ nhất…
-“CON GÁI RẤT THÍCH ĐƯỢC TẶNG QUÀ… VÌ VẬY ANH HÃY TẶNG CÔ ẤY HOA
HỒNG VÀ MỘT MÓN QUÀ NÀO ĐÓ… NHỎ THÔI…VÀ TẶNG CÔ ẤY THẬT CHÂN
THÀNH!” -lời nói của jone như ngấm vào da thịt của Quân!
Hoa – dễ thôi – ra tiệm mua một bó đẹp đẹp là ok. Vấn đề là “món
quà nhỏ”… không được quá đắt tiền khiến cô ấy nghĩ anh quá coi
trọng vật chật, cũng không được quá rẻ vì cô ấy sẽ nghĩ anh coi
thường mình… Khó quá! Còn khó hơn cả việc anh ra quyết định xây
dựng một trung tâm mua sắm nữa kìa…
Thôi cứ đi rồi tính….
Chiếc xe BMW dừng lại trước một tiệm đá quý… Quân phải đảo đi đảo
lại mấy vòng…
- CÓ THỂ CHO TÔI XEM CHIẾC NÀY…?
- ĐÂY… ANH MUA CHO BẠN GÁI HAY VỢ? – một chị tóc vàng hỏi Quân khi
thấy điệu bộ lúng túng của anh
- TÔI MUA CHO BẠN! – Quân thầm nghĩ đến hai chữ ‘bạn gái’ mà cười
một mình
Quân đưa sợi day chuyền lên ngắm nghía. Nó thật sự rất đẹp… Người
như Lâm chắc chắn đeo nó sẽ rất hợp
-TÔI MUA CÁI NÀY…!
Quân bỏ cái dây chuyền vào túi, mặt hớn hở như một đứa bé nhận được
quà vậy ( Vái cha! Cha là người đi tặng mà..)
Chợt dừng lại khi thấy một cô bé vừa bước ra từ một tiệm bán thú
nhồi bông, chắc vừa nhận được một con gấu bông rất to từ ba nó. Cô
bé cười lên trong sung sướng, reo hò và ôm thơm mà người cha…
Tiếng Jone lại vọng về trong anh : “MỘT MÓN QUÀ NÀO ĐÓ… NHỎ THÔI…VÀ
TẶNG CÔ ẤY THẬT CHÂN THÀNH”
Một ý nghĩ thôi thúc anh bước vào tiệm thú nhồi bông đó…
Bước vào đây như bước vào một thế giới khác vậy – thế giới của thú
nhồi bông… đủ các con vật, kiểu dáng, màu sắc… làm anh bối rối
không biết chọn cái nào…
Chợt… anh khựng lại phía góc tường kia… nơi có một con khỉ nhồi
bông … Con khỉ ư? – Quân hơi choáng váng… không biết tại sao trong
trí nhớ anh vẫn luôn xuất hiện một con vật… gần giống như
vậy…
- TÔI CÓ THỂ GIÚP GÌ ĐƯỢC CHO ANH? –người bán hàng hỏi thăm khi
thấy anh đứng yên hồi lâu…
- AK KHÔNG! LẤY CHO TÔI CON NÀY! – không biết sao anh lại mua nó
nữa, một giác quan khác sao?
Tại Angel DS:
- sao anh cứ suốt ngày hẹn tôi ra đây vậy…?
- tôi… – Quân ngập ngừng, đứng trước bao nhiêu người diễn thuyết
thì không sao nhưng hễ gặp Lâm là anh lại ‘đàn bà’ thế đó…
Vội chìa bó hoa ra trước mặt Lâm…
- tặng cô!
- Tặng tôi? – trong lúc cô đang hơi bối rối thì Quân liền đưa luôn
con khỉ… nói nhanh như sợ ai tranh mất lời vậy
- Tặng cô luôn! Không biết tại sao tôi mua cái này nhưng… tôi… nghĩ
cô sẽ thích nó…!
Lâm trợn tròn mắt nhưng cũng đón lấy món quà của Quân…
Một món quà lạ…
Càng lại hơn là người tặng cô lại là người cô nhất thời không nhớ
nổi đã gặp ở đâu!
“….
- anh đó! Bảo mua em gấu xinh thế kia lại không mua, đi mua con khỉ
này… giống em cái gì chứ!….
…
- Anh thấy giống… mà công nhận nha! Đẹp trai đi mua đồ dễ hẳn ra –
Quân tự đắc, heh, chàng này tự sướng level max rồi, chữa không
nổi
- Hơ… được rồi… – Lâm lừ mắt – mua gì thì mua đùng có toe toét với
mấy cô bán hàng như vậy
……….”
