- Thảo này! đây là mười lăm triệu anh chỉ có thể giúp được thế
thôi.
- Nhưng……
- Lại nhưng rồi. Nhận đi. cậu vừa nói vừa đưa cho Thảo số tiền
đó.
- Vậy thì em thay mặt gia đình em cảm ơn anh nha. Lúc nào có tiền
em sẽ trả anh ngay.
- Đã nói là không có gì mà?
- Mà anh ơi? hôm nào mời anh về nhà em nhé?
- Để làm gì???
- Để mời anh một bửa cơm xem như là cảm ơn anh.
- Anh chỉ nói đùa thôi mà.
- Hihi. Thì cứ đi anh nhé?
- Anh ngại lắm.
- Đi đi mà? Thảo nủng nịu.
Cậu nhìn Thảo một lát rồi nói:
- ừm. Được rồi. Khi nào về nha em thì nói anh nhé.
- Hay là mai đi. Mai thứ bảy mà.
- ừm. Thế cũng được.
- ……………………………….
- Mà gia đình em có mấy người. Hai người trên xe nói chuyện với
nhau.
- Nhà em có 6 người cơ. em là chị cả. sau em còn 2 em gái và một em
trai.
- ………………..
- …………………..
- ……………….
- Mà Thảo ơi!…………. Thảo…………… không ai lên tiếng cả cậu quay sang
nhìn Thảo thì thấy Thảo đang ngủ gật. Cậu nhẹ nhàng kéo đầu Thảo
vào vai mình, một cảm giác thật khác lạ, tim cậu đập nhanh.
- ………………………….
- Con chào Bố Mẹ!
- A!!! chị Thảo về.
- Cháu chào hai bác, Anh chào các em.
- Đây là…….??? Mẹ Thảo hỏi.
- Dạ đây là bạn con. Người mà con nói lúc tối đó.
- ừm. Vào nhà đi các con.
Cái Thanh, em gái Thảo nói:
- bạn trai của chị Thảo phải không? hai người đẹp đôi lắm.
Thảo đỏ mặt nhìn sang cậu.
- Thôi các con vào chuẩn bị dọn ăn đi để Bố Mẹ nói chuyện.
- Cháu này. gia đình bác biết ơn cháu lắm. nếu không có cháu
thì…….
- Không có gì đâu. Việc cháu nên làm mà.
- à mà Thảo này! Bố tìm được việc rồi.
- Việc gì vậy Bố.
- à. Bố làm tài xế cho một công ty du lịch thôi.
Thay vì vui, trên mặt Thảo thể hiện một nỗi buồn.
- Thế thì phải thường xuyê
n đi xa rồi. Thảo thở dài.
Mẹ Thảo đi từ đằng sau đến vổ vai Thảo.
- Công việc mà con. Thôi mọi người vào ăn cơm nào.
- …………………..
Ăn xong cậu lên phòng theo chỉ dẫn của Bố Thảo. còn Thảo và Mẹ đang
rửa bát bất ngờ mẹ Thảo hỏi Thảo:.
- Cậu ta là ai thế?
- Là bạn của con thôi Mẹ à!
- Chỉ đơn thuần là bạn thôi à. Hay là……..
- Mẹ! Thảo không cho Mẹ nói được từ hay là.
- Con và Mike chỉ là bạn thôi mà.
- ừm. Thế cậu ta ở đâu. làm gì mà nhiều tiền thế.
Nghe những câu hỏi của Mẹ mà Thảo không biết trả lời sao. Thực sự
thì những vấn đề này thì Thảo không bao giờ đề cập đến nên giờ
không biết nên nói sao.
- Thôi Mẹ đừng hỏi. Con mệt rồi. Con đi nghĩ nha.
- ừm. Cũng may mà Thảo nhanh trí nên mới thoát khỏi hoàn cảnh
này.
Cậu đang đọc sách mấy cuốn truyện thiếu nhi thì có tiếng gọi:
- Anh Mike ơi?
Cậu đặt cuốn truyện nhìn lại nơi phát ra tiếng nói thì ra là
Thảo:
- Gì thế em.
- Em có một số chuyện muốn hỏi anh một lát được không?
- ừm. Có gì anh cứ hỏi. Mà nhìn em không đc khỏe nhỉ. để anh đi lấy
cho em cốc nước nha.
- Thôi không cần đâu anh à.
- Thì xem như anh trả công cho em đi.
- Trả công gì?
- Cho anh một bửa ăn ngon. Hi hi.
- ừm. Thế cũng được làm phiền anh vậy.
Cậu vào phòng khách. đang loay hoay không biết lấy nước gì cho
Thảo
thì cậu nghe được một giọng nói phát ra từ nhà bếp.
- Anh ơi? nhà em bây giờ chỉ có mười lăm triệu chiều nhà em sẽ đến
gửi anh. Còn số tiền còn lại thì hôm sau…. à không tháng sau nhà em
nhất định sẽ trả đây đủ……….
- Vâng… vâng… cảm ơn anh.
- ………….
- Mike! Cháu làm gì ở đây?
Cậu lúng túng không biết nói sao.
- Dạ cháu….. cháu…. cháu đang lấy nước cho Thảo ạ. Nó có vẽ mệt bác
ạ.
- ừm. Cháu để đó bác lấy cho.
Cậu biết rằng lúc này nên yên lặng là tốt nhất. Nhưng không hiểu
sao cậu lại hỏi một câu mà khi phát ra cậu thấy cậu thật
ngốc:
- Nhà ta nghèo lắm hả bác?
- ừm.
- Tai sao hả bác?
Mẹ của Thảo vào bếp loay hoay lấy nước cho Thảo rồi nói:
- Trước đây nhà bác cũng khá dạ. nhưng vì bác trai bài bạc nên mới
ra nông nỗi này. nói thật nếu nhà bác không có Thảo thì sẽ không
sống được đến bây giờ. Cậu thấy giọng bà ngẹn lại, vai bà khẻ nhún.
Hình như
bà đang khóc thì phải. bà nói tiếp:
- Trước đây cuộc sống nhà bác cũng tạm được cũng được đi nhiều nơi.
nhưng lần cuối là đi thăn quan quê Bác Hồ. Lúc đó nhà bác để lạc
mất Thảo. may mà một cậu bé giúp nó. Ngày xưa nó để thương lắm
giọng bà có vẽ tự hào.
