chương 5:”Mike có nghĩa là ngốc nghếch. Từ giờ Nhung sẽ gọi Tuấn là
Mike”
Thấy cậu đứng im không trả lời chị hàng xóm nói tiếp.
-Này Mike, em không sao chứ.Tếng nói của chị ấy làm cậu thoát khỏi
những suy nghĩ xa xưa.
-à ………..không? mà chị hỏi gì nhỉ?
-chị hỏi là em đậu đại học chắc Bố Mẹ vui lắm nhỉ?
-à. ừm. đương nhiên rồi vui chứ. bố mẹ nào mà chẳng vui khi con
mình được đi học.
Cậu nói mà lòng cứ đau như dao cắt. Thực sự mà nói thì tuy bố cậu
cũng muốn cậu đỗ đạt nhưng còn ba ta, bà ta thực sự chẳng muốn cho
cậu đi học chút nào, khi nhận được giấy báo trúng tuyển của trường
Bách Khoa Hà Nội cậu cũng đã vô tình nghe lén được những cuộc nói
chuyện của bố cậu với bà ta, chủ yếu là ngăn cản cậu đi học với lý
do là kinh tế khó khăn, việc đồng án vất vã. Thực chất bà ta sợ khi
cậu đi rồi sẽ không còn ai sai bảo, không còn ai để bắt nạt, khi
cậu đi rồi bà ta sẽ mất một osin không lương và rồi việc gì cũng
đến tay, sẽ vất vã. Khi nghe được những lời đấy lòng cậu như thắt
lại và cậu cũng đã hạ quyết tâm nếu bố cậu nghe lời bà ta thì cậu
cũng phải quyết tâm bỏ đi. Nhưng cũng may người bố “yêu quý” của
cậu đã cho phép cậu đi học.
-Mà sao em lại tên là Mike. Không phải tên thật đó chứ?
-ừm. Không phải tên thật!
-Thế tên thật của em là gì?
Chị tò mò
-Em là Nguyễn Minh Tuấn.
-Sao em lại lấy tên mình là Mike.
-à………………….
-Lớp chúng mình năm nay có một bạn mới chuyển đến. Vào đi em.
Nói rồi một người bạn nữ bước vào. Thầy giáo nói tiếp:
-Bạn này là Nhung em ngồi chỗ này nhé.
Nhung dạ một tiếng rồi đi xuống chỗ ngồi của mình, “bên cạnh cậu”.
nhung ngồi xuống quay người sang cậu bắt chuyện:
-Chào bạn mình là Nhung. Mình mới chuyển vào trường nên chưa
biết,mong bạn giúp đỡ. Mà bạn tên gì nhỉ?
-à….. ừm. Mình tên Tuấn
Giờ ra chơi…..
Mọi người ùa nhau ra ngoài, Nhung định ra chơi với các bạn thì thấy
cậu vẫn ngồi đấy quay mặt ra cửa sổ, thấy vậy nhung lên
tiếng:
-Sao bạn buồn thế?
Thấy nhung hỏi vậy cậu giật mình quay lại nhìn nhung rồi nói:
-Tớ á? Tớ vẫn bình thường mà, sao bạn lại nói thế?
-Nhìn ánh mắt của cậu có vẽ như buồn buồn thế bào ấy!
-Thế nào là thế nào?
-Tớ không biết! Mà sao cậu không ra chơi cùng các bạn?
-Các bạn?
-ừm.
-Không thích.
-Sao lại không thích?
-Vì tớ không thích thế thôi!
-Nhưng mà tớ vẫn thấy cậu buồn buồn thế nào ấy?
-Sao bạn lại nghĩ thế. Tớ vẫn như mọi ngày?
-ánh mắt của cậu hiện lên một chử buồn kia kìa?
-Chử buồn. ở đâu?
-Đấy thấy chưa! Dấu đầu hở đuôi nhé? Thôi có chuyện gì thì cậu kể
cho
tớ nghe đi. nếu giúp được tớ sẽ giúp.
-Không có gì đâu! cậu ra chơi với các bạn đi?
-Đi. Chúng ta cùng đi?
-Không! Tớ không đi đâu!
-Cậu không đi thì tớ cũng không đi vậy?
-Tùy cậu! Nói rồi cậu quay mặt ra cửa sổ.
-Bạn buồn thật à? Kể tớ nghe đi, biết đâu tớ có thể giúp. Hay là tớ
kể chuyện buồn của tớ rồi lát nữa cậu kể chuyện buồn của cậu cho tớ
nghe.
Thế có được không?
-Cậu cứ kể đi?
-Hồi tớ lớp năm các bạn trong lớp đều được tiên tiến. chỉ mỗi tớ
không được. Tớ buồn lắm rồi tớ chạy về nhà ôm lấy Mẹ mà khóc.
“Mẹ” cậu lại nhớ đến Mẹ. Ước gì bây giờ có Mẹ ở bên cạnh cậu để cậu
có thể sà vào lòng Mẹ ôm lấy Mẹ mà khóc.
-
này………. Tuấn có nghe tớ nói gì không thế.
-À ừm. Mà chuyện đó có gì mà buồn.
-Mặc kệ! Tớ kể rồi đến lượt cậu.
-Không tính! Chuyện đó chẳng có gì mà buồn cả. cậu xua tay.
-Mặc kệ.
-Không tính! Không tính! Chuyện đó không tính.
Câu cười có lẽ đã rất lâu rồi cậu không còn biết đến tiếng cười là
gì.
-Ôi cậu có sợi dây chuyền đẹp quá. Cho tớ xem một lát được
không?
-Không được! Không được! Cậu từ chối
-Không được thì thôi làm gì mà ghê thế?
-………………………………….
- Tuấn! Cười lên xem nào? trông cậu cười thật đẹp đó. Sao lúc nào
Tuấn cũng buồn vậy?
- Thì có chuyện gì vui đâu mà cười chả lẽ ngồi cười một mình
à?
- Sao Tuấn không ra chơi với các bạn cho vui?
- Không thích! Tuấn thích ở một mình.
- Sao thế! Từ lúc Nhung chuyển vào lớp này, có lẽ Nhung chưa hiểu
hết trước đây Tuấn như thế nào nhưng Nhung thấy Tuấn sao sao
ấy?
- Sao là sao?
- Tuấn ít nói. Không hay nói chuyện với các bạn. không hay cười.
Lúc
nào cũng thấy buồn.
- Thế à?
- ừm. Nếu Tuấn thấy buồn thì Tuấn hãy nói chuyện với bạn bè, các
bạn
sẽ giúp cậu quên đi nỗi buồn, sẽ không thấy buồn nữa.
- ừm.
- Sao chỉ ừ vậy?
- Thì Tuấn biết nói gì Nhung toàn nói đúng!
- Thực ra thì trước đây Nhung cũng có một thời gian như Tuấn. Nhưng
buồn mãi có được gì đâu, buồn mãi có quên được buồn đâu. Chỉ có vui
vẽ là có thể quên đi được nỗi buồn. Sẽ không còn thời gian để nhớ
đến cái buồn nữa.
- Thế à! Thế thì cậu thử nói chuyện buồn của cậu xem nào! hay là
như hôm qua?
- Không! Nhung thở dài một tiếng rồi cúi đầu nhìn xuống bàn, cậu im
lặng như chờ đợi những lời tâm sự của Nhung. Nhung nói tiếp:
- Thực ra thì Bố Nhung mất khi Nhung tám tuổi. Nhung yêu Bố lắm.
lúc đầu Nhung cũng như Tuấn, buồn rầu, không thích nói chuyện với
bạn bè, lúc nào cũng cứ thích ngồi một mình. Nhưng tớ nhận ra buồn
mãi cũng không giúp được gì. vì vậy tớ vượt qua tất cả và trở lại
như Nhung của ngày xưa, vui vẽ, yêu đời.
