Hảo một ngài quốc cữu gia
Tác giả : Vu Tình
Convert: meoconlunar
Edit: PT
Post : Băng
Nguồn: ptrinh.wordpress.com
Couple: Trưởng Tôn Lệ x Bàng Hà
Giới thiệu
Thiên triều có Bàng Hà, trong cung ai cũng biết là tiểu quốc cữu, là Thiên triều đệ nhất kiêu ngạo quốc cữu gia!
Hoàng Thượng cùng hắn giao hảo, Cung thân vương ở sát vách là sư phụ hắn.
Lão cha Thái Phó của hắn là thánh nho trăm năm có một của Thiên triều.
Bối cảnh của hắn thật sự là hùng hậu đến … tức chết người đi được!
Trình độ làm xằng làm bậy lại khiến người ta … giận sôi!
Bất đắc dĩ…
Hắn cường thưởng dân nữ! Quan viên coi như không phát hiện.
Hắn hoành hành ngang ngược! Dân chúng làm như không phát sinh.
Tiểu hài tử ném đá vào hắn, từng nhà vội vàng đem cửa đóng lại…
Vì thế dân gian lưu truyền một câu, cha mẹ chỉ cần kêu:
“Phá hư quốc cữu đến đây!”
Cam đoan tiểu hài tử đang khóc nháo không ngừng lập tức im bặt.
Ai nha nha! Nhiều người có cái tử huyệt,
Quốc cữu gia kiêu ngạo này chẳng lẽ sẽ không ai trị được hắn sao ?
Vẫn là…
Tiết tử
Tường rất cao, một gương mặt tuấn tú nhỏ bé, hết nhìn đông tới nhìn tây cố sức di chuyển cái thang quá dài, tay chân nhỏ bé nhưng lại rất nhanh lẹ, lập tức liền leo lên đến đầu tường.
Phong cảnh trên đầu tường quả nhiên đẹp. Tay nhỏ bé của hắn kéo theo tiểu trường bào hoa lệ, gió lạnh quất vào mặt, đem tóc dài của hắn thổi đến loạn thất bát tao.
Hắn nhắm lại nửa con mắt, hưởng thụ trong chốc lát, đột nhiên thấy trong viện cách vách có người.
Hắn nhớ rõ cha nói, láng giềng của Bàng phủ là Cung thân vương phủ. Hắn nghĩ nghĩ, lôi cây ná trong lòng ra, nhắm đến thiếu niên trong viện Cung vương phủ.
Trời đang là sau giữa trưa, thiếu niên kia đứng ngược sáng, cho nên hắn thấy không rõ diện mạo của thiếu niên, chỉ biết thiếu niên cao gấp hai hắn.
Có người bộ dạng cao hơn hắn, hắn sẽ không cao hứng, vì thế nheo mắt lại, phát ra thanh âm cười xèo xèo quái dị.
Tiểu bạch cầu nhanh bắn ra.
Cẩm bào thiếu niên nghiêng đầu, quả cầu biến mất vô hình.
Bé sửng sốt, dùng sức nháy mắt mấy cái. Thiếu niên đang quay lưng lại không có phát hiện hắn nha…… Hắn che miệng lại ho khụ một tiếng, tay nhỏ bé tinh tế gầy teo lại giơ lên ná.
Bắn một lần nữa, cũng không tin bắn không trúng!
“Kê kê –” Hắn nhe răng tặc cười.
Tiểu bạch cầu lại thần tốc bắn về cái ót của thiếu niên.
Trong tích tắc, thiếu niên không thấy.
Bé trợn tròn mắt. Nào có người nháy mắt đã không thấy tăm hơi? Cũng không phải gặp quỷ…… Hay là trụ trong Cung vương phủ đều là quỷ?
Bỗng dưng, có mạt cẩm bào màu trắng rơi vào trong mắt hắn.
Bé cả người cứng ngắc, con mắt chậm rãi chuyển qua người đang ngồi bên cạnh hắn. Thật đáng sợ, người này có pháp thuật nha, hưu một cái liền bay đến bên người hắn.
“Là đứa nhỏ của lão Thái Phó sao?” Người nọ cười hỏi, đem tiểu hài nhi cứng rắn thân thiết ôm vào trong lòng. “Bổn vương nhớ rõ đứa nhỏ của lão Thái Phó là tám, chín tuổi, ngươi hẳn chính là đứa nhỏ kia đi.”
Thân thể tinh tế nho nhỏ hoàn toàn bị ôm lấy, rõ ràng là muốn hắn không thể trốn, đứa nhỏ của Bàng gia có thể nào làm rùa đen rút đầu? Vì thế hắn nhịn xuống nước mắt sợ hãi, chậm rãi quay đầu trừng thiếu niên.
Thiếu niên đang nói:
“Nghe nói đứa nhỏ của lão Thái Phó từ trong bụng mẹ sinh ra thân mình đã không tốt, ngươi…… Không đúng a, tiểu hài tử kia hẳn là……” Nhất thời im miệng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hoàn toàn mất hồn.
Đột nhiên, cái đầu cứng của hắn cụng vào trong lòng rắn chắc của thiếu niên, người sau lưng tâm thần còn đang dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nhất thời không giữ thăng bằng, ngã người về phía sau.
Bé còn không kịp đắc ý, liền phát hiện chính mình bị thiếu niên ôm, cũng từ đầu tường rơi xuống.
“Cứu mạng a –” Hắn kêu thảm thiết. Trước mắt đen lại, ngất đi.
Trời tối đen, ngủ không được. Thân thể nho nhỏ tinh tế gầy teo từ trên giường ấm áp đứng lên, hắn mặc vào áo choàng, quấn lại tóc, bên ngoài biểu hiện ra Bàng gia giáo dưỡng tốt. Tiếp theo, hắn đi đến phòng nhỏ cách vách, nhìn nha hoàn ngủ i chang đầu heo, vậy còn nói chiếu cố hắn, phi!
Hắn bĩu môi, đi ra phòng bên ngoài, vặn vẹo cái thắt lưng nhỏ.
Nửa đêm, tìm ai đi chơi đây?
Ánh mắt của hắn dừng ở trên tường. Đột nhiên, hắn che miệng nhe răng xèo xèo cười, cười đến hình như là con chuột nhỏ ăn trộm thóc, nhanh chóng đi tìm cái thang dài.
Tìm nửa ngày, cai thang chính là không thấy.
Hắn có điểm sầu não, giày nhỏ đá vào trên tường.
“Muốn đi lên sao?”
Hắn sợ tới mức mông rơi xuống đất, vừa ngẩng đầu, thấy trên đầu tường là bóng người màu ngân bạch.
“Nhát gan à?”
“Không! Ai nói ta nhát gan? Chính là không thể đi lên mà thôi!” Hắn tức giận nói, lại đá một cước trút giận.
“Ta đây giúp ngươi một tay đi.”
Thanh âm kia vừa nói, hắn liền thấy đai lưng màu tối từ đầu tường bay xuống quấn lấy eo nhỏ của hắn. Hắn trợn mắt há hốc mồm, phát hiện chính mình thế nhưng bay lên không.
Hắn đầu tiên là sợ hãi, rồi sau đó tò mò nhìn chính mình giống thiên thượng phi tiên bay tới đầu tường, có người nâng eo nhỏ của hắn, để hắn đặt mông an ổn ngồi ở trên đầu tường.
Định thần! Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên cũng đang nhìn hắn, rồi sau đó chuyển ánh mắt, mỉm cười:
“Ta nghĩ, sau khi ngươi rớt xuống tường, ngủ hai ngày một đêm, đến đêm nay hồi tỉnh rốt cuộc ngủ không được.”
“Huynh đài vị này là?”
“Tại hạ Trưởng Tôn Lệ, ngụ ở tường phía sau.”
“Nga……” Hắn hoàn cánh tay ôm ngực nói: “Nguyên lai ngươi là Cung thân vương kia a! Ta nghe qua, đệ đệ của lão Hoàng Thượng, bởi vì ngươi tuổi không lớn, cho nên còn chưa có vào triều làm việc. Cha ta nói a, đương kim lão Hoàng Thượng hậu phi nhiều lắm, đáng tiếc đến nay còn chưa thấy được vóc dáng nhi tử, cũng bởi vậy cố ý không chỉ hôn sự cho ngươi.”
“…… Lão Thái Phó nói với ngươi sao?”
Này Bàng gia tiểu hài tử đẩy cái mũi, cằm nâng cao cao, thực phục phịch nói:
“Không phải. Hắn cùng nương nói, bọn họ cho rằng ta nằm ở trên giường ngủ như chết không có nghe thấy, kỳ thật bọn họ rất ầm ỹ, hại ta ngủ không được!”