- Thảo đây có phải không bác. cậu chỉ vào ảnh của một cô bé rất
thân quen treo trên tường.
- ừm đúng rồi. Là nó đấy. đó là ảnh nhà bác chụp khi nhà bác về quê
Bác Hồ.
- “Chẳng lẽ là cô ấy. Bóng giáng, nụ cười,đặc biệt là kiểu tóc buộc
hai
chỏm ra hai bên rất đáng yêu mà trước đây cậu đã gặp rất lâu
rồi”.
- “anh hứa khi anh lớn lên sẽ đưa em lại thăm chốn này”.
- “anh hứa lớn lên nhất định lớn lên anh sẽ yêu em, nhất định lớn
lên anh sẽ lấy em làm vợ”
- Chẳng lẽ……
- Mike…. Cháu đang nghĩ gì thế?
- Cháu… à không… không có gì đâu ạ. Cậu giật mình đáp
- Nước pha xong rồi đây.
- Cảm ơn bác nhé? Cháu lên phòng đây ạ!
- Thảo ơi? nước đây em uống đi!
Cậu mở cửa đi vào và Cậu bật cười nhìn Thảo. Thảo đang ngủ trên cái
bàn học của cái thanh. Cậu lấy chăn đắp cho Thảo vô tình làm Thảo
tĩnh giấc. Thảo tĩnh dậy chụi đôi mắt nhìn lên người vừa đắp chăn
cho Thảo.
Thảo luống cuống đỏ mặt khi nhìn thấy cậu.
- Anh…. Anh…. Em ngủ lâu chưa thế?
- Anh không biết. Mà em uống nước đi. có chuyện gì mà tìm anh
thế?
- à. ừm. Cũng không có gì to tát lắm. lúc nãy em rửa bát với Mẹ Mẹ
có hỏi về anh mà em không biết trả lời sao. Quả thực từ lúc quen
anh đến giờ em không biết gì về anh ngoài cái tên là Mike cả. bây
giờ anh có thể cho em biết một ít về anh được không?
- em chưa biết gì về anh mà cũng làm bạn với anh được. Em tin tưởng
người quá đấy.
- Em…. Em…. Thì….
Cậu nhìn Thảo mĩn cười, cậu nói tiếp:
- Thế muốn biết gì về anh nào?
- Thì tên thật, quê quán, gia đình, người yêu, bạn bè….
- Sao nhiều thế?
- Thì em đã biết gì về anh đâu.
- được rồi. Anh sẽ trả lời từng cái một em chị khó lắng nghe
nha?
- ừm.
- Tên thì em cứ gọi anh là Mike, anh ở Nghệ An.
- Gia đình……… cậu nghẹn lại. Gia đình anh có 3 người Bố Mẹ và
anh.
Người yêu, có lẽ lâu lắm rồi cậu không còn biết người yêu nó là cái
gì. Bất chợt cậu thở dài nhớ đến Nhung khiến Thảo tò mò..
- Sao lại thở dài. bộ có người yêu rồi à?
- Chưa có đang cô đơn.
- Thiệt hả. không đùa chứ?
- ừm. Anh đùa làm gì. mà anh trả lời thế được không? còn câu hỏi
nào nữa không?
- còn nhiều lắm. mà Bố anh làm gì thế.
- Bố anh…….. Bố anh làm công nhân thôi.
- Thế Mẹ anh?
Cậu thở dài.
- Sao lại thở dài suốt thế?
- Không có gì! Mẹ anh làm ruộng thôi. mà thế đã được chưa. tra khảo
anh từ nãy đến giờ đã đủ chưa thế? Cậu lập tức nói như thể muốn nói
với Thảo rằng: “em đừng hỏi nữa”. cậu sợ Thảo sẽ hỏi những cậu hỏi
mà chính cậu cũng không trả lời được.
- Hi hi. Thôi em không hỏi nữa đâu.
- Sao thế?
- để dành hôm sau nói tiếp. thôi em xuống phòng đây. Nói đoạn Thảo
bước ra ngoài đóng cửa, nhìn Thảo bước đi bỗng chốc cậu khẻ mĩm
cười rồi cầm cuốn truyện lên đọc tiếp. được một lúc thì cánh cửa
bật mở, cậu quay người nhìn lại:
- À! Mà anh này. Lát nữa em với anh đi chơi nha.
ừm. lúc nào đi thì gọi anh nha.
*****************
- Hi hi. Thực ra em muốn rủ anh đi chơi thôi chứ bắt anh ở nhà em
thấy sao sao ấy. Mà nơi này không có gì đẹp cả.
- ừm. Không sao.
- Đi được một đoạn Thảo bỗng hít một hơi thật sâu rồi chạy nhanh
lên phía trước dang hai tay xoay vòng tròn rồi nói:
- ôi!!!! hôm nay gió mát thế. Trời lại không nắng thích thật.
Những nhân vật phụ cứ ùa vào nói còn hai nhân vật chính thì ngồi im
thin
thít không nói gì cả.
- Trả lời đi Thảo kìa. cậu dục Thảo làm Thảo lúng túng chẳng biết
nói gì? Quay mặt nhìn cậu.
- Anh….. anh….. em……
Cậu mĩm cười:
- Thôi mọi người ăn sửa chua đi. các câu hỏi của em anh sẽ trả lời
sau.
- Ăn sửa chua đi. Thảo của chúng ta hôm nay không nói được gì
rồi.
- Mà mọi người giới thiệu về mình đi?
- úi quên mất.
- Có sửa chua rồi là quên luôn à. Thảo nhà ta mãi mới nói được một
câu.
- Em là Tâm. là bạn học cùng nó từ nhỏ đến hết 12
- Còn em là Lan, bạn của nó hồi cấp 3 thôi.
- Còn anh?
- Anh là bạn của Thảo. cứ gọi Anh là Mike, Anh ở Nghệ An.
- Là bạn thôi à? Chứ không phải là người yêu à?
- Là bạn thôi. Thảo lên tiếng.
- Tao không hỏi mày! Thảo im lặng không còn biết nói gì chỉ còn
biết ngồi ăn sửa chua.