- Tuấn xin lỗi nha?
- Không sao! đến lượt Tuấn! Kể xem nào?
- ừm. Thì ………. Thì….
- Nhung đã kể cho Tuấn nghe tất cả,chả lẽ Tuấn không kể được cho
Nhung nghe chuyện buồn của Tuấn sao?
- Thì …….. thì….. cậu úp mặt xuống bàn.
- Tuấn nói đi?
Cậu thở dài:
- Mẹ Tuấn mất khi tớ chín tuổi. Rồi bà Tuấncũng mất khi Tuấn lên
mười. Năm ngoái em gái Tuấncũng bỏ Tuấn mà đi. tất cả những người
mà Tuấn yêu quý đều bỏ Tuấn mà đi.
Cậu khóc nước mắt chảy dài trên má. cậu nói tiếp:
- Nhung thử nói xem, có phải Tuấn đã làm gì sai mà ông trời trừng
phạt với Tuấn như thế.
- Thế Tuấn còn Bố mà?
- Bố ư. Cậu cười khẩy một tiếng. Tuấn ghét Bố, ông ấy đâu quan tâm
đến Tuấn, đâu biết Tuấn nghĩ gì, muốn gì, suốt ngày chỉ lo đi kiếm
tiền, tớ không cần cái đó, ông ấy còn lấy vợ hai nữa.
- Thế là Tuấn có Mẹ mới rồi còn gì?
- Lúc đầu tớ cũng nghĩ có Mẹ mới rồi Tuấn sẽ trở lại như xưa. nào
ngờ,
bà ấy đâu có quan tâm đến Tuấn, suốt ngày chỉ bắt Tuấn làm việc,
làm không đúng lời bà là bà ấy đánh đập, chưởi rủa Tuấn.
Nhung vỗ vai cậu an ủi:
- Thôi đừng buồn nữa. Trước đây Nhung cũng như Tuấn mà. Nhung là
con gái Nhung còn có thể vượt qua. Tuấn là con trai chả lẽ không
bước qua nỗi. Tương lai còn dài mà. Mà Tuấn không có bạn thân
à?
- Trước thì có. Nhưng giờ không ai chịu làm bạn với Tuấn cả. Với
lại Tuấn chẳng thích nhiều bạn cho lắm.
- Thế à. Hay từ giờ trở đi Nhung sẽ làm bạn thân của Tuấn
nhé?
- Bạn Thân?
- ừm.
- Nhung chịu làm bạn thân với Tuấn ư.
- Có sao không?
- à. Không sao!
- Quết định thế nhá.
- ừm.
- Từ giờ trở đi có chuyện gì dù buồn vui cũng phải kể cho Nhung
nghe đó.
Cậu khẻ gật đầu.
Từ ngày có Nhung cậu trở nên hay cười, hay nói, trở thành một con
người vui vẽ. Khiến mọi người phải nghĩ khác về mình. Hai người trở
nên thân thiết, mọi chuyện buồn vui trong cuộc sống đều kể cho nhau
nghe
****************
- để Nhung xem Có cái tên gì hay hay để đặt biệt danh cho Tuấn
không nào?
Cậu gãi đầu tỏ vẽ khó hiểu nói:
- Biệt danh. Biệt danh gì chứ?
Nhung mĩn cười nhìn cậu nói:
- Để gọi?
- ờ. Xem Nhung đặt biệt danh cho Tuấn Thế nào nào?
- “Mike?” cái tên này hay đấy.
- Mai á. Sao đặt tên gống con gái vậy?
- Không phải là M….A….I mà là M….I….K….E. Tuấn đúng là ngốc
thật.
- Thế Mike có nghĩ là gì?
Nhung nhìn cậu cười thầm:
- Mike là ngốc nghếch.
- Giám gọi Tuấn là Ngốc nghếch á?
- Thì đúng như thế còn gì?
- Ghét Nhung quá.
- Ai bảo Tuấn ngốc cơ chứ.
- Ngốc mà cũng có người làm bạn thân với Tuấn đấy thôi. Hihi.
Nhung cười ùa vào:
- Từ hôm nào Tuấn nhà ta biết cách nói đùa thế nhỉ?
- Thôi. Không nói chuyện này nữa.
- Không nói thì thôi.
Hai người ngồi trên ghế đá ngắm lá rơi, bỗng nhiên cậu giật mình
như chợt nhớ ra cái gì đó, cậu nói:
- À! Nhung có muốn xem sợi dây chuyền của Tuấn không?
- Có chứ nó đẹp thật, với lại rất lạ!
- Nhung thích không?
- Nhung thích lắm!
- Nếu Nhung thích thì Tuấn…Tuấn… Tuấn tặng cho Nhung đó.
Nói rồi cậu đưa cho nhung sợi dây chuyền của cậu, nhung nhận lấy
ngắm ngía một lúc rồi ngước mặt lên nhìn cậu:
- Nhưng tại sao lại tặng cho Nhung.
- Thực ra thì…. Thì… sợi dây chuyền này…. nó có một cặp của bà Tuấn
tặng cho Tuấn.
- Thế thì Nhung không giám nhận đâu. Nhung đưa cho tuấn cái sợi dây
chuyền mà cậu vừa đưa cho nhung, cậu xua tay miệng ấp a ấp úng
không nói thành lời:
- Nhưng Tuấn….. Tuấn…. Bà… bà Tuấn bảo sau này nếu ai mang lại cho
Tuấn hạnh phúc, Niềm vui thì hãy tặng một chiếc cho người ấy.
Nghe cậu nói vậy, nhung tò mò:
- Làm gì thế.
- Thì… Thì… Tuấn… Tuấn… Tuấn….
- Có gì mà cứ ấp a ấp úng thế.
- Tuấn… Tuấn… Nhung… Nhung… Nhung làm người yêu Tuấn nhé?
Nói xong cậu quay mặt đi nơi khác không giám nhìn vào mặt của
Nhung.
Nhung không còn giám nhìn cậu nữa, mắt long lanh, đôi má bắt đầu
ửng hồng nhung cúi mặt, tim đập nhanh hai tay vo tròn cái vạt áo,
miệng ấp úng không nói thành lời:
- Nhung… Nhung… Nhung…
- Thôi, coi như tớ chưa nói gì vậy. Cậu buồn khi thấy Nhung ấp úng
như thế. Cậu quay người bước đi nặng nề, đôi mắt rưng rưng muốn
khóc, tại sao lại như vậy chứ, lẽ nào từ trước đến nay nhung không
hề thích mình,
lẽ nào……
Vừa bước được mấy bước thì cậu nghe tiếng gọi của nhung, cậu quay
lại nhìn nhung:
Nhung bật cười với bộ dạng lúc này của Tuấn.
- Sao Nhung lại cười?
- Tuấn đúng là Mike mà. Nhung có ý là từ chối đâu.
- ý Nhung là….
Nhung khẻ gật đầu. chỉ như vậy thôi cũng đã đủ cho những lời muốn
nói. Cậu đến bên cạnh nhung nắm tay Nhung. Bàn tay Nhung thật ấm
áp. chưa bao giờ cậu thấy tương lai rộng mở như lúc này. cậu lấy
trong túi ra một sợi dây chuyền rồi nói:
- để Tuấn treo cho Nhung nha?