Thiếu niên cao giọng cười, rồi sau đó lại nhịn không được nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nói:
“Nghe nói lão Thái Phó có…… Có đứa con nhiều năm giường bệnh triền miên, nhưng vừa tỉnh thì luôn làm xằng làm bậy, hôm nay ta xem như nhận thức đến.”
Hắn phiết phiết môi, bất mãn nói:
“Ai nói ta nhiều năm bệnh? Ta bất quá là ngủ lâu một chút mà thôi. Là ai nói cho ngươi? Cha ta sao? Hắn miệng rộng, cái gì cũng nói lung tung! Miệng hắn mà mở ra, có thể đem tay của ta nhét vào, không lừa gạt ngươi!” Một chút, hắn lại nhếch mi nhỏ, hỏi thiếu niên: “Nghe nói là ngươi bảo vệ ta?”
“Ân?”
“Chính là thời điểm rơi xuống, ngươi quay lưng, đem ta hộ vào trong ngực, còn ôm ta hồi phủ.”
“Ta thuở nhỏ nhờ ơn lão Thái Phó dạy, việc nhỏ ấy nên làm.”
“Hừ,” Hắn duy trì tư thế mũi cao cao. “Cha ta nói, ngươi là thân thể thiên kim, loại sự tình này là đại bất kính, hẳn là ta che ở phía dưới mới đúng, đem ta chửi bới một chút…… Hắn hù ta a! Hắn lúc cho rằng ta đang ngủ, lại cùng nương nói, ngươi chắn tốt chắn tốt! Tình nguyện ngươi trọng thương cũng không cần ta bị thương, sau đó liền khóc đi ra, thật sự là một cái lão nhân nói chuyện bừa bãi!”
“……” Ở trong ấn tượng, lão Thái Phó không giống người như thế. Là đứa nhỏ này bệnh lý nằm mơ, hay là lão Thái Phó kỳ thật là người trong ngoài không đồng nhất?
“Nghe nói ngươi còn rất nghĩa khí canh giữ ở trước giường ta?” Hắn mắt phượng tà nghễ nhìn.
“Đúng vậy, ngươi luôn nhân ta chi cố……” Thiếu niên thực hàm súc nói, không có làm rõ ngày đó từ đầu tường ngã xuống tất cả đều là lỗi tiểu hài tử này.
“Ngươi hiểu được là tốt rồi!” Hắn lớn tiếng nói, tuyệt không chột dạ.
Thiếu niên lắc đầu, rồi sau đó sang sảng cười:
“Ngươi mở tay ra.”
Tiểu hải tử Bàng gia trộm liếc nhìn cẩm y thiếu niên. Muốn đánh lòng bàn tay hắn ư? Hắn xác định thiếu niên này không có giấu cành cây lớn của lão cha, thật cẩn thận mở ra tay nhỏ bé.
Tiểu trân châu dừng ở trong lòng bàn tay, tỏa ra vầng sáng thản nhiên, làm tay nhỏ bé của hắn hảo trắng. Hắn ngắm đến bàn tay của thiếu niên này vừa lớn lại rắn chắc…… Không khỏi nhiều luyến hai mắt, hoàn toàn phỉ nhổ tay nhỏ bé của chính mình.
Thiếu niên ôn thanh nói:
“Này của ngươi. Muốn dùng nỏ đánh người cũng không cần xa xỉ như vậy. Cha ngươi chính là Thái Phó, lương bổng không bao nhiêu, vừa muốn nuôi cả một nhà lớn, hắn rất vất vả.”
Hắn cái miệng nhỏ nhắn quyết khởi, nói:
“Cha ta thật sự có tiền, hắn làm rất nhiều hình nhân, rất nhiều rất nhiều, so với người trong Bàng phủ còn nhiều hơn.” Hắn đem hai tay múa may tỏ vẻ thật sự rất nhiều, thân mình nhỏ có điểm không vững, may mà phía sau có đại chưởng ổn định hắn. Hắn quay đầu nhìn Trưởng Tôn Lệ, rất đắc ý nói: “Những hình nhân này, đều được cất giữ tốt, tương lai đều là của ta! Cha ta nói!”
“Cùng ngươi?”
“Khi lão hoàng đế chết, có rất nhiều rất nhiều người bồi hắn đi, nhưng là ta không được a, ai muốn theo giúp ta a! Cha ta đã xây cái phòng ở tốt, chờ ta chết đi, những hình nhân này sẽ đi theo trụ vào, sau đó tại trong phòng kia chơi với ta.”
“…… Cha ngươi nói với ngươi?”
Hắn phi một tiếng, nói:
“Không phải mới vừa nói với ngươi sao? Cha ta luôn ở ta bên giường ta cùng nương ta nói chuyện, làm cho ta đều ngủ không được! Bọn họ cho rằng ta không có nghe, tưởng cho ta cái kinh hỉ lớn đi, những búp bê cứng ngắc này ta đã lén nhìn qua, bên trong còn có một con búp bê chờ muốn cùng ta thành thân nữa, ta tuyệt không thích!”
“Thì ra là thế……” Thiếu niên nhíu nhíu mi.
Hắn nhớ tới khi hắn ở bên giường chờ đại phu thay tiểu hài tử này xem bệnh, ngoài cửa sổ có vài khuôn mặt nhỏ nhắn ở nhìn xung quanh, kỉ kỉ oa oa, một chút hỏi tiểu hài tử này có phải hay không muốn chết, một chút lại bởi vì Cung thân vương đã đến mà tò mò không thôi.
Nghe nói những tiểu hài tử này đều là đường huynh biểu đệ của hắn, trong lời nói có chút thô tục, cũng khó trách hắn nói chuyện hoàn toàn không có khí chất nho nhã của lão Thái Phó.
Không biết khi lão Thái Phó bàn luận về sinh tử của hắn, tiểu hài tử này đang ngủ nghe thấy bao nhiêu?
Bàng gia tiểu thiếu gia lại nhìn hắn, dấu không được tâm tính trẻ con hỏi:
“Ngươi là như thế nào bay lên?”
“Ngươi muốn học?”
Hắn sửng sốt. “Ta có thể học sao?”
“Chỉ cần ngươi không ngủ lâu như trước.” Trưởng Tôn Lệ ôn nhu nói: “Còn nữa, luyện điểm công phu, thân mình ngươi có thể chuyển tốt một chút.”
“Chuyển tốt?” Bàng gia tiểu thiếu gia ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên này thực thuận mắt. Hắn nhẹ nhàng xoa ngực không quá khỏe mạnh, cái mũi, cái cằm vốn nhếch cao cao chậm rãi trở lại tại chỗ, hắn lẩm bẩm nói: “Có thể bay tới bay đi cũng không sai, có thể bay đánh người là giấc mộng suốt đời của ta……” Tiếp theo có chút khẩn trương giải thích:
“Là đời này có thể đánh người, không phải kiếp sau nha, cha ta nói kiếp sau ta có thể vui vẻ, kia lâu lắm ta không cần!”
Trưởng Tôn Lệ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ửng hồng, mắt phượng nhỏ ở dưới ánh trăng có vẻ thập phần kỳ vọng kích động, hắn không đành lòng thương tổn một cái tiểu hài tử có ý chí muốn sống, vì thế mỉm cười nói:
“Chỉ cần ngươi luyện theo biện pháp của ta, sẽ khỏe mạnh lên.” Hắn còn chưa chính thức vào triều, tự nhiên có thể tốn chút thời gian báo đáp lão Thái Phó ngày thường dạy.
Hắn nghe vậy vui vẻ, ngay tại đầu tường học thư kêu lên:
“Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi cúi đầu!”
Trong chốc lát, mặt Trưởng Tôn Lệ lộ vẻ cổ quái. Không ai dám bái một cái thân vương làm thầy, này tiểu hài tử thật sự biết ý nghĩa của thân vương sao? Hắn còn trẻ trầm ổn, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được bật cười nói:
“Bàng thái phó trong nhà có ngươi tiểu tử này…… Đứa nhỏ, không biết nên vui hay buồn…… Nói đến chuyện này, ta còn không biết nên như thế nào gọi ngươi đấy.”
“Bàng Hà! Ta gọi là Bàng Hà!” Hắn cười tít mắt.
Trong tích tắc, ánh trăng tú lệ trên trời, bạch ngọc trân châu phát sang trong tay đều không so được với mắt phượng lấp lánh của hắn.
-- W w w . k e n h t r u y e n . p r o--
Chương 1
.
Thiên triều lịch sử xa xưa, sản vật dồi dào, nhân dân an khang, nam tuấn nữ mĩ, tiểu quốc khắp nơi không dám mơ ước, hàng năm cống phẩm liều mình đưa vào trong hoàng cung, mỗi người đều nghĩ, Thiên triều còn tồn tại một ngày, thế gian liền như vậy mưa thuận gió hoà, nhân dân cứ như vậy an cư lạc nghiệp……
Nào biết, trong hoàng cung hoàng đế bỗng nhiên băng hà, tiểu hài tử bốn tuổi dưới sự phụ chính của Ung thân vương cùng Cung thân vương , sửa niên hiệu thành “An khang”, từ đó đi lên ngôi vị hoàng đế.