- ừm. Chỉ là bạn thôi. Cậu nói.
- Thì bạn trai với người yêu đều như nhau mà. lan lên tiếng làm cả
hai cười ầm ĩ.
Cậu lắc đầu nhìn hai cô bạn gái trước mắt rồi cười nói :
- Thế hai em lúc nào mói định mời lại đây.
- Mời lại gì.
- Sửa chua.
- Thì bọn em đã có đâu mà.
- Thì các em định lúc nào có?
- Bọn em sẽ ở vậy. Haha.
- Có ở vậy được không? Thảo lên tiếng.
- Lúc nào có thì gọi mình đi với nhé?
- Ok. Dể ợt. Lúc nào có em gọi cho.
- chỉ sợ đến khi nhà mình có thì Thảo nhà mình đã theo người ta vào
Nghệ An rồi. Muốn mời cũng không được.
- Lúc đó nhà mình sẽ ăn bù cho nha. Haha.
Thấy hai nhân vật phụ cứ ùa vào nói, Thảo giận lắm, nhẩn nhịn từ
nãy đến
giờ, bèn lên tiếng:
- Này! thế anh Phong của mày đâu rồi Tâm. haha- Thảo.
- Phong nào? Tao đâu có biết.
- Còn phong nào nữa. Phong học lớp A1 chứ còn Phong nào nữa.
- Hi hi.
- Còn cười được à. Thế cái cây tên là Tâm đã bị cưa đổ chưa
thế?
- Còn lâu nhá. Cây này chắc lắm.
- Chắc à. Anh Phong nhà mày cầm cái cưa sắc lắm, không đổ mới là lạ
đó. Haha.
- đúng đấy! đúng đấy! Lan ùa vào.
- Còn mày nữa. Cái anh gì lớp B1 viết thư tình cho mày đâu
rồi.
Lan im re. không còn biết nói gì nữa:
- Bọn mày tưởng những chuyện bọn mày làm qua mắt được tao hả?
- Thôi mà. chị Thảo tha cho bọn em đi.
Thảo cốc cho mỗi người một cái.
- Ăn sửa chua đi.
- ………………
- ………………
Tan liên hoan. Hai người trở về nhà.
- Tại sao……….
- ý em muốn hỏi tại sao anh lại như vậy đúng không!
- Vậy sao……
- cũng không có gì? với lại cũng định rủ em đi đâu đấy thì gặp bạn
em. Nhân tiện cũng đi luôn. hi hi. Mà
anh cũng xin lỗi làm em khó xử.
- ừm. Không sao. Dù sao cũng cảm ơn anh nha.
- Không có gì?
- Mà anh ơi? tối nay ở lại đây. mai lên trường nha.
- Sao lại thế được, anh làm phiền anh nhiều rồi.
- Không sao! Tối ở lại đây cùng gia đình em nhé.
- Thôi! anh phải lên trường đây.
- Vậy cũng được, tùy anh…..
………………………………………..
- Cháu định lúc nào lên Hà Nội?
- Dạ tối nay cháu đi ạ!
- Sao sớm thế mai chủ nhật mà.
- Cháu bận ạ!
- Bận gì chủ nhật, tối ở đây với gia đình bác, mai đi với con gái
bác luôn.
thế nhé?
- Sao có thể làm phiền bác được.
- Phiền gì chứ, cháu cứ ở lại đây, giờ cũng sắp tối rồi.
- Dạ, thế cháu làm phiền gia đình bác vậy.
Chỉ cần một câu nói thế thôi mà đã làm cho một người vui sướng lên
rồi.
Sau buổi ăn tối cùng gia đình Thảo, Thảo cùng Mẹ xuống bếp rửa bát
còn
cậu với Bố của Thảo:
- Cháu này! sau này bác đi làm thường xuyên không có thời gian chăm
lo cho Thảo được nữa. Sau này có gì nhờ cháu chăm sóc Thảo hộ bác
nhé. Nó khổ nhiều rồi.
- Vâng! Nhất định cháu sẽ chăm sóc cho Thảo. bác cứ yên tâm.
- Mà cũng tại bác. Đôi mắt ông rưng rưng như muốn khóc ông nói
tiếp:
- Không phải tại bác thì Thảo đâu có khổ như thế. ở cái tuổi này lẽ
ra nó phải được vui chơi, học hành thì nó phải làm việc quần quật
cả ngày để trả nợ cho bác. bác thấy có lỗi với Thảo quá.
- Thôi bác đừng buồn nữa, mọi chuyện qua rồi mà. dù sớm hay muộn
thì bác cũng nhận ra lỗi lầm của bác rồi. Thế là Thảo cũng có một
người cha tuyện vời rồi, Thảo may mắn hơn cháu rồi.
- ý cháu là sao?
Cậu giật mình rồi nói:
- À không có gì đâu ạ! Thôi bác đừng buồn nữa. Bây giờ bác hãy
chuộc lại hết lỗi lầm ngày xưa bằng cách đừng làm cho mọi thành
viên trong gia đình bác buồn lòng về bác. và hãy chứng tở cho mọi
người thấy bác là một người chồng tuyệt vời một người cha tuyệt vời
là chỗ dựa vững chắc cho mọi người. Còn về Thảo Từ trước đến giờ
cháu luôn xem Thảo là em gái của mình vì thế cháu hứa cháu sẽ chăm
sóc nó cẩn thận bác đừng lo.
- Em gái thôi à. Không phải là………
- Là sao hả bác?
- à không có gì! thấy cháu nói như vậy bác cũng yên tâm rồi.
hai người đang nói chuyện thì Thảo đi vào:
- Bố với anh Mike nói chuyện gì mà vui thế?
- Có nói gì đâu! Ông đứng dậy đi đến bên Thảo nói nhỏ với con
gái:
- Bố đang nhờ cậu ấy chăm sóc con thôi.
- Bố cứ trêu con. Thảo đỏ mặt.
- Ai mà biết được. Thôi hai đứa nói chuyện đi, Bố đi ngủ đây. Nói
xong ông đi ngủ để lại Thảo và cậu ở trong phòng, Thảo lên
tiếng:
- Anh có muốn đi đâu chơi không?