Nhung khẻ gật đầu.
- Thực ra Tuấn đã mang theo sợi đây chuyền này rất lâu rồi. Và Tuấn
biết rằng chủ nhân tương lai của nó là Nhung.
- Hôm nay bất ngờ tuấn nói vậy làm nhung bối rối, không biết phải
làm thế nào. Nói đoạn nhung dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Thực ra thì Nhung cũng thích Tuấn lắm. Nhưng Tuấn thật ngốc. Gọi
Tuấn là Mike chẳng sai tí nào!
- ừm. Tuấn là Mike đó. Nói rồi cả hai cười thật to.
**********************
- Tuấn ơi hết năm nay là Nhung phải theo Mẹ ra Hà Nội rồi.
- Sao? Nhưng mà…. Cậu sững sốt.
- Không sao! Nhung có phải đi luôn đâu. xem Tuấn kìa. Nhung gọi
Tuấn là Mike chẳng sai mà, Tuấn ngốc quá!
Cậu gãi đầu mĩm cười nhìn nhung:
- ừm. Nhớ Thường Xuyên viết thư cho Tuấn nhé?
- ừm. Nhung biết rồi. Nhung vẫn đang làm người yêu của Tuấn
mà.
- Nhất định Tuấn sẽ cố gắng học thật giỏi để ra Hà Nội gặp Nhung.
Nhất định như thế.
- ừm. Nhung tặng Tuấn cái sáo này để Tuấn làm kỹ niệm. Lúc nào nhớ
Nhung thì mang nó ra ngắm xem như Nhung ở bên cạnh.
Cậu gật đầu, cầm chiếc sáo trúc trên tay ngắm ngía.
- Mà Nhung sau này định thi trường gì thế?
- Nhung sẽ thi vào Bách Khoa.
- Tuấn cũng vậy.
- Thế thì hẹn Tuấn tại Trường Đại Học Bách Khoa nhé.
Cậu lại gần nhung, nắm tay của nhung:
- ừm. Chúng ta cùng cố lên nha.
- ừm.
Ngày nhung phải theo mẹ ra hà nội mỗi lúc một gần, mà cậu chẳng
muốn điều đó xãy ra tí nào cả, nhưng mà thời gian thì vẫn cứ trôi,
rồi ngày chia tay cũng đến:
- Nhung đi nhé?
- ừm. Thương xuyên viết thư cho tơ nhé.
- ừm. Hứa với Nhung là không được buồn! Hãy vui lên, cuộc đời đang
ở phía trước. Nhung sẽ chờ Tuấn.
- Hứa đó nha! Ra đến nơi nhớ viết thư cho Tuấn nhé. Cậu bật khóc
hai dòng nước mắt cứ chảy.
- Không đựơc khóc. Nếu khóc là Nhung giận Tuấn đó.
- Tuấn Xin lỗi.
- Không sao! Mike của Nhung! Nhung đi đây.
- Hi hi. Nhung đi nhé.
Cậu đưa tay lên vẫy chào nhung cho đến khi chiếc tàu hỏa chạy khuất
dần, khuất dần trong ánh nắng sớm mai.
Thời gian cứ thế trôi đi hai người thường xuyên viết thư cho nhau,
cậu
lên lớp 10 và đương nhiên là được vào lớp 10A1 lớp chọn của trường.
Chuyện gì cậu cũng kể cho Nhung nghe.
- “Nhung à. Mike đây, Nhung dạy tớ phải nói chuyện phải cười nói
với mọi người, giờ đây Tuấn có rất nhiều người hâm mộ Tuấn sợ Tuấn
xiêu lòng mất. Ha ha, nói đùa thôi, cảm ơn Nhung nha. Giờ đây Tuấn
thấy cuộc sống có nhiều cái thú vị lắm. Tuấn yêu cuộc sống Tuấn yêu
tương lai và Tuấn cũng rất yêu Nhung đó.”
Cho đến một ngày cậu viết thư, một tuần, hai tuần rồi một tháng
trôi qua mà cậu vẫn không nhận được bức thư nào của Nhung cả, cậu
đã thử viết thêm nhiều bức thư nữa nhưng kết quả vẫn vậy. Ngày nào
cậu cũng xuống thư viện trường hằng mong sẽ nhận được thư của
Nhung. Và rồi cuối cùng cũng có một bức thư của Nhung mà cậu mong
muốn, cậu vui lắm cậu lấy thư rồi chạy nhanh về lớp….
Mở thư…………….
Tay cậu run run. Mắt cậu rưng rưng. cậu suýt bật khóc, cậu chạy
nhanh ra khỏi lớp chạy thật nhanh về nhà để không ai biết là cậu
khóc. Rồi cậu khóc khóc thật to:
- Tại sao! Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như thế. Tôi đã làm
sai điều gì mà ông lại trừng phạt tôi như thế. ông hãy nói đi. tại
sao? Tại sao những người con gái t
ôi yêu quý ông đều cướp đi của tôi. ông hãy nói đi? tại sao lại
thế? Cậu tự nghĩ từ giờ sẽ không bao giờ quan tâm, không bao
giờ yêu thương ai, sẽ không bao giờ yêu một ai nữa.
- ………………………………….
- “Tuấn à. Bác là Mẹ của Nhung. Bác không định viết thư cho
cháu.
nhưng thấy cháu viết thư mà bác không viết thư lại bác thật có lỗi
với cháu. Nhung nó chết rồi, nó chết cách đây 1 tháng, trước khi nó
chết nó nhờ bác không được nói cho cháu biết, lúc nào cháu ra Hà
Nội thì lúc đó nói với cháu trả cháu sợi sây chuyền lúc đó cháu
cũng trưởng thành rồi. Bác biết sẽ không giấu được lâu. sớm muôn gì
thì cháu cũng biết. bác xin
lỗi…………
Cầm sợi dây chuyền trên tay cậu không tin đó là sự thật. Sự thật nó
quá phủ phàng với cậu.
- ” Tuấn này! sau này nếu có chuyện gì cũng không được bi quan, hãy
vượt qua nó nhé. Vui vẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất đó. Sau này
không có Nhung ở bên mà Nhung nghe ai dó nói Tuấn buồn, không vui,
là Nhung
giận Tuấn đó, Nghe chưa”
- Nhung à, Tuấn biết rồi Tuấn sẽ luôn nhớ lời Nhung, Tuấn sẽ luôn
luôn vui vẽ, sẽ không buồn đâu, Nhung đừng lo. Tuấn sẽ phấn đấu học
thật tốt, sẽ không phụ lòng Nhung đâu, sẽ không làm Nhung phải lo
lắng về tớ đâu, tớ hứa. Tớ hứa đó.
*********************
Thời gian cứ thế trôi đi, vào năm cậu lớp 11 giữa trưa nắng hè nắng
gắt, cậu đi một mình trên đường, cậu nhìn thấy một cô bé nằm trên
đường, hình như là bị tai nạn. Cậu chạy lại ôm cô bé:
- Này! này! Tỉnh dậy đi cô bé. đừng nhắm mắt đừng ngủ.
Cậu nhìn xung quanh, không có ai cậu bế cô bé vào bệnh viên, may mà
bệnh viện không xa lắm vừa đi cậu vừa hỏi tên quê quán cô bé. Cô bé
ấy nhìn cậu mắt cô mờ mờ không rõ cô bé đưa tay lên cổ cậu nắm lấy
sợ dây chuyền của cậu rồi bất tĩnh. Vô tình đã giật luôn sợi dây
chuyền của cậu. đến bệnh viện cậu vẫn ngồi ở đó, chờ tin bác
sỹ.