Nói là nhị vị hoàng thúc phụ chính, không bằng nói, đại bộ phận chính quyền đều do Ung thân vương nắm giữ, này một tay hắn đã nắm bảy năm.
Mà Cung thân vương mặc dù thường xuyên vào cung nghe báo cáo, nhưng cũng không mưu cầu danh lợi quyền thế, cùng Ung thân vương cũng không xung đột.
Trong nháy mắt, tiểu hoàng đế đã muốn mười một tuổi, sang năm chính là ngày Hoàng Thượng đại hôn, rồi sau đó chính là liên tiếp lấp đầy hậu cung.
Đến lúc này, trong cung triều đình toàn bộ dõi theo bước kế tiếp của Ung thân vương.
Đại hôn tức là Thánh Thượng đã lớn, cũng là đã lớn, nên thân chưởng chính quyền, đây là ý nghĩ của tất cả mọi người trong triều.
Cung thân vương đã đem bộ phận chính quyền hắn quản lí từng cái trả lại cho tiểu Hoàng Thượng.
Nhưng, nhiếp chính vương Ung thân vương như trước ngủ lại tẩm cung Thái Hậu, chính là không trả chính quyền.
Quan lại trong cung cũng chỉ có thể làm như không thấy, giận mà không dám nói gì.
Trong cung có gièm pha, dân gian cũng có nhất ác nghe thấy.
Kinh sư có ác bá tiểu quốc cữu ức hiếp dân chúng!
Cậy thế hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân chúng, cường thưởng dân nữ, muốn làm gì thì làm, trong khoảng thời gian ngắn, trong nhà có tiểu hài tử khóc nháo không ngừng, cha mẹ chỉ cần một câu –
“Phá hư quốc cữu tới rồi!”
Cam đoan tiểu oa nhi sợ tới mức tè ra quần, cũng không dám lên tiếng nữa.
Cũng bởi vậy, sáu mươi năm dài an khang thịnh thế tuy rằng hậu thế tán dương noi theo, nhưng, ở vài năm đầu An khang, trong cung, kinh thành có một vụ bê bối lớn, luôn vì an khang thịnh thế bịt kín chuyện đen tối làm người ta tiếc nuối.
“Phá hư quốc cữu tới rồi!”
“……” Mở ra chiết phiến, quạt hai cái, tay mỏng lại đau, cây quạt giao cho thanh sam nha hoàn tiếp tục quạt.
“Oa — xe ngựa của phá hư quốc cữu đến đây, chạy mau!”
“……” đưa vải mà quý phi dùng ba con ngựa ngày đêm chạy mệt chết tặng hắn đến bên miệng, cắn một ngụm, quả nhiên là no đủ nhiều nước, trân quý dị thường, làm người ta nhớ mãi.
“Đông!”
“……” Phất phát động tác dừng lại.
“Đông!”
“…… Đó là thanh âm gì?” Nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi trong xe thản nhiên mở miệng, thanh âm như châu ngọc rơi xuống đất, thanh thúy dễ nghe.
Thanh sam nha hoàn suy nghĩ một chút: “Thiếu gia, kia khẳng định là có người lấy vàng không cẩn thận đập vào xe.”
“Lấy vàng đập vào xe? Ai nhàm chán như vậy gặp xe liền đập? Là ai dám so với bổn quốc cữu còn tài đại khí thô?”
“…… Thiếu gia xuất môn kiên trì dùng xe ngựa Bàng phủ, cho nên…… Vàng đều nện ở trên xe này……”
Một tiếng trống vang lên, lần này “Vàng” phá cửa xe mà vào, vừa vặn đánh trúng mặt trắng noãn của hắn
“Thiếu gia!”
Gương mặt trắng noãn co rúm, hắn nhặt tảng đá lên đánh giá. Đánh giá nửa ngày, chậm rãi nói:
“Vàng? Ân? Vàng này đưa ngươi, đêm nay ngươi liền đè nặng nó ngủ, ngươi ngủ được ngày mai bổn thiếu gia thưởng ngươi!” Nói xong lời cuối cùng, cơn tức nhịn không được bùng nổ, phẫn nộ quát: “Dừng xe!”
Xe ngựa dừng lại, thân ảnh màu đỏ gọn gàng nhảy xuống.
Thiên triều nhân đoan trang cùng sinh câu đến, này cao gầy trẻ tuổi quý tộc lại trong đó chi tối, tóc dài búi cao, trường bào màu đỏ thượng đẳng, lại càng làm tăng thêm ba phần mĩ mạo, da dẻ trắng nõn, vô cùng mịn màng.
Hiện tại, gương mặt tuyết trắng kia thật sự nhăn nhó.
Hắn dùng lực một chút, lòng bàn tay quả nhiên dính máu.
Lệ dung tuyết trắng vặn vẹo! Hắn chửi ầm lên:
“Người nào vương bát đản dám đánh bổn quốc cữu, đi ra nhận lấy cái chết cho ta !”
Trên đường cái lạnh buốt, một bóng người cũng không có.
Gặp quỷ! Dám đánh hắn lại không dám nhận! Hắn nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nhảy lên, hắn cũng không tin ngay cả một người đều tìm không được! Vì thế liêu bào bước nhanh ở trên đường truy tìm.
Trong hẻm có oa nhi đang khóc, hắn vừa quay đầu lại, nhà dân trong hẻm kia lập tức khép lại, hắn thở sâu, lại đi nhanh lên trước, hai bên ngã tư đường vang lên tiếng đóng cửa như là tiếng trống, ba ba ba, luân phiên khép lại.
Mắt phượng nheo lại, tập trung đến “Xuân hoa thu nguyệt tửu lâu” tháng trước mới ghé qua. Cửa lớn tửu lâu vẫn là mở ra, lầu hai cửa sổ cũng là toàn mật không ra phong.
“Hừ!”
Hắn đang muốn tiến đến tửu lâu nổi bão, nào biết điếm tiểu nhị vội vàng chạy đến, không phải tiếp đón hắn, mà là dán tờ giấy trắng lên cửa, liền phát run chạy về đi, còn không cẩn thận díu chân lại, thiếu chút nữa té, vẫn là khách nhân hảo tâm đỡ lấy hắn.
Cửa lớn tửu lâu, một tiếng vang lên, khép lại.
Đông chủ có tang.
Chữ xấu khó có thể nhìn trên tờ giấy trắng đập vào mắt.
Thối lắm! Này gian tửu lâu mỗi ngày khách nối liền không dứt, không đặt trước tuyệt đối vào không được, rõ ràng vừa rồi hắn tận mắt gặp bên trong kín người hết chỗ, hiện tại là như thế nào? Nghĩ hắn mù sao?
Đôi mắt dài nhỏ nửa khép lại, hắn mân miệng, cũng không quay đầu lại nói:
“Tinh Tinh, ngươi nói đây là ý tứ gì?” Người khác duyên rất kém cỏi sao? Hay là hôm nay hắn nghèo kiết hủ lậu, điếm tiểu nhị không nhận thức được đến hắn?
Thanh sam nha hoàn thở hồng hộc đuổi theo, kinh hỉ nói:
“Thiếu gia, đây đều là uy danh sở trí của ngài, mới có thể làm cho muôn người đổ xô ra đường a!”
“……” Cho dù là Bàng Hà bình thường xưng danh ác bá, cũng không nhịn được cả người run lên, chậm rãi quay đầu nhìn thanh sam nha hoàn.
Biểu tình của nàng thập phần chân thành, tuyệt không như là châm chọc, còn cười meo meo nhìn lại hắn.
Bàng Hà khàn khàn nói:
“Trở về, đem muôn người đổ xô ra đường 』 sáu chữ viết lại một trăm lần, ngày mai thiếu gia tự mình kiểm tra.” Nha đầu này là hắn theo chỗ nào mang về nhà hắn cũng không nghĩ để ý, ở bên ngoài giáo huấn người trong nhà, người mất măt tuyệt đối là chủ tử. Bàng Hà hắn không quăng mặt mũi được!
Mắt phượng đảo qua đường cái, vốn tưởng rằng trên đường trống rỗng, nào biết đầu đường ngõ nhỏ tựa hồ có người ở tụ tập gây chuyện, chính là vừa rồi bị đại thụ che đi hơn phân nửa, hắn nhất thời không phát hiện.
Còn có người mang theo lá gan dám bồi hồi ở trên đường cái?
Hắn nhất thời tò mò, tiếp nhận hoa phiến Tinh Tinh đưa đến, rung đùi đắc ý đi qua.