- ừm. Thế đi đâu.
- đến nhà bạn em chơi nhé?
- Thế cũng được.
- để xem có cô nào lọt vào mắt anh không?
- ừm.
- …………..
Hai người cùng đi dạo, đi được một lát cả hai cùng ngồi xuống bãi
cỏ, Thảo lên tiếng:
- Hôm nay trời đẹp quá anh nhỉ?
- ừm.
- Trời không mây, nhiều sao quá! Gió cũng mát thật!
- ừm.
Hai người cùng ngồi một lát cùng ngắm sao, bỗng nhiên Thảo
hỏi:
- à anh Mike này? Anh có dự định gì về tương lai chưa?
- Về gì?
- Thì về nghề nghiệp chẳng hạn.
Cậu gật đầu chậm rãi nói:
- ừm. Anh chưa khi nào nghĩ đến. Nhưng nếu được làm trong công ty
lớn thì tốt còn không thì có lẽ anh tự mở một công ty nhỏ gì đó thì
tốt. Thế còn em?
- Em cũng không biết. Nếu sau này anh mở công ty riêng thì thuê em
làm với nha. Hi hi.
Cậu quay sang nhìn Thảo, mĩm cười đáp:
- Được thế thì còn gì bằng. tốt quá!
- Thế còn gia đình thì sao?
- Gia đình gì?
- Thì gia đình riêng của anh ấy!
Cậu ầm ừ một lát rồi nói:
- Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
- Chưa bao giờ?
- ừm.
- Chả lẽ anh chưa bao giờ nghĩ đến là anh muốn một người vợ như thế
nào ư?
- Chưa. Thảo ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Thế giờ anh muốn có một người vợ như thế nào?
- Anh thì chỉ cần một người vợ hiểu mình thôi.
-- W w w . k e n h t r u y e n . p r o--
- Thế thì rộng quá. Anh không nói thì làm sao người ta biết mà hiểu
mình chứ. Anh nói cụ thể hơn đi.
- ừm. Thì….. cậu nói lập lờ làm Thảo tò mò hơn, Thảo dục cậu:
- thì sao?
- Để anh nghĩ đã chứ?
- Trời!!! Bó tay với anh luôn.
- Thì một người….. không cần xinh gái, biết chấp nhận hoàn cảnh
sống của mình cho dù là nghèo hay chăng nữa. Yêu chồng thương
con.
- Còn gì nữa không?
- Tạm thời anh chưa nghĩ ra. Thế còn em? Bất giờ cậu quay sang Thảo
hỏi Thảo làm Thảo giật mình:
- Em á.
- Hỏi anh rồi thì em cũng phải nói chứ.
- ừm. Em thì đơn giản thôi.
- Đơn giản thế nào?
- Thì…… em cũng không chồng mình đẹp trai. Không rượu chè, bài
bạc,
không thuốc lá, yêu vợ thương con, thế thôi.
- Thế mà đơn giản á!
- Hihi. đơn giản mà. Đang nói chuyện thì bông nhiên Thảo reo
lên:
- A! bắt được anh rồi. Xem anh giờ chạy được đường nào.
Cậu nhìn Thảo, Thảo nhìn cậu. Bốn con mắt nhìn nhau. Một khoảng yên
lặng cậu cũng không biết vì sao cậu lại nhìn Thảo nữa.
- Bảo sang nhà bạn chơi. thế mà toàn nói chuyện vớ vẫn khuya rồi
còn
đâu. câu nói của cậu là cả hai người thoát khỏi cảnh ấy.
Thảo luống cuống rút tay của mình ra khỏi bàn tay của cậu rồi quay
mặt đi không giám nhìn cậu:
- ừm. Cũng tại em thôi.
thôi về ngủ mai còn lên Hà Nội. ừm.
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Chương 8: “Bọn mày chán sống rồi sao? Dám đánh người yêu tao
hả”
- anh ơi! tối nay anh muốn mời anh đi ăn kem nhé.
- Thôi không cần đâu.
- Thì em muốn trả ơn anh mà!
- Trả ơn gì?
- Thì tối anh cứ đi đi nha. đi là biết liền à! Hi hi.
- Thế cũng được thế thì tối gặp lại.
- ừm.
- ………………….
Trong đên tối có hai người rất đẹp đôi đang đi với nhau. Mọi người
cứ ngở là họ yêu nhau. Thực ra chẳng có gì. Hai người nói chuyện
rất vui vẽ. đi được một đoạn thì bỗng gặp một đám người. Phải đến
tầm mười lăm hai mươi thằng. có vẽ như là chờ ai đó, trên tay ai
cũng có gậy.
- Ê mày còn nhớ bọn tao nữa không?
Hai người đứng lại cậu biết chuyện gì sắp xãy ra, cậu liền quay
sang Thảo nói nhỏ với Thảo:
- Em nghe anh nói này, chuyện này không liên quan gì đến em cả. giờ
em hãy chạy, chạy cang xa càng tốt.
- Thảo không hiểu chuyện gì đang xãy ra nhưng có vẽ như có chuyện
chẳng lành, Thảo cũng đoán được hai ba phần:
- Em… em… em…. Em không thể để anh ở đây một mình được.
- Lỳ thế. Bảo chạy đi. nhanh càng xa càng tốt. Cậu dục Thảo rồi đẩy
Thảo đi rồi tiến lên mấy bước nói lớn:
- à. Tưởng ai, bọn mày à! Hôm trước tao đánh cho thế mà hôm nay vẫn
giám đến đây à?
- Hôm nay khác rồi. Tụi bay, đánh nó cho tao.
Cậu quay lại và bất chợt thấy Thảo đang đứng sau cậu không xa, cậu
hét lên :
- Sao còn đứng đó, chạy đi. Thảo giật mình lui mấy bước.
- Bắt con nhỏ cho tao. Một tên hét lên
- Hai ba thằng lao tới. định đánh Thảo. Thảo không biết làm gì nữa
chỉ biết ngồi xuống mà nhận đòn của chúng. Thảo hét lên:
- Á!!!!
- Bốp……………không hề cảm thấy đau đớn ngược lại Thảo thấy thật
ấm áp. Thảo mở mắt xem có chuyện gì xãy ra. Thì ra cái đòn ấy không
đánh trúng Thảo mà trúng người đã đỡ đòn cho Thảo. Là cậu.