- Ai là người nhà của bệnh nhân.
- Cháu là bạn của bạn ấy. Bạn ấy có sao không ạ.
- Bạn ấy không sao. May mà cháu đưa bạn ấy kịp thời.
- Cảm ơn bác sỹ!
- Mà sao bạn ấy lại bị tai nạn.
- à……………………
- ……………………..
- ừm. May mà có cháu chứ không thì tính mạng của bạn ấy không biết
ra sao!
- Thôi muộn rồi cháu về đây.
Cậu không biết là mình đã mất sợi đây chuyền. Mãi đến tối khi cậu
sờ
vào cổ mới không thấy sợi dây chuyền đó. Cậu không biết tại sao
mất. Cũng không mất lúc nào. rồi cậu nghĩ rất nhiều chuyện, rất
nhiều.
***********************
- Bác sỹ, cô gái ở phòng này đâu rồi ạ?
- à người nhà cô ấy đến đón cô ấy rồi.
- Thế bác sỹ có biết cô ấy ở đâu không ạ?
- Bác không biết! cháu lại hỏi cô y tá ở phòng đầu ấy xem
kìa.
- Cảm ơn bác sỹ.
Cậu đã làm mất sợi dây chuyền, một sợi dây chuyền chứa rất nhiều
chuyện buồn vui của cậu. Cậu thở dài,Rồi nghĩ:
- đành vậu thôi, duyên số đã định làm sao thay đổi được.
Thoắt cái cậu đã chuẩn bị thi đến nơi, thế mà mọi việc trong gia
đình cậu đều đổ dồn lên người cậu, cậu không còn thời gian để học
nữa. Cậu phải tranh thủ học buổi đêm khi mọi người đã đi ngủ hết.
Cậu ghét Bố, cậu không thích nói chuyện với Bố, không bao giờ tâm
sự với Bố. Thậm chí bây giờ chưa chắc Bố cậu đã biết cậu học lớp
mấy. Nhưng đó cũng là nghị lực để cậu học tốt hơn cậu cố gắng hơn.
chỉ cần cậu đậu đại học thì cậu sẽ được ra Hà Nội, sẽ được rời xa
gia đình đáng ghét này, và rồi điều gì đến sẽ đến đương nhiên cậu
đậu đại học.
Ngày cậu đi học không có ai tiển bước cậu đi cả. Bố cậu đi làm còn
bà ta chẳng thèm dặn dò chẳng thèm nói với cậu một cậu cũng chẳng
quan tâm là cậu đi hay chưa, mang túi đồ trên vai cậu lặng lẽ rời
căn nhà “đáng ghét” bước thật nhanh như muốn rời xa cái căn nhà này
càng nhanh càng tốt. Cậu sờ tay vào túi quần, là năm triệu mà bố
cậu đã đưa cho cậu trước khi đi làm:
- “nhất định con sẽ trả lại số tiền này cho bố”. Cậu cười khẩy,
lòng xót xa.
**********************
Hà Nội……………
Lần theo địa chỉ. Cậu đi đến một căn nhà nhỏ ở Hà Nội. Hy vọng là
không sai, cậu thầm nghĩ. Cậu muốn đến thăm Nhung việc đầu tiên
mà
cậu muốn làm khi ra Hà Nội.
- Cháu chào bác. bác có phải là Lan, Mẹ của Nhung không ạ?
Bà lan nhìn cậu chằm chằm.
- ừm. đúng rồi cậu là………..
- cháu là Tuấn, bác có nhận ra cháu không ạ?
- Tuấn hả cháu, vào nhà đi!
- Vâng. cảm ơn bác.
- Cháu lớn thế này rồi à? Nếu Nhung còn sống chắc nó sẽ vui
lắm
Một khoảng im lặng, câu nói của bà Lan làm cả hai im lặng không nói
gì……
- Cháu có thể đi thăm Nhung được không ạ?
- ừm. để Bác dẫn cháu đi.
- cảm ơn bác…….
- Nhung à? Tuấn đây! Mike của Nhung đây. Nhung có còn nhớ Mike này
nữa không?
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Chương 6:”Em tin một ngày sẽ gặp được anh ấy, sẽ gặp được ân nhân
đã cứu em ngày xưa”
- Này Mike! Em có nghe chị nói gì không?
- ừm. Có. Vì em quá ngốc mà.
- thế à?
- ừm. Ngày xưa em ngốc lắm nên bạn em gọi là Mike.
- ừm. Thế giờ chị gọi em là gì?
- chị cứ gọi em là Mike đi.
- ừm. chị không thấy ai như em tự nhận mình là ngốc nghếch.
- Hi hi. Thì em có gì thì em nói vậy.
Thời gian cứ thế trôi đi. cậu luôn chứng tỏ là một con người có bản
lĩnh. Một lớp trưởng giương mẫu. Một thần tượng trong mắt các nữ
sinh trong khoa cũng như của nhà trường. Ngoài ra cậu là một người
giỏi toàn diện các môn thể thao, giỏi giao tiếp, ứng xử. Văn nghệ
đặc biệt cậu hát rất hay, biết chơi các nhạc cụ âm nhạc như sáo,
đàn ghita, đàn bầu. Nhưng không ai biết cậu cậu có cái tài văn nghệ
này. mà cậu có bao giờ giờ thể hiện cho mọi người mà mọi người
biết.
- “Tôi sinh ra giữa lòng miền trung miền thùy dương, ruộng hoang
nước mặn đồng chua…… đên trăng cao…… thôn xóm làng ngẩn ngơ lầm
than.”
Cậu đang hát thì cậu nghe có tiếng bước chân nên cậu không hát
nữa.
- Mike cậu đến sớm thế?
Cậu quay mặt về nơi phát ra tiếng nói:
- Mai à! Cậu cũng thế thôi!
- Hi hi. Không đến sớm thì làm sao có thể nghe được giọng hát của
cậu. Thế mà cứ dấu tài nhé.
Bị người khác phát hiện cái tài của mình cậu chẳng thể nói được gì
nữa bèn gãi đầu nói:
- Tớ chỉ hát cho vui thôi mà.
- đó là mới hát cho vui thôi đấy. Không biết hát thật sẽ như thế
nào nữa.
- thôi tớ vào lớp đây….
- ……..
- ít hôm nữa là 20/10 rồi, có ai hát tặng cô và các bạn nữ một bài
hát không?
Thấy cô giáo nói vậy chẳng ai chịu đứng lên thể hiện cả, được một
lúc sau Mai đứng dậy nói:
- Thưa cô. bạn Mike đi ạ. Bạn ấy hát hay lắm.
Cô giáo tò mò hình như lớp này được mỗi một người tên là mai lại là
người đứng dậy bảo bạn mike hát hay lắm, không lẽ tự nói mình sao.
Càng nghĩ càng khó hiểu cô giáo hỏi tiếp:
- Mike là ai thế. Học sinh mới à?
- à quên! thưa cô là bạn Tuấn ạ. Bạn ấy hát hay lắm ạ!
- Lớp trưởng à?
Cả lớp vổ tay hoan hô. cả lớp chưa bao giờ nghe giọng hát của
cậu.
- Tuấn! Em có thể hát cho cả lớp nghe được không?
Cậu vội đứng dậy biện minh:
- Dạ em không biết hát đâu ạ! Cô và các bạn đừng nghe bạn Mai nói
linh tinh!