Có chút gì đó mơ hồ xuất hiện trong đầu cô tựa như một con sóng nhẹ
xô vào bờ vậy! bình yên lắm! trước mặt cô là một chàng trai với nụ
cười tỏa nắng!
Quân hươ hươ tay trước mặt Lâm:
- Không phải cô xúc động đến mức nói không nên lời đó chứ???? –
Quân Cười nai hơn cả…. cáo…
- Ai bảo? – cô lè lưỡi – tôi đang suy nghĩ anh có âm mưu gì không
đây?
- Cô…
- Tôi sao? Toàn vu oan cho người xấu đúng không? Xong tiết mục tặng
quà rồi chứ gì… tôi đi đây!! – Lâm vội chạy đi trước, không kịp để
anh nói gì. Cô sợ… nếu ở lại đây thì cô không dám đối diện với
người con trai đó mất!!
“phụ nữ thật khó hiểu!” – kết luận quý báu Quân rút ra trong ngày
thứ nhất này!
Tối:
Lâm đi đi đi lại hàng chục vòng… Hết nhìn bó hoa lại nhìn con khỉ..
lẩm nhẩm như một bà cụ non:
“ Con khỉ này sao giống con khỉ ở nhà quá vậy? có mối liên hệ nào
chăng..? ”
“Chắc chắn người đó là một phần kí ức bị mất đi của mình
rồi!”
“Nụ cười đó! Sao… sao… nó quen đến thế!!!”
…
…
..
….
Hàng trăm câu hỏi được cô đặt ra suốt đêm cho đến khi cô chìm vào
giấc ngủ… và tất nhiên… có con khỉ nằm bên!
Ngày thứ hai:
- NẾU ANH “TÌNH CỜ” GẶP CÔ ẤY VÀ MỜI CÔ ẤY ĐI ĂN TỐI… XEM PHIM… THÌ
SẼ RẤT TUYỆT – Jone lại phán như thánh.
“Cậu chỉ được cái lí thuyết thôi !” – Quân thầm nghĩ… Làm sao anh
có thể “tình cờ” gặp được cô giữa New York 8 triệu dân này
đây?
Mải suy nghĩ nên Quân không để ý mình đã đâm vào một bóng hồng nào
đó… Ngước mặt lên:
- Là anh/Là cô sao?
Quân như nhảy cờ trong bụng:
- Cô không phải đến tìm tôi đấy chứ? – Quân vui mừngra mặt
- Anh có vẻ mắc bệnh hoang tưởng nặng rồi đó! Tôi đến T.O.P bàn
công việc chứ tìm anh làm gì… – Nói xong như bao lần, cô bỏ đi để
Quân một mình… nhưng lần này… trên môi cô nở một nụ cười… dịu dàng
đến lạ
“T.O.P ư? Không phải mình là giám đốc sao?” – anh tức tốc gọi cho
Jone bảo đích thân anh sẽ tiếp đối tác làm ăn mới, trên môi không
quên nở một nụ cười… đểu vô đối
- TÔI ĐẾN ĐÂY ĐỂ ĐẶT MỐI QUAN HỆ HỢP TÁC GIỮA M2B VÀ TRUNG TÂ, MUA
SẮM MỚI CỦA T.O.P….
- RẤT SẴN LÒNG! GIÁM ĐỐC CỦA CHÚNG TÔI ĐANG ĐỢI CÔ TRONG PHÒNG! XIN
MỜI! –Jone lịch thiệp. Anh chắc vẫn chưa biết đây là cô gái khiến
vị giám đốc trẻ của anh thần điên bát đảo
Lâm bước vào phòng sau tiếng khõ cửa..
- XIN CHÀO!
Chiếc ghế xoay lại… một sự bất ngờ tột độ đến với cô! Người trước
mặt không phải là người lẽo đẽo theo cô những ngày qua như một tên
lưu manh mà là giám đốc một tập đoàn lớn… T.O.P
- Là anh sao?
- Phải! trái đất tròn thật! cô không ngờ phải không?
Lâm khẽ gật đầu… lòng hơi lo sợ… liệu hắn ta có vì thái độ của cô
lúc trước mà không chịu kí hợp đồng… Đây là hợp đồng đầu tiên cô
được giao… nếu thất bại thì e… nhưng thôi! Tùy cơ ứng biến vậy, cái
khó ló cái khôn mà…!! (^^ yêu đời quá ha!!)
- Tôi cũng không ngờ cô là đại diện bên M2B đó!