Gần đến ngõ nhỏ, hắn liền phát hiện người gây chuyện là người trong phủ Thái Phó. Con của Triệu Thái Phó nhìn thật sự quen mắt, hắn thường xuyên ở lúc ức hiếp dân chúng nhìn thấy tên họ Triệu này, xem như cùng hỏa nhân, có điều hắn phẩm cách có vẻ cao, căn bản không đem Triệu Tử Minh phẩm cách thấp này để vào trong mắt.
Bàng Hà dáng người bản chúc cao gầy, nhẹ nhàng đi mấy bước, có thể thấy bên trong –
Một, hai , ba, bốn, năm. Năm đứa nhỏ quỳ gối trên chiếu, dựng thẳng bảng “Bán mình chôn cha”.
Hắn cả kinh, lùi về sau từng bước, ám thanh mắng: “Uế khí!” Xoay người bước đi.
“Trời rất nóng, đại cô nương mềm mại sao có thể ngổi đây được đâu? Mau đưa bạc cấp đại cô nương, này đại cô nương ta mua ngươi.” Triệu Tử Minh nói rõ nói.
“Đa tạ công tử…… Chúng ta năm tỉ đệ nguyện vì công tử làm trâu làm ngựa……”
Kia nũng nịu thanh âm nghe qua vừa giận vừa vội, giống ăn cái gì đau khổ. Bàng Hà đầu cũng không quay lại, đang muốn bước lên xe, đột nhiên thấy Tinh Tinh trợn to mắt chớp chớp nhìn những người đó.
Hắn dùng cây quạt đánh một chút vào đầu Tinh Tinh trút giận, phía sau thanh âm của nô bộc Triệu gia truyền đến:
“Bốn đứa nhỏ này không cần đi theo, cô nương đến là được rồi. Bốn đệ đệ này của ngươi tuổi nhỏ như vậy, cái gì cũng không thể làm, mang về phủ tất cả đều là nuôi không, đi một chút đi, các ngươi chính mình cầm bạc trở về, từ hôm nay trở đi tỷ tỷ của các ngươi chính là người của thiếu gia chúng ta, đi đi.”
“Công tử, tỉ đệ chúng ta không xa rời nhau…… Công tử tự trọng, công tử tự trọng…… tỉ đệ chúng ta chỉ bán mình, không bán cái khác a!”
“Ngươi buông tỷ tỷ!” Oa nhi kêu lớn níu kéo.
“Cút ngay cút ngay! Chỉ cần là người thiếu gia chúng ta muốn, không có lấy không được, biến! Tiểu oa nhi ngươi đi hỏi thăm, Triệu Thái Phó ở kinh sư ai không kính ba phần? Ngay cả Hoàng Thượng cũng là muốn cho vài phần mặt mũi!”
Bỗng dưng, một chuỗi đồng tiền rơi xuống trước mặt đại cô nương.
Đang lúc mọi người sửng sốt, đồng thời quay đầu liền thấy, Triệu Tử Minh bật thốt lên:
“Bàng Hà?”
Bàng Hà cười meo meo, phi thường khoái trá dùng sức quạt, quạt đến tóc dài trên diện mạo như ngọc bay lên, lộ ra một mặt tiên nhân phiêu phiêu. Hắn cười híp mắt, nói:
“Đã lâu không thấy, bí đao lùn.” Từng bước lại từng bước, thân thiết đứng ở trước mặt Triệu Tử Minh, hơi cúi ánh mắt, hoàn toàn làm cho đối phương thấp đi. Hắn thích nhất lấy độ cao khinh người.
Cặp mắt phượng lộ ra ánh sáng, đặc biệt lãnh diễm
.
Triệu Tử Minh trực giác lui từng bước, đỏ ửng hiện lên mặt, lắp bắp nói:
.
“Ta bất quá thấp hơn ngươi một chút, ngươi, ngươi muốn làm cái gì……”
“Làm cái gì còn muốn nói sao?” Ba một tiếng, quạt đã xếp chỉ vào đại cô nương, đương nhiên nói: “Đương nhiên là muốn mua nàng!”
“Mua, mua nàng? Ngươi, ngươi mua nàng làm cái gì?”
“Không phải cùng chủ ý với ngươi sao?” Bàng Hà lộ ra răng trắng lòe lòe tỏa sáng cười, vô cùng thân thiết kéo đại cô nương gầy gầy đi qua, không để ý nàng giãy dụa. “Bí đao huynh nghĩ lấy nàng làm cái gì ta liền làm cái đó, này cũng muốn tới hỏi ta?”
“Nàng…… Ngươi…… Nàng đối với ngươi xinh đẹp…… Ngươi muốn nàng……”
“Quốc cữu gia!” nô bộc Thái Phó phủ đánh bạo nói: “Chuyện gì cũng có trình tự trước sau, thiếu gia của chúng ta đã mua nàng, quốc cữu gia như vậy cường bắt dân nữ, nếu Thái Phó tâu đến trước mặt Thánh Thượng……”
Bàng Hà kinh ngạc nhìn chằm chằm kia nô bộc. “Bí đao huynh, nô tài này của ngươi thật lợi hại, so với ngươi còn ác độc, đúng không?” Đồng dạng là nô tài của ác bá vương, Tinh Tinh nhà hắn lại hoàn toàn không dùng được, thật mất mặt!
“Ta, ta cũng không biết hắn không nên……”
“Kia bí đao huynh có phải hay không sẽ làm cho lão cha của ngươi đến chỗ Hoàng Thượng vu cáo ta?”
“Không có……”
.
Bàng Hà vừa lòng nở nụ cười, chỉ vào tiền vừa ném xuống ban nãy nói:
“Đây là, ta luôn luôn khinh thường cường bắt dân nữ, nhạ, thấy không? Tiền kia coi như là mua bọn họ đi, vừa đủ không nhiều không ít.”
“Tiền đó ngay cả mua cái nắp quan tài cũng không đủ!” nô bộc thấp giọng bật thốt lên. Nếu so với người này, thiếu gia nhà hắn còn có vẻ có nhân tính.
“Có thể mua quan tài hay không liên quan gì đến bổn quốc cữu? Người có thể mang về nhà là quan trọng nhất. Nhớ rõ, bí đao huynh, ta là mua, không phải cường, nếu vu cáo ta, ngươi thật không nghĩa khí. Đi thôi đi thôi…… Đau quá!” Cúi đầu vừa thấy, đại cô nương nhưng lại hung hăng cắn lên hắn cổ tay trắng của hắn, cắn đến miệng đều là máu.
“Bàng, Bàng Hà, tay ngươi……”
Bàng Hà trong lòng giận dữ, dùng sức đánh mạnh một cái, đại cô nương lập tức té xỉu ở trong lòng hắn.
“Hỗn đản nha đầu, ngay cả ta cũng dám cắn! Trở về xem ta trừng trị ngươi như thế nào!” Hắn dữ tợn mắng.
“Người xấu! Buông tỷ tỷ! Buông tỷ tỷ!” Bốn oa nhi bắt lấy hoa bào màu đỏ của hắn.
Bàng Hà một cước lại một cước, đem người người đá bay, sau đó gọn gàng ôm lấy đại cô nương, nhảy lên xe ngựa.
“Tinh Tinh đi lên.” Bàng Hà nói với Tinh Tinh, cũng không quay đầu lại hướng xa phu hô: “Đi!”
Xe ngựa chậm rãi chuyển động. Nhìn qua thấy Triệu Tử Minh còn ngây ngốc, Bàng Hà hướng hắn vẫy vẫy tay, cất tiếng cười to: “Bí đao huynh, cám ơn ngươi đã bỏ thứ yêu thích cho ta!”
Triệu Tử Minh còn ngây ngốc nhìn hắn.
“Người này, nguyên lai là cái tên ngốc.” Bàng Hà thấy không thú vị, vươn tay phải cho Tinh Tinh băng bó. Hắn nhìn đại cô nương mặc đồ tang, nói:
“Cô nương bán mình chôn cha là từ tiểu sở quốc đến, nào có phải Thiên triều nữ tử kiều diễm, họ Triệu này, cũng thật sự là không biết chọn.”
“Thiếu gia thế nào nhìn ra nàng là từ tiểu sở quốc đến?” Thanh sam nha hoàn hỏi. Nhiều nhất, nàng chỉ có thể dựa vào mỹ mạo đến phán đoán cô nương này không phải người Thiên triều, nhưng có thể nói ra là người đến từ quốc gia nào…… cả Thiên triều đại khái cũng chỉ có thiếu gia có khả năng này.
Bàng Hà không đáp lời nàng, nhìn nhìn bốn oa nhi liều mình đuổi theo xe ngựa, đột nhiên, hắn phát ra thanh âm cười kê kê quái dị.
“Thiếu gia, ngươi dùng lực cười một chút, máu chảy nhanh hơn.”
