Kế hoạch săn tình yêu
Long Ngạo Phỉ mở mắt thật to nhìn Đới Tư Dĩnh đang ngủ say bên
cạnh. Nghĩ đến những chuyện cô làm ngày hôm qua khóe miệng không tự
chủ mà nhếch lên, anh có chút cảm động khi nghĩ đến những thứ cô
phải trả giá, nghĩ đến tình yêu thương không oán hận của cô, lòng
anh từ từ bị cô làm tan chảy.
Nhẹ nhàng đứng dậy giúp cô đắp chăn, anh mặc quần áo vào, lần đầu
tiên hôn lên đôi mày của cô một chút rồi mới đi làm.
“Tốt lắm, cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc.” Long Ngạo Phỉ trong
một giờ đã chủ trì xong cuộc họp, mọi người đều đi ra khỏi phòng
họp.
“Này, bạn thân, sao hôm nay vui vẻ như thế? Nói cho mình nghe một
chút đi.” Từ Tây Bác ở lại, đi đến trước mặt Long Ngạo Phỉ nhìn anh
dò xét hỏi.
Vui vẻ ? Mình có sao? Long Ngạo Phỉ hỏi lại anh nhưng không phát
giác mắt mình đang ánh lên nét cười
‘Cậu nói đi, nói cho mình nghe lẹ lên, đã lâu rồi không thấy cậu
cao hứng như vậy ?’ Từ Tây Bác hỏi, dường như cảm thấy hứng thú vô
cùng.
‘Tây Bác, cậu nghĩ Đới Tư Dĩnh rốt cuộc là người như thế nào ?’
Long Ngạo Phỉ đột nhiên hỏi một cách nghiêm túc
‘Cô ấy như thế nào à? Mình không tiếp xúc với cô ấy nhiều nhưng
thật ra mình cảm thấy cô ấy là một người thực sự lương thiện.’ Từ
Tây Bác sửng sốt một chút nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình một
cách chi tiết.
‘Tại sao ?’
‘Tư Giai bỏ trốn trước hôn lễ, cô ấy vì không muốn cậu bị mọi người
nhạo báng, quyết định gả cho cậu. Đối với sự trả thù của cậu, những
nhục nhã mà cậu gây ra, cô ấy đều không hề oán hận. Điều quan trọng
nhất là cô ấy yêu cậu, thật sự yêu cậu, yêu cậu bằng cả mạng sống.
Cô ấy biết cậu không thương cô ấy nên cô ấy cố gắng tự tay nấu cơm
cho cậu, không ngại cực khổ mang đến tận đây, chăm sóc cho cậu.
Đương nhiên những điều này đối với cậu, có lẽ cậu không cần, cũng
sẽ cho rằng cô ấy đang làm điều vô ích. Nhưng đó chính là tấm lòng
của cô ấy, cô ấy yêu cậu thật lòng. Thật ra, là bạn bè, mình thật
sự hy vọng cậu sẽ yêu thương cô ấy, có lẽ như thế cậu sẽ thật sự
hạnh phúc.’ Từ Tây Bác dùng ánh mắt chân thành nhìn anh.
‘Có lẽ cậu nói đúng. Cho tới bây giờ, mình vẫn chưa từng nghiêm túc
suy nghĩ về cô ấy, vẫn coi cô ấy là thế thân của Tư Giai để tra tấn
nhục nhã. Từ nay về sau, mình phải quên nỗi nhục nhã mà Tư Giai gây
ra, bắt đầu suy nghĩ về Tư Dĩnh.’ Long Ngạo Phỉ nghe Tây Bác nói
dứt lời, sửng sốt một lúc mới mở miệng nói.
‘Bạn thân, mặc kệ cậu có quyết định gì, mình đều ủng hộ cậu.’ Từ
Tây Bác khoát tay lên vai Long Ngạo Phỉ nói.
‘Anh bạn yêu quý, vậy mình đem mấy hạng mục này giao cho cậu.’Long
Ngạo Phỉ cười xấu xa, giao cho Tây Bác một xấp văn kiện tài liệu
rồi muốn chuẩn bị rời khỏi.
‘Khoan đã. Đây không phải là do cậu phụ trách sao ?’ Từ Tây Bác
nhìn thoáng qua văn kiện, nhanh chóng gọi Ngạo Phỉ lại. Nói giỡn
sao, chính anh đã có vài hạng mục rồi.
‘Bây giờ giao cho cậu, mình mới có thời gian để tiếp nhận Tư Dĩnh
một lần nữa nha. Ha hả. Ai biểu cậu là bạn thân làm chi.’ Tiếng
cười sang sảng của Long Ngạo Phỉ như quanh quẩn khắp cả phòng
họp.