- Anh không định mời tôi ngồi sao?
- Ak quên! Mời cô ngồi!
- Tôi dến đây vì công việc! mong anh không để những chuyện khác làm
ảnh hưởng! – Lâm hít một hơi sâu, lấy hết can đảm đê nói
“Em lo sợ tôi trả thù sao…?” – Quân nghĩ thầm
- Tất nhiên! Công việc mà! – Quân lại cười… chói lóa….
Nói vậy nhưng trong suốt quá trình bàn công việc anh cứ nhìn Lâm
miết thôi… làm chính cô cũng ngại đến mức phải giả bộ ho thành
tiếng nhắc Quân:
- E hèm…như anh biết, M2B và T.O.P là 2 tập đoàn lớn….
- thôi được rồi! – Quân xua tay – giành lấy cây bút trên tay cô, kí
roẹt một cái – Xong! Chúng ta kí hợp đồng… bây giờ nên đi ăn chúc
mừng!
- nhanh vậy sao? – cô ngạc nhiên
- tất nhiên! Đi thôi – Quân kéo tay Lâm ra khỏi phòng trước ánh
nhìn của bao nhiêu nhân viên, không quên quay lại phía Jone nháymắt
1 cái, không hiẻu anh ta có biết không nữa…!
C
- HAI ANH CHỊ UỐNG GÌ A?
- ĐEN ĐÁ – cả hai đều đồng thanh
- chúng ta đi đâu? – Lâm hỏi
- tùy cô!
- Tôi biết 1 nhà hàng Việt rất ngon! Hay chúng ta đến đó đi!
- Ok!
…
…
…
…
- nhà hàng này ngon thật! có dịp phải quay lại đây mới được! – Quân
nói với Lâm khi 2 người vừa rời khỏi nhà hàng Việt đó
- tất nhiên! Tôi mà nói thì đâu có…. S…a…i đượ………
một tốp trẻ con chạy qua vô tình đâm vào Lâm làm cô nhất thời không
giữ được thăng bằng trên đôi giày 15 phân, loạng xoạng ngã xuống,
may mà có Quân!
Nhưng.
Biết đâu bất ngờ!
Quân cũng bất ngờ không kém nên phản ứng hơi chậm…(Tác giả cảm ơn
cái sự chậm đó đó….=) )
Hai con người… không khoảng cách…
Có thể khi gặp Quân và những lần va chạm trước, kí ức trôi về mờ
nhạt thì đến lúc này, nó lại quá rõ ràng khiến cô không thể phủ
nhận nó được…
“………
Đang đến đoạn cao trào, Lâm xoay người định làm 1 cái kết thúc thật
ấn tượng … nhưng không, cô trượt chân, mất thăng bằng…té ào xuống
mặt đất. May sao có Quân. Anh níu Lâm về phía mình, vô tính lấy đà
hơi mạnh…. Thế là…2 người … môi chạm môi… họ đang kiss
sao?????
……..”
Cái chạm môi đó, cái xô vào tường mạnh mẽ đó, nụ cười đó, ánh mắt
đó… kể cả con khỉ nữa… tất cả hiện lên trong cô…
Nếu có thể dùng 2 từ để nói về tình yêu giữa anh và cô thì chỉ có
thể nói : DUYÊN PHẬN!
Còn nếu dùng 2 từ để nói về sự trùng hợp này thì cô chỉ biết có hai
từ: ĐỊNH MỆNH!
- Quân! – Lâm thốt lên
- Sao? Tôi đây… – Quân cũng đang ngập ngừng, không biết giải thích
thế nào về màn kiss vừa rồi… -tôi… tôi không cố ý đâu….
- Anh… hoàn toàn không nhớ ra em sao?
- Lâm! Cô sao vậy? – Quân thực sự sốc trước cách xưng hô thân mật
của Lâm
…
…
…
…
- Nghĩa là trước kia chúng ta đã từng yêu nhau! – Quân há hốc mồm
trước sự thật… (có nằm mơ anh cũng không thể tin nổi)
Cô gật đầu. Cô đã kể cho anh nghe lại mọi chuyện. Kể cả chuyện ông
ngoại cô đã làm gì với gia đình anh, chuyện vụ tai nạn… v…v…
- Anh có hận em không? – Lâm hỏi
- Tại sao? – Quân nhìn xa xăm
- Vì gia đình em, và quá khứ của … chúng … ta! – cô bỗng trở nên
ngập ngừng hơn bao giờ hết
Quân im lặng một lúc lâu… coi bộ anh đang suy nghĩ rất nhiều… Lâm
ngồi bên cũng suy nghĩ không kém… Cô sợ… nếu anh lại lựa chọn cách
rời xa cô như ba năm trước thì cô ra sao? Sống như thế nào nếu
không anh?… Chỉ nghĩ thôi mà cô cũng thấy ớn lạnh!