Bàng Hà khoát tay, đem đại cô nương đang hôn mê đá đến bên cạnh xe ngựa, rộng mở cửa xe, sau đó nhàn nhã xếp bằng ngồi xuống, nhìn bốn oa nhi theo đuổi không bỏ bẩn.
Miệng hắn vừa hé ra, Tinh Tinh lập tức đút quả vải đã lột sẵn vào. Hắn vừa ăn cười:
“Tinh Tinh a, trước đây ta nghe sư phụ nói qua một cái chuyện xưa, đem thức ăn gia súc thả ở trước mặt con ngựa, con ngựa tự nhiên vẫn chạy về phía trước.”
“Thiếu gia thử qua sao?”
“Thử, như thế nào chưa thử qua? Ta luôn luôn tự thể nghiệm. Ta cùng con ngựa kia nhìn chằm chằm vào thức ăn gia súc, muốn biết kia con ngựa rốt cuộc có thể chạy nhanh thế nào, kết quả không phát hiện đằng trước có cái cây, ta cùng con ngựa liền đụng vào trên cây, sau đó hồi phủ nằm một tháng.
Hiện tại, bổn thiếu gia rất muốn nhìn xem, mấy Tiểu Mã này có thể đuổi theo thức ăn gia súc thượng đẳng chạy bao xa?” Quay đầu phân phó xa phu, nói: “Trực tiếp hồi Bàng phủ. Đừng quá mau, muốn bảo trì khoảng cách, làm cho bọn họ nhìn được, cứu không được. Bọn họ nếu mệt không chịu chạy nữa, liền đem xe dừng lại, nếu đuổi theo sau thì chúng ta lại đi.” Hắn lại phát ra kê kê tiếng cười, mắt lộ ra tặc quang nhìn chằm chằm mấy Tiểu Mã đã muốn nằm úp sấp.
“Thiếu gia đừng đùa dữ quá, đêm nay ngươi còn phải tiến cung đấy.” Tinh Tinh nhắc nhở nói.
“Khư!” Hắn phun ra hột, trúng ngay chính giữa cái mũi Tinh Tinh, ngã người ra phía sau, nhắm mắt lại nói: “Làm một quốc cữu gia cũng thật sự là phiền toái.”
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Bàng Hà, tự Cần Chi, trong cung ai cũng biết là tiểu quốc cữu, là Thiên triều đệ nhất kiêu ngạo quốc cữu gia.
Từ hai năm trước, sau khi mẫu thân của Bàng Hà đi về cõi tiên, Bàng Hà liền tiếp nhận Bàng gia, làm đương gia lão đại của Bàng phủ. Toàn gia đường huynh đường đệ đường muội biểu muội…… đều lấy hắn làm chủ, bởi vì hắn là Bàng gia ác bá vương. Năm trước có cái đường đệ so với hắn còn có thể cường bắt dân nữ, Bàng Hà không nói hai lời, một cước đá hắn xuống nông thôn, đường đệ nghĩ thông đồng các huynh đệ khác tạo phản, Bàng Hà trực tiếp điều người tới trói gô hắn, áp xuống nông thôn đi làm ruộng!
Một núi không thể có hai ác bá, cho nên, Bàng đường đệ bại trận, Bàng Hà thắng được.
Kinh sư có cái ác bá vương, lịch sử đã lâu, thủy chung đều là một người kia, chưa từng thay đổi.
Đương kim tiểu Hoàng Thượng thực yêu thích tiểu quốc cữu này, hơn nữa đường tỉ của Bàng Hà là đương kim thái phi, Bàng Hà càng thêm kiêu ngạo đến không coi ai ra gì.
Thiên triều tổ chế, hoàng đế quy thiên, hậu phi tuẫn táng (đại loại là chôn theo ạ). Nếu năm đó Bàng thái phi tuẫn táng, nhân tình hai tán, nói không chừng Bàng Hà đã sớm bị người ta biến thành cục đá đem vào hang dằn dưa muối, nhưng, ông trời lại giúp hắn a!
Một năm đó, thái phi không sao bị loại bỏ khỏi danh sách tuẫn táng, đến nay sống được thực khỏe mạnh, theo Thái y viện trong cung truyền ra tin tức, thái phi còn tiếp tục khỏe mạnh như vậy, rất có thể sẽ trở thành nữ tử hậu cung trường thọ nhất Thiên triều.
Nói tiếp, vài năm trước Bàng Hà dựa vào hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ở tại thư phòng kiếm cái chức quan dịch thuật, Bàng quý phủ trên dưới khóc cười lẫn lộn…… Khóc ông trời không có mắt, Bàng phủ đương gia không có cách nào khác lại thay đổi người làm xem; cười là Bàng Hà nhận thánh ân…… Muốn làm uy làm phúc rất dễ dàng.
Lại nói, trên người Bàng Hà lộ vẻ quốc cữu bài tử thủy chung chưa từng thay đổi, Hoàng Thượng thấy hắn liền khách khí kêu hắn một tiếng “Tiểu quốc cữu”, trong cung trong ngoài biết rõ ràng, Hoàng Thượng sang năm đại hôn, Bàng phủ tất sẽ lại ra một phi tử…… Hoàng hậu thì khả năng không lớn, nhưng quý phi chắc là được đi.
Này làm Bàng phủ đường huynh biểu đệ toàn khóc.
Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn a! Rốt cuộc muốn chơi tới khi nào a! Chơi đến đường huynh biểu đệ ngẫu nhiên đêm khuya nằm mơ thay phiên nhau bừng tỉnh –
Bàng Hà vô đức vô năng, uổng chịu thánh ân càng nhiều, tương lai báo ứng càng đáng sợ a!
Hiện tại trong Bàng phủ còn ai dám hoành hành ngang ngược? Từng cái đường huynh biểu đệ đều cố gắng học tập giấu tài, để tránh tương lai bị lầm là đồng lõa với Bàng Hà, cùng hắn bị xử quyết.
Đêm đen gió lớn, mưa to cuồn cuộn, Bàng Báo lặc ngừng tuấn mã, đối với người trong xe ngựa nói:
“Nhanh xuống xe đi! Nếu tới muộn, để người ta bắt được nhược điểm sẽ không tốt lắm.” Trong lòng lại cuồng tiếu. Hắn yêu nhất tại những ngày như thế này đưa Bàng Hà tiến cung làm việc. Muốn xem Bàng Hà chật vật, cũng chỉ có thể chờ lúc này!
Vào cung làm việc, là không thể mang ô, thế nào cũng phải bị dính mưa ướt sũng!
Bàng Hà vén màn xe lên, nhìn trời mưa gió, đồng thời nuốt vào một trái vải lớn. “Này trời mưa ghê gớm thật a!” Gió lạnh thổi vào trong xe, làm cho thân mình đơn bạc của hắn run lên.
“Đúng vậy đúng vậy, mưa này sợ là đến sáng mới tạnh đi, Bàng Hà, ngươi mau vào cung đi.” Bàng Báo vui sướng khi người gặp họa, cái miệng đều nhanh đáp lại.
“Ân…… Báo đường huynh, chúng ta vẫn là dẹp đường hồi phủ, ngày mai nói ta bị bệnh.”
Bàng Báo nghe vậy cả giận nói:
“Ngươi điên rồi, nói ngươi bị bệnh ai tin?” Hắn cắn răng chỉ vào những quan viên đang sờ soạng tiến vào cửa cung: “Thấy không? Những người đó đều là muốn vào cung giao tiếp, người nào không phát hiện ngươi đã đến rồi? Ngươi muốn Bàng phủ cùng với ngươi bị trách tội phải không?”
Bàng Hà phun ra một cái hột vải, rơi xuống trong mưa. Hắn lắc đầu nói:
“Quả nhiên, ức hiếp dân chúng là vui sướng, còn làm quan lại là thống khổ.”
Bàng Báo ám phi một tiếng, Bàng quý phủ trên dưới ai không muốn làm quan? Tiểu tử này còn đùa giỡn thí! Nghĩ thật muốn làm cái ngoài ý muốn, làm cho hắn mạc danh kỳ diệu chết đi, hiếu thắng quá làm cho Bàng phủ ngày đêm sống trong sợ hãi.
Trời mưa đêm tối đến không thấy ngón tay, có một tia sáng mỏng manh nhanh chóng tiếp cận đằng này. Bàng Báo ngẩn ra, vội vàng nhảy xuống xe ngựa, mới đến trước xe ngựa, liền thấy một gã thị vệ miễn cưỡng nói:
“Là xe ngựa của tiểu quốc cữu sao?”
“Đúng là xe ngựa Bàng phủ.” Bàng Báo đáp. Kinh dị nhìn người này đang cầm ô trì đăng, trong hoàng cung có thể có ô trì đăng chỉ có……
“Nô tài là Cung thân vương phái tới. Đêm nay Cung thân vương vào cung, nói qua tiểu quốc cữu vừa vặn ngủ lại dịch quán, tính tính canh giờ hẳn là lúc này, liền sai nô tài lại đây đón tiểu quốc cữu.”