‘Này, không phải tôi tự mình tìm phiền phức sao?’ Từ Tây Bác hối
hận nhìn xấp văn kiện, than thở.
Đới Tư Dĩnh ôm chặt thắt lưng, mở mắt thật to. Tại sao cả người đau
nhức? Tư Dĩnh nhớ tới một đêm triền miên tối qua, sắc mặt có chút
ửng đỏ. Thì ra yêu là một chuyện rất hưởng thụ như vậy.
Nhìn thấy trên người mình đầy dấu hôn do một đêm phóng túng để lại.
Cô nở nụ cười, đây là dấu vết của hạnh phúc
Tâm tình sảng khoái đứng dậy, suy nghĩ về bước tiếp theo của kế
hoạch săn tình yêu. Hắc hắc, phải giữ bí mật.
Long Ngạo Phỉ nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan sở. Hôm nay, anh thực
chờ mong cô sẽ làm gì để hấp dẫn mình. Ngày hôm qua, cô thật sự làm
cho anh cảm thấy kinh ngạc về vẻ diễm lệ của cô, và cũng thật thoải
mái khi thưởng thụ. Hiện tại, anh có chút chờ mong.
—
Lãng mạn dưới ánh trăng
Sau khi ăn cơm chiều, Long Ngạo Phỉ đi vào phòng đọc sách như
thường lệ.
“Có chuyện gì vậy em?” Thấy Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào,
Long Ngạo Phỉ dùng giọng điệu hết sức dịu dàng hỏi cô.
“Anh có thể đi ra ngoài với em một chút được không?” Đới Tư Dĩnh
nhẹ giọng mở miệng hỏi, cô có chút khẩn trương và lo sợ anh sẽ cự
tuyệt.
“Được.”Long Ngạo Phỉ lập tức bỏ tài liệu xuống, đứng lên bước về
phía cô đang ngẩn người nói: “Đi thôi.”
“Vâng.” Đới Tư Dĩnh không nghĩ anh sẽ thoải mái đáp ứng với cô
nhanh như vậy, tâm tình trong nháy mắt trở nên vui vẻ.
Hai người sánh vai nhau bước đi thong thả trên con đường nhỏ trong
vườn hoa, Đới Tư Dĩnh nhiều lần vươn tay ra định nắm tay anh nhưng
mỗi lần đều lặng lẽ rút tay về.
Long Ngạo Phỉ đã sớm chú ý tới động tác của cô nhưng vẫn làm bộ như
không biết gì, tiếp tục bước đi, anh không biết mình có nên nắm tay
cô hay không? Cái nắm tay, liệu có ý nghĩa khác biệt gì?
“Ngồi trên cỏ với em một chút được không?” Đi một hồi lâu, Đới Tư
Dĩnh cuối cùng mở miệng.
Ngồi trên cỏ? Long Ngạo Phỉ sửng sốt một chút nhưng vẫn không đành
lòng từ chối cô, nên ngồi xuống trước.
Đới Tư Dĩnh ngồi xuống sau lưng anh, dựa vào tấm lưng cường tráng
ấm áp rộng lớn của anh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chậm rãi mở
miệng nói.
“Trước đây em có một nguyện vọng đó là hi vọng có thể cùng người
mình yêu ngồi trên bãi cỏ nhìn bầu trời xanh tâm sự với nhau, hôm
nay cuối cùng có thể thực hiện được, em không có lý tưởng to lớn
gì, chỉ thầm nghĩ muốn làm một người vợ tốt, chờ đợi người yêu của
mình tan sở về nhà, bây giờ quả thật giống như đã thực hiện được,
em cảm thấy rất hạnh phúc.
“Phỉ, hãy yêu em được không? Để cho em và anh cùng nhau được hạnh
phúc.” Đới Tư Dĩnh đột nhiên xoay người, trong đôi mắt đẹp mang
theo vẻ chờ mong nhìn anh.
“Được .” Long Ngạo Phỉ đột nhiên ôm cô vào lồng ngực, thở nhẹ nói
ra, từ bây giờ trở đi sẽ khiến bản thân yêu cô.
“Phỉ.” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng lệ, cất giọng nghẹn
ngào kêu lên.
“Tư Dĩnh.” Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, trong đôi mắt
đẹp mang theo mấy phần dịu dàng cúi đầu khẽ hôn lên trên đôi môi đỏ
mọng như trái anh đào kia.