- Anh không
sao chứ! Nước mắt Thảo ứa ra.
- Bảo chạy đi còn ở đây làm gì, chạy đi. cậu hét lên, Thảo bỏ
chạy.
- Bọn mày chán sống rồi sao, dám đánh người yêu tao hả?
Thảo giật mình đứng lại: “Anh vừa nói gì? chẳng lẽ”
- Chạy nhanh lên đứng đó làm gì?
Thảo giật mình rồi bỏ chạy.
Năm sáu người cậu còn trụ được đằng này những mười lăm hai mươi
thằng với lại ai cũng mang gậy bên mình. Và đương nhiên cậu không
thể đánh lại.
- Mày muốn chết phải không? Hôm nay tao sẽ cho mày toại
nguyện.
Thằng đại ca lấy một cái dao trong người ra lao vào định đâm cậu,
cậu may mắn tránh được chỗ hiểm nhưng bị trúng ở tay, máu bắt đầu
chảy ra. Cậu thấy choáng váng. cậu gục xuống tay phải nắm chặt lấy
chỗ bị thương.
- Đánh nó đi tụi bay.
Cả một đám người lao vào định đánh thì:
- Đứng lại! tất cả đứng im.
Cả đám hoảng loạn, mấy chú công an đi đến, may mà đến kịp
thời.
- Cậu không sao chứ.một chú công an chạy lại hỏi cậu, cậu đau đớn
trả lời:
- Cháu không sao.
- Cũng may vừa kịp. May cho cậu là cô bé kia báo cho chúng
tôi.
- Cảm ơn chú.
- đừng cảm ơn chú, hãy cảm ơn cô bé kia kìa.
- Vâng.Thảo chạy lại bên cậu khóc nức nở
- Anh Mike. Anh không sao chứ.
- Anh không sao. Không chết đâu mà sợ.
- để em xem nào.
- Anh không sao về nhà thôi.
Có cái gì không ổn, tay trái của Mike nắm chặt lấy cánh tay phải
của mình, có vẽ như đau đớn lắm, Thảo hỏi:
- Cánh tay anh bị gì vậy.
Cậu nhìn vào cánh tay của mình nơi từng dòng máu nóng hổi đang càng
lúc tuôn ra càng nhiều, cậu cố gắng gượng cười cho Thảo an tâm rồi
nói:
- à. chỉ bị thương ngoài da thôi. không sao.
- Để em xem nào. Chảy máu thế này mà còn bảo không sao. để em đưa
anh vào bệnh viên?
- Đừng! Anh không sao. Nói rồi cậu cởi cái áo sơ mi ra quấn quanh
chổ bị thương.
- Để em đưa anh vào bệnh viện. Máu chảy nhiều quá.
- Anh không thích vào bệnh viện.
- Tại sao?
- Vì anh ghét. Em đừng hỏi nữa mình về thôi?
- ừm. vậy để em dìu anh về.
- Thôi để anh tự đi được mà.
- Để em dìu anh cho.
- ừm.thế cũng được, Cảm ơn em.
- ……………………..
- để em băng bó cho anh nha.
- ừm.
- Anh cởi áo ra đi.
- Phải cởi áo à.
- ừm. Anh ngại à! Em không ngại thì thôi chứ anh ngại gì chứ.
- Không. ai chứ với Thảo dể thương thì ngại gì chứ.
- Cái anh này! chọc em hoài. Thảo vừa nói vừa đánh cậu.
- A! cậu nhăn nhó.
- Em xin lỗi! Em không cố ý.
- ừm. Không sao.
- Anh cởi áo ra đi.
- ừm.
- …………
- …………
- Tay anh bị thế này mà bảo là bị ngoài da thôi. với lại bầm hết
rồi này. anh chịu đau một tí nhé.
- ừm.
- ……….
- ………
- Xong rồi đấy.
- Cảm ơn em nha.
- Không có gì. mà những vết…………..
- Em muốn hỏi những vết sẹo chứ gì.
- ừm.
- Do Bố anh đánh anh đó.
- Bố anh? Nhưng tại sao. Thảo ngạc nhiên.
- Chả vì sao cả, vì Bố anh ghét anh thôi.
- Anh đùa em à!
- đùa gì chứ. Cậu gắt lên.
- Anh kể cho em nghe đi, vì sao Bố anh ghét anh.
- Tốt nhất là em đừng nên biết. Thôi em về đi. khuya rồi. Anh mệt
lắm.
Cho dù đang tò mò muốn biết lý do tại sao bố cậu lại ghét cậu nhưng
nhìn cậu có vẽ mệt lắm nên Thảo nói:
- Thế em về đây. Anh nghĩ đi nha. Thảo bước ra cửa thì tiếng gọi
của cậu làm Thảo đứng lại:
- Thảo này?
- Sao vậy anh?
- Cảm ơn em!
- Vì cái gì? Thảo ngơ ngác nhìn cậu.
- Cứu anh.
- Anh cũng cứu em mà! xem như là hòa. Thảo cười một nụ cười thật
tươi rồi nói tiếp:
- Anh nghĩ ngơi nha, em về đây.
- ừm.
Thảo về đến nhà.
- “Bọn mày chán sống rồi sao? Dám đánh người yêu tao hả?”
Thảo đỏ mặt khi nghĩ lại câu nói của cậu.
- Chẳng lẽ…………
- Nhưng nếu thế thì………… tại sao anh ấy không nói chứ?
- Hơn nữa. Nhung là ai. Tại sao lại có trong nhật kí của anh.
- Với lại tại sao anh ấy nói những vết sẹo ấy là do Bố anh
đánh.
- Tại sao….. trong nhật kí của anh ấy anh ấy bảo là mình sắp được
xa cái gia đình đáng ghét này.
- Tại sao….. anh ấy lại ghét vào bệnh viện.
- Tạo sao…..
Rất nhiều câu hỏi tại sao cứ hiện ra trong đầu Thảo mà Thảo không
thể trả lời được.
**********************
6h. “thuê bao quý khác vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý
khách vui lòng gọi lại sau.”
6h 5′ “thuê bao quý khách vừa gọi…..”