Bàng Báo sắc mặt suy sụp.
Bàng Hà kê kê cười, thoăn thoắt nhảy xuống xe ngựa. Nô tài kia lập tức mở ô đuổi theo.
“Vương gia nhà ngươi đang êm đẹp làm sao vào cung a?” Bàng Hà hỏi.
“Nô tài không rõ ràng lắm.”
Trời mưa thật lớn, trên dưới đều bị ướt, Bàng Hà vốn mang theo bào bi, nghĩ nghĩ một chút, rồi lộ ra xèo xèo tiếng cười, nhâm quan bào rủ xuống đất, chọn chỗ có nước đi, vừa đi nhảy dựng, tốt nhất làm cho cả người đều bị văng ướt.
Thị vệ lại nghĩ đến quốc cữu gia đang chỉnh hắn, luôn đứng để bị bắn tung tóe, hắn chỉ có thể thầm giận không dám kêu, ai kêu Cung thân vương cùng Bàng phủ là hàng xóm, sau lưng Bàng quốc cữu hậu thuẫn nhiều không đếm được.
Đi đến trước xe ngựa của Cung thân vương, màn xe xốc lên, bàn tay nam nhân xuất hiện, nói:
“Nhanh lên xe đi.”
Bàng Hà nhìn xem bàn tay to so với hắn còn rắn chắc hơn, cười, mượn lực nhảy vào trong xe. Vừa lên xe, dựa vào đèn trên xe thấy bên trong xe không chỉ có Cung thân vương Trưởng Tôn Lệ, còn có một gã lão thái giám.
“Quốc cữu gia, nô tài ở trong này khấu an.”
“Xe ngựa này không có lớn như vậy, ngươi khấu cái gì an, nhưng đừng khấu điệu ngươi mũ, khó coi a.” Bàng Hà có điểm buồn, vốn tưởng rằng trong xe chỉ có Trưởng Tôn Lệ, nào biết lại có thêm một lão thái giám không nhìn được tướng.
Mắt phượng đảo qua Trưởng Tôn Lệ ngồi ở đối diện. Hắn y bào hơi hỗn độn, hiển nhiên là vội vàng tiến cung, trong cung còn có cái việc gấp gì, làm một cái lão thái giám vội vội vàng vàng đến Cung vương phủ mời hắn?
“Trong cung đã có nhiếp chính vương, tìm hắn dễ lắm, chỉ cần đến tẩm cung Thái Hậu……”
Bàng Hà lầm bầm lầu bầu, đột nhiên bị Trưởng Tôn Lệ trầm giọng đánh gãy:
“Ngươi tại sao cả người vẫn là bị ướt?”
Bàng Hà chớp chớp mắt phượng, chống lại ánh mắt đối diện của Cung thân vương. Ánh mắt kia mang theo áp lực khổng lồ, Bàng Hà không cúi đầu, đem chuyện bà tám của nhiếp chính vương quăng đi chỗ khác. Hắn đương nhiên nói:
“Không có biện pháp, ô nhỏ a, thị vệ của ngươi lại béo như vậy, tự nhiên chiếm hết một nửa cái ô.”
Ngồi ở bên ngoài màn xe, tiểu thị vệ lấy thân gầy chắn gió thiếu chút nữa ngã xuống.
“Quốc cữu gia bị ướt thành như vậy, cẩn thận bị phong hàn a.” Lão thái giám cẩn thận nói.
“Đúng vậy đúng vậy, cởi giày đi, chân đều ẩm ướt cả rồi.” Bàng Hà nói, vội vàng đem giày cởi. Đầu không ngẩng lên, cũng có thể cảm giác được áp bách từ ánh mắt đối diện của Cung thân vương.
Trước kia tuổi còn nhỏ, còn không biết nhìn người, chỉ biết Cung thân vương tính tình rất tốt. Dần dần, hắn phát hiện Cung thân vương có tuấn tú đặc hữu của Thiên triều hoàng tộc, cũng có trầm ổn của mẫu phi hắn, có quý khí hoàng tộc lại thêm ngạo khí trời sinh, nhiều nhất, là khi có người chọc hắn giận, Cung thân vương mặt mày liền hiển vài phần khí phách — bình thường, biểu tình không hờn giận này, sẽ chỉ có hàng xóm cách vách của Cung thân vương thấy.
Bàng Hà âm thầm bĩu môi. Hắn từng nghe qua, khi Cung thân vương sinh ra, được xem là Thiên Tinh giáng thế, mặc dù không có mệnh Thiên Tử, nhưng là thiên chi lương đống, chỉ cần hắn ở Thiên triều một ngày, Thiên triều sẽ bình ổn, vững chắc.
Hơn nữa Cung thân vương mẫu phi khi mang thai hắn bắt đầu ăn chay niệm phật không sát sinh, sinh ra đến hoàng tử thật là có điểm phật tướng — tuy rằng Bàng Hà một chút cũng nhìn không ra.
Trong cung mê tín cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, gia tộc của Cung thân vương quả thật cũng là trung tâm của triều đình, chưa từng mạo phạm thánh tâm, cửu nhi cửu chi, trong cung triều đình ai cũng kính Cung thân vương Trưởng Tôn Lệ ba phần.
Ít nhất, trước đây khi hoàng đế băng hà, Trưởng Tôn Lệ chẳng những không có nhân cơ hội đoạt quyền, mà sau khi tiểu hoàng đế kế vị, còn tận tâm phụ chính đúng mực, mặc dù cùng tiểu hoàng đế cũng không thân thiết, nhưng so với nhiếp chính vương Ung thân vương một đường hiện trên phượng giường của Thái Hậu, còn thụ phong kia, Cung thân vương không biết hơn bao nhiêu lần.
Bàng Hà lui lui ngón chân, quả nhiên ẩm ướt ngượng ngùng. Ánh đèn mỏng manh chợt lóe, ngẫu nhiên vọt đến trên chân hắn, có thể nhìn ra thực rõ ràng hai chân của hắn trắng noãn tinh tế như ánh sáng trân châu, thập phần mỹ lệ.
Bàng Hà cười tròn mắt, không nhìn đến Cung thân vương liên tục phát ra áp bách, nói:
“Ngượng ngùng a, chân ta ẩm ướt, bệnh khí dễ dàng từ chân xâm nhập vào cơ thể, còn phiền Vương gia không nên trách tội ta, Cần Chi giờ thực dễ dàng sinh bệnh, không muốn bây giờ còn nằm ở trên giường bệnh.” Mắt phượng thoáng nhìn, hắn thấy ánh mắt kinh ngạc của lão thái giám, cả giận nói: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?”
“Cần Chi!” Cung thân vương mở miệng, tự mình lấy ra chăn bạc trong ngăn kéo, đắp trên chân trần của Bàng Hà, kịp thời che đi ánh mắt lão thái giám. Thấy hai chân Bàng Hà đang muốn đá văng ra, hắn ổn thanh nói: “Chăn này là bổn vương thường xuyên dùng ở trên xe, ngươi muốn đá văng đồ tốt sao?”
Là chăn Cung thân vương thường dùng a…… Bàng Hà nhếch miệng, chịu cho uy hiếp, đành phải cố mà sưởi ấm.
“Không biết Vương gia vào cung là vì……” Hắn thử hỏi. Ngón chân liều mình cọ vào chăn, hấp thu ấm áp.
“Cơ mật.”
Phi, trong cung cũng có bí mật? Nửa đêm vào cung, tất có việc gấp. Có chuyện gì là nhiếp chính vương trong cung xử lý không được? Còn nữa, còn có tiểu Hoàng Thượng a…… Bàng Hà trái lo phải nghĩ, chính là nghĩ không ra được lí do, vì thế chủ ý hướng tới trên người lão thái giám.
Lão thái giám biết tiểu quốc cữu này bất hảo, vội vàng cụp mắt, làm như cái gì cũng không có thấy. Hắn vô tội nha, rõ ràng là đến Cung vương phủ thỉnh người, nào biết Cung thân vương trên đường kêu ngừng, sai người đi tìm tiểu quốc cữu này!
Hiện tại tốt rồi, ai biết hắn có thể hay không bị Bàng Hà ghi hận?
“Vương gia, đến dịch quán.” Xe ngựa dừng.
“Tốt lắm, ngươi đi xuống đi!” Cung thân vương ôn thanh nói.
Bàng Hà liếc hắn một cái, mang giày vào, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa.
“Đưa quốc cữu vào dịch quán.” Cung thân vương lại nói.
Thị vệ vội vàng đem ô mang lại.
Bàng Hà mới đi hai bước, lại quay đầu, trực tiếp vén lên màn xe, ôm lấy tấm chăn kia.
“Cái chăn này, ta muốn!” Hắn vô lại nói.