Ánh trăng chiếu rọi trên hai bóng dáng đang quấn quít lấy nhau, làm
cho hình bóng của họ trải dài, những vì sao sáng lấp lánh cũng xấu
hổ, hơi thở hạnh phúc vây quanh hai người họ.
Hạnh phúc đến đây, Đới Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ như bắt đầu yêu
nhau trở lại, mỗi ngày đều ngọt ngào ở cùng một chỗ.
Hôm nay là bữa ăn tối lãng mạn dưới ánh nến, ngày mai đi đến rạp
chiếu phim, như đôi tình nhân thuê chung một phòng, ngày mốt hẹn hò
trên đường, cảm tình mãnh liệt tăng lên từng ngày
Mỗi ngày trên mặt Đới Tư Dĩnh đều tràn đầy hạnh phúc, trái tim của
Long Ngạo Phỉ bị cô chiếm lấy từng chút, chuyện anh chờ mong mỗi
ngày chính là tan sở sau đó trở về nhà.
Sau khi hoan ái Đới Tư Dĩnh tựa vào trước ngực Long Ngạo Phỉ, đột
nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói em sẽ không có em bé phải
không?”
Nghe được hai chữ em bé đột nhiên làm lòng Long Ngạo Phỉ co rút có
chút đau đớ , có lẽ về sau cô cũng không có em bé nữa, anh phải nói
với cô như thế nào đây? Mà tất cả chuyện này do anh là người gây
ra.
“Tư Dĩnh, anh không thích con, chúng ta không cần phải sinh em bé.”
Anh nén đau lòng ôm lấy cô, bắt buộc phải nói như thế nhưng thật ra
anh rất yêu thích trẻ con.
“Không thích con, không cần con”. Đới Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người,
tuy nói rằng hiện tại có rất nhiều gia đình không muốn con cái cô
cũng có thể hiểu được, chỉ là cô chưa từng nghĩ anh không cần đứa
nhỏ và có tư tưởng đinh khắc[1]. Nhưng cô không muốn cùng anh cãi
nhau về vấn đề này, hắc hắc, về sau cô sẽ chậm rãi thay đổi anh, có
lẽ cô sẽ trộm mang thai sinh ra đứa nhỏ.
………
“Vậy được rồi”. Sau khi hạ quyết tâm, Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ tỏ vẻ
đã chấp nhận.
Thời gian hai tháng, chớp mắt đã trôi qua, Đới Tư Dĩnh đang đắm
chìm trong hạnh phúc bình yên nên không hề cảm nhận được sự thay
đổi bất ngờ, hạnh phúc mới vừa tới tay sẽ vuột mất khỏi tầm tay cô,
tình cảm của cô nhất định vụt bay trong gió mưa.
[1] Đinh khắc (丁克): từ nguyên gốc là DINKY (Double incomes, no kids
yet), một thuật ngữ dùng để chỉ những cặp đôi có mức thu nhập cao,
họ quyết định không muốn (hoặc chưa muốn) có con để hưởng thụ một
cuộc sống xa hoa hơn những người có thu nhập tương tự khác.
Mị Nhi mang thai
Mị Nhi mặc áo quần nóng bỏng gợi cảm đi về phía cửa văn phòng của
Long Ngạo Phỉ, đã lâu rồi anh ấy cũng chưa tìm cô, nếu như vậy cô
sẽ đến tìm anh. Cửa phòng khép hờ, tiếng trò chuyện từ bên trong
truyền ra, khiến cô không khỏi dừng bước, lắng nghe một cách cẩn
thận.
Bên trong văn phòng.
“ Ngạo Phỉ, cậu cứ như vậy mà nói với cô ấy là cậu không thích có
con, không cần đứa nhỏ sao?” Từ Tây Bác giật mình nhìn Long Ngạo
Phỉ đang ngồi bên cạnh.
“Phải, nếu không, cậu cho rằng tớ nên nói thế nào??? Chẳng lẽ nói
bởi vì tai nạn xe lần đó, cô ấy bị sảy thai, nói rằng sau này cũng
khó có cơ hội mang thai nữa , đem sự thật nói cho cô ấy biết ư??”
Trong đôi mắt đẹp của Long Ngạo Phỉ tràn ngập vẻ đau khổ
“Đúng là như vậy, chỉ là sau này cậu thực sự không muốn có con
sao?” Từ Tây Bác vẫn lo lắng, quan tâm hỏi.
Chuyện sau này cứ để sau này rồi nói, tớ có thể tìm người thụ tinh
nhân tạo, cũng có thể tìm người mang thai hộ.
“Xem ra cậu đã có quyết định, như vậy tớ chỉ biết chúc phúc cho hai
người.”