6h 10′ “thuê bao….”
- Tại sao lại không liên lạc được thường ngày anh có thế đâu.
6h 15′ “Thuê bao….”
6h 20 “thuê bao….”
Hôm nay Thảo cố tình dậy thật sớm để hỏi xem cậu thế nào rồi, đã đở
hay là chưa, nhưng rốt cuộc thì suốt 20 phút vừa rồi Thảo chẳng gọi
được cho cậu, vẩn là một giọng nói trẻ trung vang lên lặp lại một
điệp khúc muôn thủa, điều mà hầu như từ trước đến nay không bao giờ
có khi Thảo gọi cho cậu, điều này làm Thảo lo lắng hơn:
- Có chuyện gì với anh ấy vậy. Sao lại thuê bao? Hay là……..
- Không anh ấy có thể bị sao được chứ. Chắc anh ấy bận gì
thôi.
Thảo tự an ủi lòng mình nhưng vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ
bất an.
6h 30′ Thảo bắt đầu thấy lo lắng. Thảo đứng ngồi không yên rồi
quyết định chạy sang nha cậu.
Cửa phòng cậu mở, Thảo chạy vào. cậu đang nằm dưới đất. Thảo hoảng
hốt đến bên cạnh cậu:
- Anh Mike, Anh Mike, anh Mike ơi! anh làm sao vậy! tĩnh dậy đi!
Anh Mike! Anh Mike! Thảo bắt đầu khóc. Người cậu lạnh toát. Thảo
dìu cậu lên giường, máu ở cánh tay chảy ra ướt sẩm cả áo cậu còn
thở. Thảo lấy băng băng viết thương của cậu lại. đắp chăn cẩn thận
cho cậu. Thảo định gọi taxi đưa cậu vào bệnh viện thì bỗng giật
mình nghe giọng nói của cậu:
- Thảo ơi! Thảo.
Thảo giật mình quay lại nhìn lại.
- Anh Mike. Em đây.
- Thì ra anh ấy đang mơ.
- Em đừng đi. anh cần em! Thảo đang đỏ mặt khi cậu gọi tên mình
trong giấc mơ của mình, đang đứng nhìn cậu thì cậu nói tiếp:
- Nhung ơi! sao bạn lại ở đây. đến giúp mình à? Bạn nói xen mình
phải làm gì đây. mình không muốn ai vì mình mà……. mình mệt mỏi lắm
rồi, mình sợ lắm rồi….”
- ………….
- ………….
- ………….
- Im lặng.
- Anh Mike vừa nói gì thế nhỉ? Nhưng Nhung là ai. Tại sao ngay cả
giấc mơ anh Mike cũng gọi tên cô ấy. tại sao anh lại bảo là mệt
mỏi, sợ lắm rồi.
Thảo tự nghĩ. Trong đầu Thảo bây giờ lại bổ sung thêm những câu hỏi
tại sao. Bây giờ trong đâu Thảo là một chuổi câu hỏi tại sao không
lời đáp. Thảo đến bên cậu, nhìn cậu. Không hiểu sao tay Thảo lại
đưa xuống má cậu, vuốt tóc của cậu. Tim của Thảo đập không đúng
nhịp nữa rồi.
- Thảo?
- Hả. Thảo giật mình, má ửng hồng, Thảo không biết mình vừa làm gì
nữa.
- Sao em lại ở đây.
- Anh tĩnh rồi.Anh làm sao vậy. để em đưa anh vào bệnh viện nha.
Thảo mừng rở khi thấy cậu tĩnh dậy, đang loay hoay lôi cái điện
thoại trong túi
ra thì:
- Thảo.
- Dạ. Thảo quay lại nhìn cậu.
- Đừng! Anh nghĩ một lát là khỏe thôi.
- Thảo biết là cậu ghét đến bệnh viện điều này cậu đã nói cho Thảo
nghe rồi, Thảo suy nghĩ một lát rồi nói:
- ừm. Thế thì anh nghĩ đi nha.
Nhìn thấy cậu bình an Thảo vui mừng khôn xiết, nhìn cậu ngủ Thảo
thấy thật hanh phúc. Nhìn quanh phòng cậu. đồ đạc sắp xếp gọn gàng
cuốn sổ vẫn ở đấy. Bên cuốn sổ là một cây sáo, Thảo tò mò lại gần
cầm lên xem. Cuối chuôi sáo có một chử kí. Hình như là Nhung thì
phải.
- Lại là Nhung ư. Chả lẽ cái sáo này là của Nhung tặng cho anh ấy
ư. Thế Nhung là gì của anh, hay là người yêu. nhưng anh Mike nói
anh ấy chưa có mà. Nhưng tại sao anh ấy lại giữ gìn cẩn thận
thế.
- Thảo?
- Hả. lại một lần nữa cậu làm Thảo giật mình.
- Sao em không về đi ở đây làm gì?
- Em ở đây chăm để chăm sóc anh.
- Không cần đâu. em về đi.
- Hôm nay anh được nghĩ mà.
- ừm. Thế cũng được vậy anh cảm ơn em nha.
- …………………
- Anh dậy ăn chút gì đi. em đích thân nấu cho anh đấy.
- Thế à! Làm phiền em rồi.
- Không đâu. em rổi mà. hi hi. Nói đoạn Thảo bưng bát cháo lên rồi
nói:
- để em bón cho anh nha.
- Thôi không cần đâu, anh tự ăn được mà.
- Anh đang bị thương, để em bón cho.
- ừm. Thế cũng được. Lại làm phiền em rồi.
- Lại nói thế rồi. đã nói không có gì rồi mà.
- Anh há miệng ra đi. cẩn thận kẻo nóng nha.
- ừm.
- ôi! nóng quá!
- Để em thổi cho nha.
Cậu nhìn Thảo Thảo thật đảm đang trong lòng cậu bừng lên một cảm
xúc khó tả. điều đó khiến cậu nhìn Thảo kỹ hơn, chăm chú hơn.
- Gì mà nhìn em kỹ vậy? Thảo chưa thấy cậu nhìn mình kỹ như thế.
Câu nói của Thảo làm cậu thoát khỏi những suy nghĩ miên man.
- à! Không có gì đâu. thật vất vả cho em.