- Em không nói Linh tinh! Lúc sáng em vừa nghe bạn ấy hát. bạn ấy
hát
hay lắm! Mai khẳng định. Thấy Mai khẳng định, cô giáo hỏi lại một
lần nữa:
- Tuấn! Em có thể hát cho cô và các bạn gái một bài hát nhân ngày
20/10
được không?
- Thực sự em không biết hát đâu ạ!
- Hát đi!!! hát đi!!! cả lớp đồng thanh. Mọi người đang nhìn cậu
mọi chờ cậu.
- Hát đi!!! Hát đi!!! tiếng hét mỗi lúc một to. Cậu đành phải
hát.
- Thôi được rồi! Em sẽ hát! tớ sẽ hát. Nhưng em có một điều kiện,
tớ có một điều kiện.
- Em nói đi?
- Em chỉ hát một lần này thôi. sau này các bạn đưng bảo tớ hát nữa
thì tớ
sẽ hát.
- được rồi! Hát đi. cả lớp nhao nhao.
- Thực sự em không thuộc bào nào cả, em chỉ thuộc mỗi một bài là
Lối
Về Đất Mẹ thôi.
- Cũng được em hát đi?
Cả lớp im lặng. Cậu bắt đầu hát:
- “Tôi sinh ra giữa long miền trung……..
- Tiếng hát vừa cất lên cả lớp không một tiếng động.
- Hò ơi! Hương Giang ơi!……….
Thực sự cậu hát quá hay. Mọi người muốn hét lên cũng không
được.
- Có nghe đêm trường tiếng ai cười, suối lệ đoàn viên giữa lòng đất
Mẹ triền miên.”
Và khi ca khúc kết thúc, cả lớp như vở tung không còn gì để nói cả.
ngoài những tiếng vổ tay và la hét.
Lại một lần nữa cậu là cho các bạn nữ hôm mộ cậu hơn. thần tượng
cậu hơn.
********************
Không khí xuân tràn ngập sắp dường phố Hà Nội, đường phố ngập tràn
xe cộ mọi người đi mua sắm. cậu nhìn họ mọi người trong gia đình
nắm tay nhau. Đèo nhau, họ nói chuyện rất vui vẽ, cậu ước gia đình
cậu cũng được hạnh phúc như vậy. Cậu thởi dài:
- thế là tết đến thật rồi.
Tết!!! Mọi người ai cũng chờ cơ hội này để có thể về quê, về nhà tụ
họp cùng gia đình, đón một cái tết thật vui vẽ và hạnh phúc. Còn
cậu, tết là một điều gì đó khủng khiếp. Về quê với cậu là một cực
hình, cậu chẳng bao giờ mong đợi hay nghĩ tới điều đó cả, cậu ghét
nó. Hay nói đúng hơn là cậu ghét nhìn thấy gia đình cậu, cậu ghét
Bố, cậu ghét bà ta. Cậu ghét đứa em của mình. Cậu ghét tất cả. ít
ra ở đây còn có tiếng cười, còn có sự quan tâm, chia sẽ. Còn nơi đó
chứa bao nhiêu sự đau khổ của cậu.
Năm học sau cậu tham gia đội sinh viên tình nguyện của trường nhằm
tìm thấy niềm vui, tìm thấy nụ cười…………
Đang ngồi thì bỗng có một cô bé tiến lại gần cậu hỏi:
- Anh ơi! cho em hỏi tí được không ạ?
Cậu ngước nhìn cô bé:
- ừm. Bạn cứ hỏi tự nhiên.
- phòng nạp hồ sơ ở đâu ạ?
- Bạn là sinh viên mới à?
- Vâng.
- để tớ dẫn đi nhé?
- Thế thì cảm ơn anh nha.
Cậu đứng dậy dẫn cô bé đi, đi được một đoạn cô bé hỏi:
- Mà anh tên gì nhỉ?
- A…ừm….. Cứ gọi anh là Mike.
- “Mike” -cô bé tỏ ra vẽ khó hiểu.
- ừm. Cứ gọi thế đi.
- ừm. Mà anh là sinh viên năm mấy thế?
- Anh năm hai rồi.
- ừm. Mà anh năm này bao nhiêu tuổi thế.
- 20. mà em hỏi hơi nhiều rồi đấy! Không giới thiệu về mình
đi?
Bị đột ngột hỏi lại cô bé đỏ mặt:
- Hi hi. Anh có hỏi đâu mà. Em tên là Thảo, năm nay 19 tuổi.
- ừm. đến rồi đấy. Mà em đã tìm được phong trọ chưa.
- à. Chưa. cô bé cười buồn.
- Có cần anh
tìm giúp không?
Cô bé mắt long lanh đầy cảm ơn nhìn cậu:
- được thế thì còn gì bằng. anh tốt quá!
- Có gì đâu. nhiệm vụ của bọn anh mà. em gặp ai cũng vậy thôi. gần
nhà anh có một dảy trọ mới xây. nhìn cũng được, cũng khá rộng. Xong
rồi tí nữa anh dẫn em đi xem.
- ừm. Cảm ơn anh. Cô bé nở một nụ cười trong sáng, trông thật “thân
quen lạ thường”
- ……………………
- Em thấy thế nào.
- Cũng được ạ.
- Ok, anh đã hoàn thành nhiệm vụ. Anh đi đây.
- Mà anh ơi……….
- Sao?
- Nhà anh ở đâu?
- à. ành anh không xa lắm đâu . ở ngay đây này. nói rồi cậu chỉ tay
về phía đông.
ừm. Cảm ơn anh vì tất cả nhé.
**************
- Anh ơi! cho ẹm ngồi đây được không?
- ừm! Bạn cứ ngồi tự nhiên. Theo phản xạ tự nhiên cậu trả lời và
ngước
nhìn người vừa hỏi mình, và giật mình khi người hỏi mình là Thảo,
Thảo cũng vậy:
- Ô! Là anh à!
- Sao lại vào lớp này học.
- à! Chị Ly bị ốm , em đi học thay chị ấy.
- à ừm! …Nói xong cậu quay mặt ra cửa sổ, hôm nay cậu không được
vui, Thảo nhìn cậu, cậu không giống như tính cách của người hôm
trước mà Thảo gặp cứ như hai người khác nhau vậy:
-- W w w . k e n h t r u y e n . p r o--
- Anh ơi, hôm nay nhìn anh không được vui nhỉ.
- Không em thấy khác hơn buổi đầu tiên em gặp anh.
- Khác thế nào?
- Thì nhìn có vẽ buồn.
- Tại sao em lại nghĩ thế?
- Nhìn ánh mắt anh là biết rồi.
- Nhìn ánh mắt!
- ừm.
- Không phải đâu.
- ánh mắt anh hiện lên một chữ buồn kia kìa.
- Ánh mắt, nỗi buồn?
- ừm.
- “Nhưng mà tớ vẫn thấy cậu buồn buồn thế nào ấy?
- Sao bạn lại nghĩ thế. Tớ vẫn như mọi ngày?
- ánh mắt của cậu hiện lên một chử buồn kia kìa?
- Chử buồn. ở đâu?
- Đấy thấy chưa! Dấu đầu hở đuôi nhé? Thôi có chuyện gì thì cậu kể
cho tớ nghe đi. nếu giúp được tớ sẽ giúp.”
Quá khứ lại tràn về, trước đây là Nhung còn giờ đây là Thảo. Vậy là
người thứ 2 có thể nhìn thấy lòng cậu. Cậu ngạc nhiên nhìn Thảo. Và
rồi cậu sững người khi thấy sợi dây chuyền Thảo đang đeo giống của
bà tặng cho cậu.