……..
Ở bên ngoài cửa, Mị Nhân nghe chuyện Tư Dĩnh không thể mang thai,
nhìn xuống cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong ánh mắt lóe
lên vẻ ác độc, cô vốn chỉ muốn chút tiền, xem ra cô sẽ có càng
nhiều, ông trời đã giúp cô, không có lý do gì cô buông tha cho Long
Ngạo Phỉ.
……..
“Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?” Trong quán cà phê, Lọng Ngạo Phỉ
không kiên nhẫn nhìn Mị Nhi đang ngồi đối diên không nói một lời ,
hỏi.
“Em có thai rồi…” Đôi mắt đẹp của Mị Nhi theo dõi anh, thật bình
tĩnh nói ra.
“Cái gì? Cô mang thai, việc đó có lien quan gì tới tôi sao?” Long
Ngạo Phỉ sửng sốt, độ chừng một lúc sau mới phản ứng lại.
“Đương nhiên là có, vì đây là con của anh.” Mị Nhi nói một cách
thật khẳng định, bởi vì đây chính là đứa nhỏ của anh.
“Nói cho tôi một con số đi.” Long Ngạo Phỉ lạnh lùng nói, đứa nhỏ
của anh ư, có ma mới tin, đơn giản chỉ là muốn tiền thôi.
“Em không cần tiền, đây thực sự là con của anh mà.”
“Chứng cớ đâu?”
“Chứng cớ gì? Như thế nào chứng minh? Đứa nhỏ là của ai, chẳng lẽ
em không biết sao? Lại nói, trước đó vài ngày đã em ở chung với
anh, hơn nữa, chỉ cần vài tháng sau, có thể đi làm xét nghiệm quan
hệ cha con.” Mị Nhân thực chắc chắn , cho dù có đi làm xét nghiệm
quan hệ cha con, cô cũng không sợ.
“Phá bỏ. ” Hai chữ không chút tình cảm phun ra từ môi của Long Ngạo
Phỉ, lạnh như băng và tuyệt tình. Mẹ đứa con của anh tuyệt đối
không thể là Mị Nhi, một người phụ nữ lẳng lơ ong bướm.
“Phá bỏ? Long Ngạo Phỉ, không phải anh tuyệt tình như vậy chứ, đây
chính là cốt nhục của anh mà, anh nhẫn tâm như vậy sao?” Mị Nhi lớn
tiếng chất vấn anh, phá bỏ đứa nhỏ, cô lấy gì để giữ chân
anh.
“Của tôi sao? Của ai còn chưa chắc chắn đâu.” Long Ngạo Phỉ cắn môi
cười lạnh nói.
Sự lạnh lùng tàn nhẫn của Long Ngạo Phỉ làm cho Mị Nhi hơi bất ngờ.
Cô không khỏi tức giận ngập lòng, cô sẽ càng không bỏ qua cho anh,
vì tiền cũng tốt, vì vị trí vợ của tổng tài kia cũng tốt.
“Long Ngạo Phỉ, anh quá tuyệt tình rồi, coi như hôm nay tôi đã đến
nhầm chổ, đứa bé này , tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng.” Mị Nhi đột nhiên
đứng dậy, phẫn nộ như đã hiểu rõ ..
“Tùy cô.” Long Ngạo Phỉ vẫn như trước, lạnh lùng mở miệng. Anh tin
tưởng đứa nhỏ chính là của anh.
“Được, anh đừng hối hận.” Mị Nhi hung hăng nói ra những lời này,
rồi xoay người bước đi
Mị Nhi đi ra khỏi quán cafe, khóe môi nở nụ cười lạnh. “Long Ngạo
Phỉ, tôi sẽ dùng đứa nhỏ này để đạt được tất cả…”
—-
Anh yêu em
Đới Tư Dĩnh cầm cái áo sơ mi mới mua cho Long Ngạo Phỉ hôm nay,
nhìn trái nhìn phải lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
“Có chuyện gì sao? Anh thấy rất đẹp.” Long Ngạo Phỉ nhìn ngắm áo sơ
mi đang mặc trên người, tuy anh cũng cảm thấy hơi nhỏ không vừa lắm
nhưng không thể phụ tấm lòng của cô nên chỉ còn cách nói trái với
suy nghĩ của mình.
“Anh gạt em, rõ ràng hơi nhỏ một chút, cởi ra đi.” Đới Tư Dĩnh bất
mãn nói, bước đến giúp anh cởi nút áo ra, ngón tay lơ đãng chạm qua
trước ngực làm anh cảm thấy một trận tê dại.