“Ngươi hẳn nên mượn đi thôi.”
“Hừ.” Lần này Bàng Hà cũng không quay đầu lại, thẳng tắp tiến vào dịch quá, làm hại thị vệ chật vật đuổi theo sau.
Lão thái giám nhìn Bàng Hà vào dịch quán, lại liếc đến Cung thân vương đang nhìn theo thân ảnh cao gầy ẩm ướt một nửa.
Hắn thật cẩn thận mở miệng:
“Vương gia thật sự là tâm từ nhân thiện, trừ bỏ thân vương ra, ai cũng phải đi bộ vào cửa cung. Mấy ngày nay vừa đến buổi tối liền mưa to, quan viên nào không phải cả người ướt đẫm đến thư phòng, liền tiểu quốc cữu vận khí tốt……”
Cung thân vương lấy lại tinh thần, khóe miệng khẽ nhếch, lại có vài phần sắc màu ấm.
“Đứa nhỏ của lão Thái Phó, bổn vương tất nhiên là nên chiếu cố.”
“Vâng, vâng, nô tài nhớ rõ, tiểu quốc cữu thuở nhỏ thân thể không tốt, cho nên nhiều năm ốm đau trên giường, điểm ấy Bàng lão Thái Phó từng cùng nô tài đề cập qua.”
Cung thân vương nghe vậy, mặt mày phút chốc khác thường. Hắn đánh giá thái giám già nua này, bất động thanh sắc hỏi:
“Năm đó lão Thái Phó với ngươi đề cập qua Bàng Hà?”
“Dạ vâng…… Từng có như vậy một, hai lần, nô tài khi đó nghe xong cũng là bất đắc dĩ, lão nhân gia tốt như vậy lại vì đứa nhỏ trong nhà phiền lòng, nghe nói, nay Bàng quý phủ tiếp thêm hơn trăm người, trong đó có hơn nửa là thân thích của Bàng gia, đều là Bàng lão Thái Phó tìm đến, nói là vì đứa nhỏ trong nhà tăng thêm chuta dương khí.”
“Thật không? Ngươi nhớ rất rõ ràng.”
Lão thái giám ngượng ngùng cười cười:
“Con người già đi, phần lớn mọi chuyện đều sớm đã quên, chính là năm gần đây ngẫu nhiên nhớ tới một việc, rõ ràng hôm nay nghĩ đến thập phần rõ ràng, ngày mai lại đã quên.” Nói xong, cảm thấy có điểm không đúng, vừa nhìn lên, đã thấy ánh mắt Cung thân vương nhìn hắn không đổi. Hắn tâm nhảy dựng, trực giác nói: “Nô tài cái gì cũng không nhớ rõ, cái gì cũng không nhớ rõ.”
Xe ngựa đã muốn chạy đi, Cung thân vương lại vén lên màn xe, cho mưa đánh vào trong.
Ngọn đèn đến từ thư phòng phương xa, chợt lóe chợt lóe, giống như minh châu đung đưa.
“Công công, bổn vương vẫn cảm thấy kỳ quái, Thiên triều là nam tuấn nhã nữ nhàn mĩ, như thế nào Bàng Hà là một nam thân lại có thể có vẻ ngoài mỹ mạo không phải của Thiên triều đâu?” Cung thân vương đầu cũng không quay lại hỏi.
Lão thái giám sửng sốt, đáp: “Người trong cung cũng thường xuyên kỳ quái như thế.”
Cung thân vương rốt cục quay đầu nhìn hắn, nói:
“Lão Thái Phó không nói với ngươi sao?”
“Di?” Lão thái giám ngây người. Nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “Nô tài thật sự già đi, lão Thái Phó có lẽ nói gì đó, nhưng nô tài thật sự đã quên, nhưng thật ra Hoàng Thượng……”
“Hoàng Thượng?”
“Không không, là tiên đế, nô tài trước đây theo hầu hạ bên người tiên đế, vừa vặn là khi Bàng thái phi vào cung được vài năm, nô tài từng ngẫu nhiên nghe được tiên đế lầm bầm lầu bầu, “Như thế tuyệt sắc, đáng tiếc phẩm tính quá kém, không cần cũng được”. Tiếp theo, liền đem Bàng Ninh Tần thăng làm Bàng thục phi.” Không biết vì sao, hắn đột nhiên đối việc này ấn tượng rất sâu. “Nô tài nhớ rõ…… Ngày đó vừa vặn truyền đến tin tức tiểu quốc cữu bên ngoài gây chuyện bị người ta quăng vào chuồng heo, Bàng thục phi rất là lo lắng đâu.”
Cung thân vương nghe vậy, mỉm cười:
“Thật không?”
“Đúng vậy, lão Thái Phó và thái phi tốt như vậy, đều là nhân tài Bàng gia không biết đã tu luyện mấy đời, nào biết, lại có thêm một cái không ra gì Bàng……” Lão thái giám nhẹ nhàng đánh chính mình một cái tát. “Nô tài nói lỡ nô tài nói lỡ.”
Cung thân vương không có trả lời hắn.
Lão thái giám vụng trộm giương mắt. Cung thân vương lại đang nhìn ra ngoài, phương hướng kia đúng là dịch quán, đèn đuốc ở dịch quán đã sớm không thấy, rốt cuộc có cái gì đáng xem?
Lão thái giám lại gặp được trên xe ẩm ướt, là vừa rồi Bàng Hà làm ướt. Xem, vũng nước kia là do cặp chân ngọc lưu lại đâu, hắn sống đến bây giờ vẫn là lần đầu tiên thấy đôi chân xinh đẹp như vậy…… Lão Thái Phó có phải hay không từng nói cho hắn cái gì……
Đột nhiên, tâm rùng mình, nhớ tới mới vừa rồi ánh mắt khác thường kia của Cung thân vương, trực giác nói cho hắn không cần còn muốn nghĩ tiếp.
Nếu thật muốn tiếp tục, chỉ sợ là tự tìm đường chết đi.
Chương 2.1
“…… Ta đoán là chuyện ma quái…… Cung thân vương mới có thể suốt đêm tiến cung……”
Quỷ? Bàng Hà nằm ở trên bình tháp, tựa trên cái chăn của Cung thân vương, mơ mơ màng màng nghe mấy đồng nghiệp nói chuyện phiếm.
Ánh nắng len lỏi vào sau tấm bình phong, hắn che miệng ngáp một cái, xoay người ngồi dậy. Trộm ngủ ba canh giờ, hai chân sớm khô ráo, hắn chậm rãi mang giày, sửa sang lại một chút rồi mới từ phía sau bình phong xuất hiện.
Đồng nghiệp cùng trong một phiên thư phòng của hắn đang ăn quả táo.
“Sớm a, Cần Chi, ăn một trái đi, nhờ phúc của ngươi, công công ở ngự hầu phòng đưa tới.” Nhóm đồng nghiệp đang nói chuyện, cúi đầu không nhìn đến Bàng Hà vừa tỉnh ngủ.
Bàng Hà vừa tỉnh ngủ, thực dễ dàng lừa gạt thế nhân. Rõ ràng bình thường vừa thấy đã biết là tên ngoài đẹp trong phá hư, khi hắn vừa tỉnh luôn đặc biệt mê hoặc lòng người, làm cho người ta nghĩ lầm đây là một tiểu yêu tinh đặc sắc tinh xảo. Có người bởi vậy đã bị lừa, đổi lấy một lần tan nát cõi lòng.
Đồng nghiệp trong thư phòng có già có trẻ, đối với Bàng Hà toàn bộ bảo trì mối quan hệ tốt, chỉ cần đối tượng Bàng Hà ức hiếp không phải bọn họ, bọn họ nguyện ý “bao dung” Bàng Hà một chút.
Ai kêu tiểu Hoàng Thượng thưởng cho Bàng Hà một công việc ở phiên thư phòng, ai dám không bao dung?
Phải biết rằng ở phiên thư phòng phần lớn là khoa cử học sĩ, chuyên môn thay hoàng cung phiên dịch, văn tự các quốc gia không giống nhau, phiên thư phòng chuyên dịch các quốc gia dị thư, lưu lại làm ghi chép trong cung, thậm chí có khi đặc phái viên tới chơi, phiên thư phòng cũng cử người đi hỗ trợ giao tiếp, xem như là chức vị nửa vời.
Này Bàng Hà…… có hay không có hắn cũng như nhau, đều nói là tiểu Hoàng Thượng “thưởng”, đoàn người cũng không hy vọng xa vời hắn có thể có thành tựu gì, coi như là cấp trên phái một giam đầu đến giám thị bọn họ, lấy lòng hắn, tự nhiên không có tội gì.
“Vừa rồi các ngươi nói tới cái gì Cung thân vương a?” Bàng Hà lấy một quả táo, dùng sức nhắm ngay chữ Phúc Thọ trên đó, một ngụm cắn xuống.