Chắc là trùng hợp thôi! Cậu thầm nghĩ.
- Anh ơi! Sao nhìn em kĩ vậy?
- à không … Cho anh xem sợi dây chuyền của em được không…. ý anh
là… là cái dây chuyền này lạ quá, anh quá tò mò thôi.
- à…ừm …thì…
Cậu nhìn Thảo có vẽ lúng túng nên không nói nữa.
- Cái đó của em hả.
- à …không..
- không phải của em thì của ai? Cậu hỏi.
- ừm …thì…Chuyện này nói ra dài lắm.
- cậu im lặng như muốn nói với Thảo là: “em hãy kể đi”.
- Vào hồi em học lớp 10 em được cùng lớp đi chơi thăm quan. Giữa
trưa em đi mua nước uống thì bị ôtô va phải. Lúc đó em thấy trời
đất quay cuồng, người lạnh toát. không còn sức để sống. Cũng may có
một anh nào đó đến rồi cứu em. Sau đó đưa em vào bệnh viện. Sợi dây
chuyền này là của anh ấy. Em chưa kịp hỏi gì về anh ấy cả. nhưng em
tin một ngày sẽ gặp được anh ấy sẽ gặp được ân nhân đã cứu em ngày
xưa. nếu anh ấy chưa có vợ thì em sẽ lấy anh ấy làm vợ. Em biết
chắc lúc anh ấy cứu em anh ấy cũng ngang tuổi em vì em thấy anh ấy
đi học và mặc đồng phục của trường nào đó.
Cậu sững người, vui buồn lẩn lộn. Vì sợi dây chuyền mà Thảo đang
treo là của bà cậu tặng cho cậu, Nhưng nếu nói ra cậu chính là
người đã cứu Thảo năm xưa thì….. thì… mà chuyện đó thì cậu không
muốn điều đó
xãy ra. Hay nói đúng hơn là cậu sợ.
- Em ngốc thế, nếu người ta không yêu em hay đại loại là ít tuổi
hơn em thì sao?
- Nếu ít tuổi hơn thì em sẽ làm chị nó, em sẽ chăn sóc nó để trả
ơn. còn em Xinh thế này em không tin là anh ấy không thích em. Hi
hi. Em đùa thôi chứ em chưa nghĩ đến chuyện đó.
Công nhận Thảo để thương, khuôn mặt xinh đẹp, làn gia trắng trẻo,
nụ cười thơ ngây trông rất duyên. không thích mới lạ đó.
- “Tuấn! Mày đang nghĩ gì vậy. Không được nghĩ đến chuyện đó.
Mình
không thể thích Thảo, không được. Tuyệt đối không được”
Cậu nghĩ rồi lắc đầu lia lịa.
- Anh làm gì mà lắc đầu thế.
- à… không. mà em tin là sẽ được gặp anh ấy ư?
- ừm. Em tin. Giọng Thảo có tỏ vẽ khẳng đinh.
- Tại sao?
- Em cũng không biết nữa nhưng em có niềm tin.
- à. Mà em… em… anh… anh…
- anh nói đi đừng ngại.
- Anh ……. Anh….. muốn mua lại sợi dây chuyền này của em. ý anh là…
anh thích sưu tầm những đồ lạ lắm nên… nên. cậu lúng túng.
- Không em không thể bán. đây là của ân nhân của em em phải trả cho
anh ấy.
- Nhở em không bao giờ gặp thì sao?
- Em đã nói là em tin một ngày sẽ được gặp anh ấy.
Cậu im lặng không nói gì nữa, cậu suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Làm
thế nào để lấy lại được sợi dây chuyền này. cậu không thể nói cho
Thảo biết mình là người ấy. Mọi người ơi hãy nói cho Tuấn biết Tuấn
phải làm thế nào được không? rồi cậu thở dài.
*********************
- Chào anh!
- ừm. chị Ly chưa khỏi ốm à?
- ừm. Em đi học nốt hôm nay nữa thôi.
- ừm. Mà em này… anh… anh… cậu lúng túng không biết nói thế
nào.
- có chuyện gì thế? Anh nói đi.
- thôi không có chuyện gì đâu!
- anh cứ nói xem nào?
- Biết nói thế nào nhỉ. Thực ra anh…. Anh có biết về sợi dây chuyền
này
của em.
- Thật không? em biết mà. Thảo mừng rở.
- Em biết ư?
- Thì em cũng nghĩ là anh biết.
- Vì sao?
- Thì Những người bạn của em thấy sợi dây chuyền này không ai phản
ứng như anh cả. vì thế mà em biết mà là có lẽ anh biết. Nhưng thôi.
anh nói đi, là ai, tên là gì? giờ sao rồi, có vợ chưa….. Thảo hỏi
dồn dập
- Thực ra thì…. Thì…. Cậu lúng túng không biết nên nói sao cho
để
Thảo hiểu, trong khi Thảo dục cậu trả lời.
- Sao lúc nào anh cũng ấp a ấp úng thế?
- Thì anh ấy là bạn của anh nhưng anh ấy chết rồi.
- Sao!!! Thảo sững sốt.
- ừm. Anh ấy chết rồi. Trước khi chết anh ấy bảo anh khi nào có dịp
thấy sợi dây chuyền này thì hãy xin lại hộ anh ấy, vì đây là vậy kỹ
niện của anh ấy.
- Anh ấy chết lúc nào? tại sao chết?
- à! Anh ấy chết lúc anh ấy học lớp 12. bị tai nạn em à. Cũng vì
anh đã hứa với anh ấy nên…………
- ừm. Em hiểu rồi.
- Vậy em có thể……………
- ừm. Giờ anh ấy chết rồi em giữ nó làm gì nữa? Thảo buồn và không
nói gì nữa. Thảo đưa tay lên cổ tháo cái sợi dây chuyền xuống nắm
chặt trong tay ngắm thêm chút nữa, dù gì thì đây cũng là một vật kỹ
niệm của Thảo, có đã gắn bó với Thảo cũng khá lâu rồi nên cũng có
đôi chút luyến tiếc, nhưng người ta cũng đã chết rồi, giữ lại cũng
còn ý nghĩa gì chứ, Thảo thầm nghĩ rồi đưa cho cậu sợi dây
chuyền.
- Cảm ơn em nha.
- Cầm sợi dây chuyền trong tay, lòng cậu vui sướng lạ thường. Còn
Thảo, trái ngược với tâm trạng của cậu, Thảo cứ nghĩ một ngày sẽ
gặp được ân nhân cứu mạng mình năm xưa, nào ngờ một ước mơ mỏng
manh như thế cũng tan thành mây khói.
- à anh ơi? lúc nào rổi anh kể cho em nghe về anh ấy nhé?
ừm.
********************
Đang ngồi xem lại mấy cái bài tập ở trong nhà thì có tiếng gõ cửa,
cậu ra mở cửa xem là ai, hóa ra là Thảo:
- Thảo à, vào đi.
- Vâng.Anh có rổi không?
- ừm. Có!
- Anh kể cho em nghe đi?
- Kể chuyện gì? Tỏ ra vẽ khó hiểu cậu nhìn chằm chằm vào
Thảo:
- Thì chuyện gì nữa? hôm nọ anh hứa.
Đến giờ cậu mới biết đó là chuyện gì:
- à, anh quên mất.
- Anh ấy tên gì?
- à. Anh ấy tên Hùng.
- Anh ấy thế nào?
- Anh ấy xấu tính lắm, anh ấy là người xấu.
Thảo nhăn mặt, cau mày:
- Anh đùa em à! Xấu mà anh vẫn kết bạn.