- Không có gì đâu. xem như em trả ơn anh đi.
- Ơn gì?
Nghe cậu nói vẽ mặt của Thảo bỗng nhiên trở nên buồn bả Thảo
đáp:
- Thì vì em mà anh mới ra nông nỗi này. nếu anh có mệnh hệ gì thì
em làm sao có thể tha thứ cho em được chứ nên em phải có trách
nhiệm với anh.
- Tại sao em lại nói thế?
- Không phải em thì do ai. Mắt Thảo rưng rưng. Thảo nói tiếp:
- Không phải hôm đó em về khuya nên mới bị đám thanh niên đó trêu
ghẹo thì anh sẽ không dây dưa với bọn nó. Thì đã không có sự việc
như ngày hôm qua.
- Thôi mọi chuyện qua rồi nhắc lại làm gì? tự anh rước họa vào thân
thôi. ai bảo anh trượng nghĩa chứ. Hihi.
- Hihi. Anh cứ đùa.
- Cười như thế có phải vui hơn không?
- ừm. Mà anh lúc tối bị sao thế.
- Cũng không có gì lúc tối anh nằm ngủ gặp ác mộng nên thức dậy
bước ra khỏi giường anh không cẩm thận nên bị ngả đập tay vào thành
giường. Rồi anh thấy choáng váng, người lạnh toát rồi khi anh tĩnh
dậy thì anh
thấy em.
- Anh gặp ác mộng gì thế? Kể em nghe đi?
- ……………
- “Thảo ơi!
- Anh Mike
- Các ngươi muốn gì mới chịu thả cô bé ấy ra.
- Ha ha. Ngươi dám đánh bọ ta. Giờ ta sẽ đánh người yêu của ngươi
cho ngươi thấy.
- Xin đừng.
- đánh nó cho tao.
- Một đám người xông tới đánh Thảo. Thảo ngả xuống đất.
- Thảo…. Thảo ơi….”
- Anh Mike?
- Sao? Câu nói của Thảo làm cậu giật mình.
- Anh kể đi?
- Không có gì đâu? kể làm gì. Cậu long ngóng.
- Nếu anh không muốn kể thì thôi. à mà em có cái này
làm em tò mò.
- Em cứ nói đi.
- Em thấy cái sáo đẹp quá! Nhưng em thấy trên đó có chử kí.
- à! Em hỏi cái tên đó của ai đúng không?
- ừm. Em xin lỗi vì đã nghich đồ của anh.
- Không sao! Cái sáo đó là của một người bạn tặng cho anh
thôi.
- Bạn trai hay gái vậy? Thảo cũng không hiểu sao Thảo lại hỏi câu
hỏi đó nữa.
- Là bạn gái.
- Thế chắc là người bạn quan trọng của anh rồi.
- Quan trọng hay không không quan trọng. Mà định điều tra anh đó
à?
- Em chỉ tò mò thôi mà, thôi anh ăn đi cho khỏe.
ừm.
Chương 9: Kết thúc.
- “Anh biết không em nghĩ rằng: “ông trời chỉ tạo cơ hội cho chúng
ta gặp nhau. Còn duyên phận là do mình chỉ cần chúng biết cướp lấy
thời cơ chúng ta sẽ được hạnh phúc. Nhưng không ai có thể có được
một hạnh phúc trọn vẹn, ông trời muốn thử lòng cã hai, chỉ cần
chúng ta có thể vượt qua được những thử thách đó luc đó chúng ta
mới có thể có được một tình yêu đẹp và trọn vẹn”
- alo em à! Có chuyện gì thế?
- Hôm nay anh thấy khỏe chưa.
- ừm. Anh khỏe rồi.
- ừm. Khỏe là tốt rồi. Lát nữa em sang nấu ăn cho anh nhé?
- Thôi không cần đâu.
- Chứ giờ anh định ăn gì? thôi để em sang nấu ăn cho, thế
nha.
- Nói chuyện với Mike à? Ly lên tiếng.
- Sao chị biết.
- Gớm ai mà chả biết. Dạo này hai người có vẽ thân thiết nhau quá
nhỉ.
- Hi hi. Mà em hỏi chị nhé.
- Có chuyện gì?
- Thì ………..cũng không có gì………?
- Có gì mà ấp úng thế! Cứ hỏi đi?
- Thì……… chị biết nhiều về anh Mike không?
- Sao em lại hỏi vậy? à nhìn cái vẽ là biết thích người ta rồi đúng
không?
- Cái chị này? nói bậy à?
- Có gì mà phải ngại! thích thì cứ nói thích. Nói thật đi rồi chị
nói cho.
Thảo gật đầu thẹn thùng:
- chị nói cho em nghe đi.
- haha. Thế để ý đến người ta lâu chưa.
- thôi chị đừng hỏi nữa. Trả lời em đi.
- ừm. Thực sự những điều chị biết về Mike không nhiều.
- Thì chị cứ nói đi.
- ừm. Tên thật của Mike là nguyễn Minh Tuấn. Cậu ấy học rất giỏi.
Nói chung cậu ấy không có bạn thì phải chẳng lúc nào nói chuyện với
mọi người. Cậu ấy có rất người theo đuổi chị cũng không ngoại lệ.
Hihi. Còn cái này nữa cậu ấy hát rất hay chị vừa khám phá ra cái
tài này của cậu ấy thôi. cậu ấy nhìn trầm tính, ít giao tiếp, nhưng
đã nói chuyện thì ai cũng thích nói tóm lại là Mike rất khó hiểu.
đó là những gì chị biết về “Mike của em.”
- ừm. Em cảm ơn chị nhé.
- Không có gì? thế thích người ta lâu chưa. cần chị giúp gì
không?
- chị thì giúp được gì chứ!
- chị có thể giúp em tìm hiểu “Mike của em” cho em. Haha.
- Hihi. Thôi không nói chuyện với chị nữa. Em phải đi có việc
đây.
- Gặp Mike chứ gì?
Hihi.
****************
- Mike! Ly từ phía sau vổ vai cậu.
- A!
- Sao thế?
- Không sao. chỉ bị thương tí thôi. gọi tớ có việc gì thế?
- Cũng không có gì? cậu đi học sớm thế?