Bỗng từ phía sau một bàn tay ôm chầm lấy cô, giọng nói anh trầm hơn
hẳn, chắc đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định:
- Anh không quan tâm quá khứ của em ra sao, điều anh muốn biết là…
trong tương lai của em có anh hay không?
(một câu nói kinh điển trong Sweet Home Alabama, tác giả không có
khả năng nghĩ ra câu hay hơn nên chép nguyên xi!!)
Niềm vui vỡ òa trong hạnh phúc… Anh đã không bỏ cô như 3 năm trước…
Cô vui đến nỗi khóc ngon lành trên vai anh, báo hại anh phải dỗ
suốt mới thôi!
Quân, Lâm sau ba năm cũng không khác xa la mấy… vẫn rất tinh
nghịch, đáng yêu (2 người này á… hổng dám đâu …))
- Lâm! Anh mới phát hiện ra một thằng rất hay nhớ em nhá.. ước gì
anh giết thằng đó….! – giọng Quân nghiến lên cũng sợ ra phết…
- Ai vậy? – Lâm cũng hơi sợ trước cái giọng kiểu muốn khủng bố của
QUân
- Anh! – giọng tỉnh bơ
…
…
…
Sến! – một từ là đủ!
hạnh phúc.. đơn giản là vậy thôi!
- Lâm nè! Chúng ta lấy nhau đi!
Lâm hơi choáng trước lời nói của Quân
- còn ba em và dì anh?
- Thì chính vậy anh mới bảo chúng ta lấy nhau… anh sợ….
(lỗi thời rồi hai anh chị ơi! Hai người đó từ lâu đã đồng ý rồi
ạ!!)))
- Ukm… – Lâm bẽn lẽn, nhưng đừng nhầm… một giây sau – Za.. anh định
không cầu hôn em sao?
- Thôi đi – Quân vừa nói vừa cắt miếng bit-tết – em phải cầu hôn
anh mới đúng! Giờ anh có phải tên lưu manh ngày xưa nữa đâu… anh có
giá lắm chứ bộ
- Anh…quá đáng lắm…
Quân chợt nhớ ra chiếc dây chuyền anh định tặng cô nhưng lại thay
đổi vào phút cuối …
- Cái gì vậy?
- Dây chuyền! anh định tặng em cái này nhưng khong hiểu sao lại
tặng con khỉ nữa…
- ….
Cô cảm động. Hạnh phúc – hình như cô đã chạm vào nó rồi!
Hai tuần sau… đám cưới diễn ra tại nhà hàng Việt mà hai người đã
từng đến- nơi mà nhờ đó hai người nhận ra nhau. Jone đến tham gia
với tư cách chủ hôn… Anh ta cứ tủm tỉm miết vì tưởng rằng nhờ mình
mà hai người này thành đôi chỉ sau 2 ngày!!!
- chúng ta đi tuần trăng mật rồi về thú tội với người lớn cũng được
ha?
- Tùy anh thôi!
Let’s go!
..
Quay trở lại với cặp đôi ở Việt Nam! Hình như chúng ta đã quên họ
quá lâu!
7 giờ tối
Mai ngồi chống cằm thở dài trước hiên nhà. Từ ngày anh Quân và chị
Mai đi cô chẳng còn ai để chơi. Cái tên Trương Thiếu Hạo suốt ngày
chọc cô bực mình thôi. Đấy! mới nhắc tào tháo, tào tháo đã đến, koi
bộ sau này chết thiêng lắm đây!
- Za! Anh lại kéo em đi đâu vậy…???
- Đi rồi em sẽ biết!!
Chiếc xe sang trọng phóng nhanh, dừng lại trước một nơi khá
vắng
- nè… an..h định …không …làm …gì em …chứ? – Mai lắp bắp
Thiếu Hạo cốc đầu Mai
- Toàn suy nghĩ bậy bạ! nhắm mắt vào và đi theo anh
Mai an tâm hơn và ngoan ngoãn làm theo… Đi chừng 20 bước…
- Rồi! em mở mắt ra đi!
Woa…
…
….
….
….
fantastic baby!!! (chứng hâm lại lên, cứ nhắc đến Big bang là tớ
điên cuồng hẳn lên.. )
Trước mặt cô là một rừng lấp lánh… đèn Led được trang trí rất đẹp..