- à. ờ….. hi hi. Cậu cười thật đẹp, thực ra anh ấy là một người
bình thường như bao người khác thôi không có gì đặc biệt cả.
- à. Mà anh ơi. hôm nào anh về quê anh có thể cho em đi thăn mộ anh
ấy được không? em muốn thắp cho anh ấy nén hương. Xem như là trả ơn
anh ấy.
- à…. Thì…. Thì…. Thảo bất ngờ đề nghị làm cậu không biết xữ trí ra
làm sao. Thảo nhìn cậu hỏi tiếp:
- Sao không được à?
- Không phải thế. Nhưng gia đình anh ấy chuyển vào Nam rồi.
- Em đâu đi thăm Bố Mẹ anh ấy. Em chỉ muốn thắp cho anh ấy
nén
hương thôi.
- Thì… thì….
- Anh cho em về thăm anh ấy đi mà. Thảo nủng nịu. Khuôn mặt trông
rất dể thương.
Chuyện đã đến nước này thì còn biết phải làm gì nữa, ném lao thì
phải theo lao thôi.
Cô bé ngơ ngẩn ngắm cảnh, mà quên đi theo Mẹ. Và cô bé bị
lạc.
- Mẹ ơi!… Mẹ ơi!!! á………..
cô bé bị vấp ngả, cô bé khóc. Bổng nhiên có một cậu bé nào đó đến
bên cô bé, ngồi xuống bên cô bé:
- Em làm sao thế. Sao lại khóc?
- Hu hu. Em bị lạc mất Mẹ.
- Thôi đừng khóc anh sẽ đưa em đi tìm Mẹ. được chứ.
- Thật á. Cảm ơn anh nha.
- đi thôi. Cậu bé chìa tay ra nắm lấy tay cô bé, nhưng cô bé đau
quá không đứng dậy được, cô bé đáp.
- Mà không được rồi. Chân em đau quá!
- anh xem nào. Em có đau không?
- Đau lắm.
- Chắc bị bong gân rồi. anh ngày xưa cũng mấy lậy bị như thế.
- Thế có lâu thôi không thế? Em đau lắm. híc híc.
- Đã nói đừng khóc rồi mà. Để anh thổi cho đỡ đau nha.
Nói rồi cậu bé cúi xuống thổi cho cô bé vừa thổi vừa hỏi:
- Đở chưa?
- ừm. Em đỡ đau rồi. anh tìm mẹ giúp em đi.
- ừm. Đi nào? À thôi để anh cõng cho. Lên đây nào?.
- em muốn ăn cái đó, em muốn ăn cái đó. Anh mua cho em nhé?
Dứt lời cậu bé lại gần quán kẹo bông rồi mua cho cô bé một cái thật
to.
- em cảm ơn anh nha. Anh ăn này.
- thôi em ăn đi.
- anh ăn đi cho em vui.
- ừm. cậu bé dừng một tí rồi nói tiếp:
- em thích nơi này lắm à?
- ừm.
- Vậy thì anh hứa khi anh lớn lên anh sẽ đưa em về thăm lại chốn
này.
- Anh hứa đó nha. Cô bé cười tinh nghịch.
- ừm. Anh hứa.
- à còn cái này nữa. Nhất định lớn lên anh sẽ yêu em. Nhất định lớn
lên anh sẽ lấy em làm vợ. Nhất định là như thế.
- Vợ. vợ là gì vậy anh?
- Nghe bà anh bả
o, vợ là người đưa lại hạnh phúc niềm vui cho mình.
- Thế thì lớn lên em cũng sẽ lấy anh làm vợ. Hi hi.
- Con gái thì lấy chồng chứ không phải là vợ.
- Thế chồng là gì thế?
- Thì chồng là…… nói chung thì cũng giống vợ thôi.
- Thế à. Thế thì nhất đinh lớn lên em sẽ lấy anh làm chồng.
- Em hứa đó nha. Ngoắc tay nhé.
- Ngoắc thì ngoắc. hihi. Lại một điệu cười tinh nghịch vang
lên.
- Thảo, con làm Mẹ lo quá. Sao con lại đi lung tung thế này.
- A. Mẹ. Cô bé chạy lại ôm lấy Mẹ.
- Chân con làm sao thế.
- Chân con đau lắm. may có anh kia giúp con.
- Nói rồi cô bé chỉ tay về phía cậu, mẹ cô bé nhìn cậu rồi cúi
xuống hỏi nhỏ với cô bé:
- Ai vậy con?
- Chồng con đó. Cô bé cười tinh ngịch nhìn mẹ.
Bố cô bé lập tức đến bên cạnh cậu bé nói:
- Cảm ơn cháu nhé.
- Dạ không có gì! cậu lể phép đáp.
Nói rồi người đàn ông đó lại dắt tay cô bé đó rồi đi tiếp, đi được
một đoạn thì cô bé quay mặt lại nhìn cậu nở một nụ cười thật tươi,
tay trái đưa lên vẫy chào cậu:
- Tạm biệt chồng nhé.
Cậu bé cũng đưa tay lên vẫy chào cô bé:
- ừm. Tạm biệt vợ.
- ……………………
- R…….e………..e………..e………n……….g chuông điện thoại reo.
Thảo tĩnh giấc! Một giấc mơ! một kỹ niệm mà đã lâu rồi mà Thảo
không còn nhớ nữa.
- Alo Mẹ à!………….
- ………………
********************
Hôm nay cậu đã lừa dối một cô bé, cậu cảm thấy hối hận, nhưng cậu
không thể nói cho Thảo biết toàn bộ sự thật đươc. cậu thở dài. cậu
buồn rầu muốn ra ngoài đi dạo cho đỡ buồn.
- “Thảo à! Xin lỗi! Xin lỗi vì đã lừa dối cô. nhưng tôi thực sự
không muốn thấy một điều gì đó nữa xãy ra. Mọi người ơi? thực sụ
Tuấn làm như thế là đúng hay sai. Nếu sai thì mong mọi người tha
thứ cho Tuấn nhé?” Cậu nghĩ thầm. Cậu cứ đi. đi mãi, bất chợt cậu
nhìn thấy một đám thanh niên đang trêu chọc một cô gái.
- Em đi đâu mà khuya thế. đi với tụi anh nhé. Ha ha. Cả bọ cười
khoái chí.
Cô gái hoảng hốt.
- Bỏ tay ra bỏ tay tôi ra. Không bỏ là tôi là tôi hét lên
đấy.
- Hét đi, hét to lên. ha ha. Cả bọn cười lớn.
Cậu nhanh chóng lại gần hơn rồi lên tiếng:
- Ê! Tụi mày làm gì cô bé ấy đấy! Thấy tiếng nói cả bọn quay lại
nhìn cậu, một tên trong số đó nói:
- Mày là ai! Cút khỏi đây nếu mày nếu mày không muốn chết.
Cậu cười khẩy một tiếng:
- ôi! may quá! Tao đang muốn chết đây. có giỏi thì giết tao đi. thả
cô bé ra.
- Mày giởn mặt hả. Thật nực cười, mày muốn chết thì tao sẽ cho mày
chết. Tụi bay.
Bốn thằng lao tới đánh cậu. Trong chớp mắt một thằng bị cậu đánh
ngã lăn. cả bọn hoảng hốt. Ba thằng lao tới đánh cậu, cậu né được
đánh cho ba thằng ngã lăn. thằng đại ca rút ra một cái gậy định
đánh cậu.