- ừm. Cậu cũng thế thôi.
- hi hi. Mình vừa đi vừa nói chuyện nha.
- ừm.
- Thực ra tớ học với cậu gần hai năm rồi mà tớ it nói chuyện với
cậu quá. Có vẽ như cậu it nói chuyện quá nhỉ?
- ừm.
- Cậu đã từng yêu ai chưa. hay đại loại là có người yêu chưa.
- Chưa. nhìn tớ thế này ai thèm yêu chứ.
- Bạn lại tự ti rồi. Người như cậu thì ai mà không yêu chứ.
- Ai nào?
- Chẳng hạn như tớ. Hi hi.
- Cậu ư!
- đùa đó.
- Tưởng thật để tớ chuẩn bị tâm lý. Haha.
- Gì mà phải chuẩn bị tâm lý.
- Thì chuẩn bị tâm lý để yêu. haha
- Eo ôi. xem cậu nói kìa. mà tớ nói thật này. cái Thảo yêu cậu
đó.
Nghe Ly nói làm cậu giật mình, cậu đứng lại làm Ly cũng đứng lại
theo,
cậu quay mặt sang nhìn Ly:
- Thảo ư?
- ừm. Thảo yêu cậu đó.
- Sao cậu biết?
- Thì Thảo nói với tớ mà!
- Thảo nói với cậu. Cậu nhắc lại như thể không thể tin được những
lời đó.
- ừm.
- Sao tớ không biết.
- Cậu mà biết mới là lạ đó.
- Sao lại lạ?
- Cậu có bao giờ để ý đến suy nghĩ của người ta đâu.
Cậu gật đầu mấy cái rồi hỏi:
- Thế Thảo nói gì với cậu?
- Có nói gì đâu. chẳng qua Thảo hỏi mình có biết gì về cậu
không?
- ừm thế à. đến lớp rồi.
- ừm. Nhanh nhỉ.
- ừm.
Cậu vào lớp vẫn là chỗ quen thuộc dãy bàn cuối cùng bên cửa sổ, cậu
ngồi xuống và bắt đầu suy nghĩ:
- “Thảo yêu mình ư. Làm gì có chuyện đó, mà dù sao thì mình cũng
không cho chuyện đó xãy ra. Nhưng phải làm sao đây. mình phải làm
sao đây. mọi người ơi chỉ cho Tuấn của mọi người một cách với. Hay
là mình rời xa Thảo. rời xa Thảo. một thời gian rồi Thảo cũng quên
mình thôi. chắc giờ cũng có cách đó. Nhưng làm thế nào mới rời Thảo
được chứ.” Cậu thở dài.
- Có chuyện gì mà thở dài thẩn thờ thế.
Cậu giật mình, thì ra là Ly:
- à. Không có gì? mà Thảo có ai yêu không?
- cậu hỏi gì kì thế? Giật mình khi Ly nhận được một cậu hỏi lúc bấy
giờ được xem là ngu ngơ.
- Thì cứ trả lời tớ đi? cậu ở bên nhà Thảo có thấy ai thường xuyên
đến phòng Thảo chơi không?
- Hôm nay cậu lạ quá. Tớ không biết. à! Mà hình như Lâm lớp mình
thích Thảo thì phải.
- Lâm à? Cảm ơn cậu nha.
- ừm. Không có gì?
Nói đoạn cậu bước nhanh ra khỏi bàn học đi thẳng về phía lâm làm Ly
tò mò ngoái cổ nhìn theo.
- ……………
- Lâm. cậu có rảnh không?, mình nói chuyện một lát nhé?
- ừm. Có chuyện gì vậy?
- Mình ra ghế đá nói chuyện nha.
- ừm.
- Có chuyện gì mà có vẽ quan trọng thế?
- Cũng không có gì? Tớ muốn hỏi cậu một số việc riêng tư
thôi.
- ừm. Có chuyện gì thế.?
- Có phải cậu yêu Thảo không?
Lâm ngạc nhiêu quay sang nhìn cậu. Cậu nói tiếp:
- Không phải ngạc nhiên thế đâu?
- Cậu cũng yêu Thảo à?
- Không. mình chỉ quen Thảo thôi. thế là cậu yêu Thảo thật à?
- ừm. Bọn mình quen nhau từ hồi cấp 3. tớ yêu Thảo từ năm tớ học
lóp 11.
- Thế Thảo có yêu cậu không?
Lâm thở dài:
- Hình như là không!
- ừm. Cố lên, tương lai còn dài mà?
- ừm. Mà sao cậu lại hỏi thế.
- Không có gì đâu.
- Mình không nghĩ là cậu chỉ quen Thảo thôi mà lại hỏi như
thế?
- Thế cậu nghĩ gì?
- Tớ nghĩ cậu yêu Thảo?
- Tớ….. hi hi. Tớ định tìm hiểu Thảo thế đã được chưa. nhưng cậu
yêu rồi thì thôi, tớ bỏ cuộc vậy. hihi.
- Thời đại cạnh tranh công bằng mà. hihi. Nếu cậu có thể mang lại
hạnh phúc cho Thảo thì tớ sẽ nhường Thảo cho cậu.
- Sao lại nhường. Tớ chỉ hỏi vậy thôi, mà cho dù có thế thật thì
cũng chính cậu đã nói với tớ là thời đại cạnh tranh công bằng mà.
cậu quả là cao cả. Thảo phải chọn cậu mới đúng.
- Cậu nói gì vậy?
- À….Không có gì? mà cậu yêu Thảo nhiều không?
- Dĩ nhiên. nhưng có vẽ Thảo không yêu tớ mà Thảo chỉ xem tớ như
một người bạn, một người anh trai.
- Rồi thời gian Thảo sẽ hiểu tình cảm của cậu dành cho Thảo và Thảo
sẽ chấp nhận cậu thôi. mà sao Thảo không yêu cậu hay là những điều
cậu làm cho Thảo chưa đủ.
- Tớ không biết?
- Cậu có hay đến nhà Thảo chơi không?
- Cũng thỉnh thoảng.
- Sao lại thỉnh thoảng! phải thường xuyên lên chứ.
- ừm. để tớ thử.
- đừng thử nữa. Hãy làm thật đi. haha