Trời hôm nay không có sao mà Mai cứ tưởng bao nhiêu sao rơi xuống
đây hết rồi thì phải…Thiếu Hạo đã hùng hục cả ngày, tự tay treo cả
cái đèn.. không cho bất cứ ai động vào…
Mai thực sự xúc động. Thiếu Hạo lại dẫn cô đi…
Trước mắt cô kà dòng chữ I ♥ U dưới đất rất nổi bật
- Làm bạn gái anh nhá…
Mai im lặng…
1s
2s
3s
- em ..đồng …….ý…!!! – Mai ngập ngừng …
(Một cặp nữa lại được tác giả xe duyên thành công! Công nhận mát
tay ghê! ?!?!))
…..
Trong khi đó…
Quân và Lâm đang đứng trước sân bay chuẩn bị trở về nhận tội với ba
Lâm và dì Ngân ….
- Quân! Dù không muốn nhưng chúng ta chấp nhận sự thật đi! Em gọi
cho ba còn anh gọi cho dì!
- Hy vọng mọi chuyện ổn!
- Mong lại vậy…
Quân nháy mắt đùa… “Chắc chắn là vậy rồi! không chừng hai người đó
sắp có cháu nữa là…”
Đùa vậy thôi chứ anh cũng hơi lo lắng…Cả Lâm nữa…
- Ba à/Dì ak!!!….. Con và Quân/Lâm đã lấy nhau rồi… – Quân và Lâm
cùng gọi điện, những tưởng sẽ phải nghe mắng…
- Vậy ak? Chúc mừng hai con! Ba/dì cũng có chuyện muốn nói với hai
đứa…..
A…..aaa……..
Quân và Lâm cùng hét lên! Mọi người đoán xem chuyện gì?
- Lâm!
- Quân!
Hai người chạy lại, mặt hiện lên hai chữ “sửng sốt”!
Chuyện gì lại xảy ra với họ nữa đây?
..
Lại có sóng gió gì chăng?
….
…..
Quân và Lâm không tin nổi vào những lời vừa nghe được
..
…
…
Ba và Dì Ngân sắp lấy nhau…!!! Oh My Chúa! Đời lắm bất ngờ….không
lường trước được
5 phút trước…
- Lúc Lâm qua Mĩ hai chúng ta cũng nói với nhau rồi! chỉ cần hai
đứa nhận ra nhau là cho cưới! không ngờ hai đứa nhanh vậy! – Ba Lâm
và Dì Ngân đều nói cùng 1 câu
- Thế sao Dì và Ba lấy nhau…
- ờ… thì Ba với dì…chờ hai đứa lâu quá nên….
- thôi khỏi… tụi con về liền…!!!!!
Chuyến bay cất cánh về Việt Nam mang theo sự háo hức của Lâm và
Quân!
Quân sẽ về tiếp quản T.O.P!
Còn Lâm sẽ mở một công ty thời trang như ước mơ của cô!
Hai ngừoi rồi sẽ có nhũng đứa con!
Dì Ngân và Ba Lâm sẽ lấy nhau và chăm sóc nhau trong phần đời còn
lại!
Cả Trương Thiếu Hạo và Mai cũng thành một cặp!
Tất cả đều hạnh phúc – cái hạnh phúc họ đáng được hưởng qua bao
sóng gió!
END – happy ending như đã hứa nhá
————————————JJJJJJJ————————————
P/s:
*vỗ tay, tung hoa * nào!
Cuối cùng cũng hết những tháng ngày mọi người chờ đợi và thầm
nguyền rủa đứa tác giả chết ở xó nào rồi mà không viết tiếp!
Cũng hết những tháng ngày tớ ngồi đọc từng cmt, cười tươi như hoa
khi đọc được những lời khen, mặt xịu như ai véo lúc gặp một vài cmt
chê, bảo copy… v…v…
Cảm ơn những người đã luôn ủng hộ ! *cúi người 90o như
GDragon*
Hy vọng cái kết này không làm mọi người quá thất vọng (tuy chắc
chắn rằng sau đây sẽ có 1 vài cmt chê kết lãng xẹt chằng
hạn!)
Hẹn gặp lại ở fic tiếp theo, ở đó sẽ có những ÂU thành Quân, Trịnh
Thiết Lâm.. khác mà mọi người yêu mên! (dòng này hơi sến!^^)
“LÀM RỂ MIỀN TRUNG” – tác phẩm mới của tớ… đảm bảo về độ nhí và nhố
thì “Đại tiểu thư và chàng lưu manh” phải gọi bằng cụ!!