- Anh ơi, cẩn Thận, cô bé lao tới đỡ đòn cho cậu, cậu giật mình
xoay người cô bé lại làm cả hai đều bị đòn.
- Giám đánh lén tao hả. cậu quay lại đá cho hắn một cái hắn ngã
lăn.
- Cút đi. năm thằng lồm cồm bỏ chạy. thấy tất cả đã bỏ chạy, cậu
chạy lại cạnh cô bé:
- Cô gì ơi? có sao không?
- ơ. Anh Mike.
- Thảo hả? em có sao không, sao trời tối lại đi một mình có biết là
nguy hiểm lắm không?
- Em không sao!
- ừm. Không sao là tốt rồi! Về nhà nào? cậu nhẹ nhàng dìu Thảo
dậy.
- á. Em đau quá?
- Thế này mà bảo không sao? Thế có đi được không đấy?
- Đi được. Em không sao mà.
- Không sao thì đi nào…… thôi nhìn em kìa đi như thế mà còn bảo đi
được. Thôi để anh cõng cho.
- Thôi em đi được mà. mà anh cũng đang bị thương mà.
- Anh sức trai trẻ bị thương tí đâu có đáng gì. để anh cõng cho.
Lên đi nào?
- Em………
Thảo không kịp nói gì đã bị cậu cõng trên lưng. Thảo thẹn thùng,
ngại ngùng khi được một người con trai cõng. Thảo thấy trong lòng
dồn lên một cảm giác khó tả, tự nhiên Thảo thấy đỏ mặt may mà cậu
không để ý. Ngày xưa cũng có một người đã cõng Thảo, Thảo không
ngại ngùng mà còn vô tư. Thảo ước đường về nhà dài hơn để được bên
cậu nhiều hơn, một cảm giác ấm áp, tin tưởng khác thường, vừa về
đến nhà cậu đã nói:
- Em ngồi ở đây trông nhà cho anh, anh đi mua thuốc cho em.
- Không cần đâu.
- Cứ không hoài. cứ ngồi đó. Cậu cương quyết.
Thấy cậu cương quyết Thảo cũng không nói thêm gì nữa:
- Cảm ơn anh nhé.
- Không cần cảm ơn. không có gì đáng kể cả.
Cậu lấy xe đạp đi nhanh ra hiệu thuốc, chỉ mình Thảo ở nhà, Thảo
nhìn khắp phòng. Phòng cậu thật sạch sẽ. Thảo thấy một cuốn sách
trên bàn, cũng không có việc gì làm, Thảo đến bên cạnh lật cuốn
sách đó ra xem.
- “Hôm nay tôi rất vui vì tôi có một người bà tuyệt vời. Bà vừa
tặng tôi một cặp dây chuyền rất đẹp tôi thích lắm tôi sẽ luôn giữ
nó bên mình, tôi yêu bà nhiều lắm.”
- “Hôm nay tôi đã làm được một việc tốt, tôi đã giúp đỡ một người,
đã cứu một cô bé khi cô bé ấy bị tai nạn nằn trên đường.”
- “hôm nay tôi được ra Hà Nội, tôi rất vui vì tôi sắp được gặp
Nhung. Cũng rất vui khi sắp được xa cái gia đình đáng ghét
này.”
- K………..é……….é………t. cậu về. Thảo giật mình gấp cuốn sách lại như
không có chuyện gì xãy ra. Liên hệ các trang trong cuốn sách đó,
Thảo cảm thấy như từ trước đến nay anh chỉ nói dối mình thôi, thực
ra người cứu Thảo không phải là một người như cậu đã kể, mà là
chính cậu, chính cậu là người đã cứu Thảo. Thảo rất vui vì chính
Mike là người đã cứu mình. Nhưng vì sao anh ấy lại nói dối mình.
Hơn nữa Nhung là ai,
hay là người yêu anh ấy. Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu của
Thảo.
- Thảo?
- Hả?
- Em đang nghĩ gì vậy.
- Không? Em đang nghĩ chuyện vừa rồi thôi.Cảm ơn anh nhé.
- Lại cảm ơn rồi. Cứ cảm ơn nhiều không chán à?
- Hi hi.
- Mà sao trời tối mà đi đâu một mình thế. Có biết là nguy hiểm lắm
không?
Thảo vừa nghe cậu nhắc đến chuyện đó thì trong lòng Thảo thấy buồn
khôn xiết. Cậu thấy thế nhẹ nhàng hỏi Thảo:
- Có chuyện gì thế, nói anh nghe đi?
Mắt Thảo rưng rưng nước mắt:
- Không có gì đâu.
- Thảo! có xem anh là bạn không?
- Có chứ!
- Thế thì có chuyện gì thì phải kể cho anh nghe.
- Em!!!! Thảo bật khóc, Thảo khóc thật to.
- Có chuyện gì em nói đi. đừng khóc nữa.
- Anh Mike ơi???? em…. Em……
- Em nói anh nghe đi?
- Gia đình em thiếu nợ người ta………….. bây giờ họ đến đòi nợ. Nếu
hai ngày nữa mà không có là Bố em phải vào tù. Phận làm con mà em
chẳng làm gì được. Hu hu.
- ừm. Cậu nhẹ kéo đầu Thảo vào vai mình. Câu vuốt nhẹ mái tóc Thảo.
mái tóc Thảo mềm mại, êm dịu.
Khóc đi khóc đi cho thoải mái. Thảo khóc ngon lành trên vai
cậu.
*********************
- Mà gia đình em thiếu nợ người ta nhiều không? cậu đẩy Thảo ra lấy
tay gạt nước mắt cho Thảo.
- Nhiều lắm! bây giờ nhà em xoay xở được nhiều rồi. Còn hơn mười
lăm triệu nữa. Em không biết thế nào? hu hu.
- đừng khóc mà. Mườilăm triệu còn lại để anh lo.
- Anh hả?
- ừm.
- Không được đâu!! em không thể làm như thế được.
- Có gì mà không được?
- Em… không được…… em không thể nhận tiền của anh.
- đừng cố chấp nữa. Thì cứ xem như là anh cho em vay đi, lúc nào có
thì
trả anh cũng được.
- Nhưng mà……….
- Không nhưng gì cả. thôi đừng nghĩ ngợi gì nữa. Về nhà ngủ đi.
khuya rồi. Mà thôi để anh dẫn em về?
- ừm. Cảm ơn anh nha.
- Lại cảm ơn rồi. chỉ cảm ơn không thế thôi. không trả ơn cho anh
à?
Hi hi. đùa đấy, thôi để anh cõng em về nha?
- Em tự đi được mà.
- Thôi để anh cõng cho.
- Em………….
- Thảo lại chưa kịp nói gì đã bị cậu cõng trên lưng. đây là lần đầu
tiên Thảo thấy thật hạnh phúc. An toàn, tin cậy khi ở bên một người
con trai. à…. Quên là lần thứ hai…… lần thứ hai mới đúng.
- Thảo??? về đến nhà rồi………. Không thấy Thảo trả lời cậu quay
lại
nhìn Thảo.
- “thì ra Thảo đã ngủ, chắc cô ấy mệt quá ấy mà” cậu tự nhủ rồi nhẹ
nhàng đặt Thảo xuống giường, đắp chăn cho Thảo, nhìn Thảo ngủ
trông
thật đẹp. Cậu về nhà lục lọi trong cái túi ra một bọc giấy, đây là
số tiền hàng tháng mà bố cậu đã gửi cho cậu và cậu đã hứa là sẽ
không dùng đến nó cậu suy nghĩ một lát rồi khóa túi xách lại rồi
lên giường đi ngủ.