Bộ dạng cà lơ phất phơ kia hoàn toàn phá hư mỹ mạo yêu tinh của hắn, làm đồng nghiệp không khỏi thầm than một tiếng đáng tiếc.
Dịch quan Chu Văn thở dài: “Tối hôm qua xe ngựa của Cung thân vương không phải vào cung sao? Gần đây nghe nói trong cung có chuyện ma quái, làm cho nội cung bất an, tối hôm qua khẳng định lại náo loạn, Cung thân vương vì vậy mới phải vào cung.” Hắn chính là cái người đã tan nát cõi lòng vì bị lừa kia.
“Chuyện ma quái? Là cái quỷ gì mà ngay cả nhiếp chính vương cũng không thể quản, ta chưa từng nghe qua a!” Bàng Hà vẻ mặt kinh ngạc.
“Thái phi cũng không đề cập qua với ngươi sao?”
“Thái phi? Này cùng thái phi có quan hệ gì?”
“Nghe nói quỷ kia có liên quan đến hậu cung a!”
“Hậu cung?” Bàng Hà không hiểu ra sao. Tiểu hoàng đế còn chưa có đại hôn, hậu cung chính hư rất, thái phi Thái Hậu các nàng đều chuyển qua từ thọ cung dưỡng lão đi, quỷ cùng hậu cung có quan hệ gì? Sư phụ cũng không đề cập qua với hắn a!
Hắn đang muốn hỏi tiếp, đồng nghiệp trung lão nhân lắc đầu nói:
“Chỉ sợ phát hiện quỷ kia là cung nữ đã chết. Loại chuyện thần tiên ma quái này các ngươi cũng đừng nhắc lại, cẩn thận ngày nào đó biến mất ở trong cung cũng không có ai nhặt xác dùm, các ngươi vẫn là chuyên tâm văn dịch, đừng dính vào loại chuyện này đi.”
Mọi người nghe vậy, đều không có lên tiếng.
Bàng Hà tất nhiên là hiểu được trong cung nhiều quy củ, cũng không nói nhiều. Hắn theo bên người lão nhân lấy ra một quyển sách, tùy tiện mở ra nhìn xem.
Này vừa lật, đó là ngẩn ra.
Chu Văn cười nhạo nói:
“Đó là Mạch Phượng quốc văn tự, Cần Chi xem hiểu không?”
Bàng Hà lập tức trừng hướng hắn, ánh mắt đầy đủ biểu đạt ý “Dám coi thường ta, bổn quốc cữu muốn giết ngươi” ác độc hào quang.
Chu Văn vội vàng giải thích nói:
“Ta là nói, ta là nói, văn tự xem không hiểu lắm cũng không sao, nhìn hình biết là tốt rồi, nhìn hình biết là tốt rồi! Bộ sách này là tìm đã lâu mới tìm được, nghe nói là tiểu thuyết lưu truyền trong hoàng tộc trước khi Mạch Phượng quốc diệt vong.”
Bàng Hà liên tục lật vài trang, cách vài tờ đều có tranh trắng đen minh hoạ, nói thực ra, xem qua tranh minh hoạ liền rất dễ dàng nhìn ra đây là tiểu thuyết gì.
Dịch thứ này làm cái gì?
Mặt hắn đầy dấu chấm hỏi, Chu Văn lại nói:
“Cần Chi trước kia không chú ý.” Không có can đảm nói Bàng Hà chơi bời lêu lổng. “Những sách này sau khi dịch xong đều phải đứa đến chỗ của Hoàng Thượng, thân vương”
Bàng Hà trừng mắt. “Đưa cho bọn hắn làm cái gì?”
“Để bọn họ đọc a!” Chu Văn đương nhiên nói: “Trước giờ đều là như vậy. Những văn tự này sau khi dịch, đều cho lưu lại trong cung làm ghi chép, truyền lưu ở hoàng tộc một thời gian, chờ sau khi Hoàng Thượng phê chuẩn, liền có thể lưu tới dân gian. Ngươi đừng xem đây là dâm sắc tiểu thuyết, kỳ thật, nhân sinh bên trong cũngc ó thể so với sách ở Thiên triều. Lí đại nhân, chúng ta đã muốn dịch xong quyển thứ nhất, đưa đến chỗ nhiếp chính vương cùng Cung thân vương, đúng không?”
“Đúng vậy.” Lão nhân kia gật đầu. “Ở thời của lão phu, có thể dịch hoàn tất bảy quyển này, lão phu đã cho là đủ.”
Bảy quyển? Khó trách mấy tháng nay đều nhìn thấy lão nhân này vùi đầu văn dịch. Lão dịch một quyển đã mất đến một, hai năm, mà lão nhân này cùng cha hắn thân mình giống nhau, còn có thể sống bao nhiêu năm?
Ở trong thư phòng, rành văn tự dị quốc nhất là mấy lão nhân, những người khác, biết bởi vì trong nhà thường kinh thương chạy các nơi, mới có thể hiểu một ít ngôn ngữ của dị quốc, nhưng muốn nói đến văn tự viết, tốt nhất vẫn là tìm lão nhân có hai, ba mươi năm kinh nghiệm.
Bàng Hà trong tay cầm nguyên văn thư, tiến lên liếc mắt nhìn văn tự đã được lão nhân nhìn một chút.
“Ân…… Lí đại nhân dịch thật sự là hàm súc cực kỳ.” Hố hố ba ba, một chút thú vị cũng không có, quả nhiên là lão nhân, thật bảo thủ.
Lí đại nhân đầu cũng không ngẩng lên, hừ thanh nói:
“Ngôn ngữ Mạch Phượng cùng Thiên triều tương thông, văn tự tắc phủ, cuối cùng luôn phải chỉnh sửa, quá trình chỉnh sửa tiểu quốc cữu làm sao có thể biết được?”
Bàng Hà bĩu môi, thẳng nhìn đến nguyên văn hình ảnh sống động trong sách. Cung thân vương là trực tiếp lấy đến? Trước kia có loại chuyện tốt này sao sư phụ cũng chưa cho hắn xem qua chứ?
“Tốt lắm, các vị! Đã sắp đến giờ giao tiếp.” Chu Văn mở ra danh sách vào cung tối hôm qua, đem từng cái bài tử bày ra trên bàn, cùng mọi người kiểm nghiệm, tiếp theo, hắn nghiêm mặt nói: “Hiện tại có vấn đề rồi đây, tối hôm qua khi Cung thân vương vào cung, lưu lại bài tử, trên danh sách quả thật có hắn, nhưng chỉ có một người, đến nay còn ở lại trong cung, có thể ghi lại rằng tối hôm qua hắn cũng không có vào cung, hiện tại, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Người trong dịch quán nhất thời đầu đầy mây đen, sương mù.
Chu Văn không để ý tới Bàng Hà giờ phút này đang theo thói quen cắn quả táo — tính Bàng Hà thích đem quả táo Phúc Thọ trong cung cắn một cái, còn lại liền quăng đến một bên, làm cho người ta không biết là bỏ nó hay là nhặt lên ăn. Trong tiếng nhai táo tạp tạp, hắn nghiêm túc nói:
“Nếu là bình thường mọi người nhắm hai mắt thì còn có thể, nhưng tối hôm qua người vào cung khá đông, chỉ sợ mỗi người đều thấy nhiếp chính vương ở trong cung, chúng ta nếu lấy không được bài tử của nhiếp chính vương, có thể lấy người đến làm văn……”
Mọi người nhất trí ngắm hướng Bàng Hà, ánh mắt hiểu được kể ra: trong thư phòng luôn luôn là thiên đường của học giả, sẽ không có người đối phó với cái gì vĩ đại học sĩ của thư phòng, nếu thực sự, cũng chỉ có đối phó Bàng Hà, đến lúc đó chắc chắn cũng sẽ lôi những đồng nghiệp như bọn hắn xuống nước.
Bàng Hà vô tội nói:
“Nhìn lão tử cái rắm. Ai muốn đối phó ta, ta muốn đánh lại hắn.”
Biểu tình vô tội kia cùng lúc phun ra hạt táo, làm khuôn mặt Chu Văn nhăn lại. Lão thiên gia quả nhiên rất là công bằng, cho bọn họ vẻ ngoài bình thường, đồng thời cũng cho bọn hắn văn thải cùng khí chất hơn hẳn Bàng Hà.
Chu Văn làm như không có nghe thấy lời của Bàng Hà, nhìn những người khác nói:
“Tốt lắm, hiện tại thỉnh nói cho ta biết, ai tình nguyện vào sinh ra tử*, đi gặp nhiếp chính vương lấy bài tử trở về?”
* Chỗ này nguyên văn là xuất sinh nhập tử, tức là vào tử ra sinh, nhưng mà ta sửa lại cho thuận.