Cởi bỏ chiếc áo sơ mi, anh ôm cổ của cô nói: “Tư Dĩnh, anh nghĩ anh
muốn em.”
Anh trực tiếp nói ra một câu như vậy làm cho mặt Đới Tư Dĩnh không
khỏi lộ vẻ ngượng ngùng , muốn giãy dụa lại nhìn thấy trong đôi mắt
đẹp của anh hiện lên vẻ thâm tình nồng đậm, bất giác cô thả lỏng
thân thể.
Rất nhanh áo quần áo màu trắng và áo lót và quần lót bằng tơ tằm
cùng kiểu dáng của phụ nữ bị ném bừa bãi trên mặt đất, sau đó là
quần dài và quần đùi của đàn ông….
Đôi nam nữ trần truồng dây dưa cùng nhau, phát ra từng đợt rên rỉ
và tiếng thở dốc lúc trầm lúc bổng.
“Tư Dĩnh, anh yêu em.” Ở lần lên đỉnh khoái cảm cuối cùng, Long
Ngạo Phỉ không thể nén lòng thốt ra.
Đới Tư Dĩnh đang nằm dưới người anh , trong nháy mắt lệ rơi đầy
mặt, đây là lần đầu tiên anh nói anh yêu cô khiến tâm tình cô bị
kích động mãnh liệt, chỉ có thể do quá vui mừng mà khóc, không nhịn
được ôm chặt lấy anh, thân thể gắt gao dán sát vào anh.
“Sao vậy em? Anh làm đau em hả.” Trải qua một lúc lâu Long Ngạo Phỉ
mới phát hiện sự khác thường của cô vội vàng quan tâm hỏi .
“Không phải vậy, Phỉ, anh nói anh yêu em là thật lòng chứ?” Đới Tư
Dĩnh lắc đầu , đôi mắt đẹp nhìn anh chăm chú như muốn xác nhận một
lần nữa.
Long Ngạo Phỉ hơi sửng sốt, anh có nói anh yêu cô sao? Hình như
trong lúc cảm giác quá mãnh liệt dường như anh bất chợt thốt ra lời
đó.
“Ừ, anh yêu em.” Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi kia, anh đành phải cố
thuyết phục một lần, có lẽ anh đã thật sự yêu thương cô.
“ Phỉ, cảm ơn anh, em cũng yêu anh, rất yêu anh.” Đới Tư Dĩnh khẽ
tựa vào trước ngực anh, ôm chặt lấy anh, nước mắt vui mừng tràn ra
thấm vào vòm ngực cường tráng của anh, từng giọt từng giọt thấm vào
lòng anh.
********
Khóe miệng Đới Tư Dĩnh mang theo ý cười, tâm tình vui vẻ ở Trung
tâm mua sắm chuyên kinh doanh trang phục nam, cẩn thận lựa chọn
quần áo với màu sắc và kích thước, hôm nay có lẽ không sai
nữa.
“Phu nhân, thoạt nhìn tâm trạng rất vui vẻ, không sai đây là cái áo
sơ mi thuộc loại tốt, hoan ngênh lần sau đến nữa.” Cô nhân viên bán
hàng gói áo sơ mi đưa qua cho cô nói.
“Ha hả, cảm ơn, lần sau tôi lại đến.” Đới Tư Dinh che dấu không
được nụ cười từ miệng thoát ra.
“Phu nhân, hẹn gặp lại”
“Hẹn gặp lại”.
Đới Tư Dĩnh tay mang túi lớn túi nhỏ, cảm giác có chút mệt mỏi cũng
hơi khát nước , nhìn thấy cửa hiệu Kentucky bên cạnh liền bước vào,
rót một ly nước ngồi xuống chậm rãi uống.
Bất chợt, đang từ cửa bước vào là một người dáng cao gầy, ăn mặc
rất gọn gàng áo hở để lộ rốn, mặc quần đùi da bò ngắn, chân mang
giày xăng-đan cao gót màu đen, một mái tóc quăn nhuộm vàng, mang
kính râm màu xanh lam, mũi thon thả, đôi môi xinh xắn đỏ mọng,
không thể nghi ngờ đây là một người đẹp, ánh mắt của mọi người
trong nháy mắt đều tập trung trên người cô ta.
Chỉ có Đới Tư Dĩnh một mình cúi đầu nhìn xuống ly nước trước mặt,
nhưng ánh mắt của cô gái đẹp kia lại cố tình dừng trên người cô,
cẩn thận đánh giá một hồi lâu, rốt cuộc cô gái đẹp đi về phía
cô.
“Đới Tư Dĩnh.” Một tiếng gọi dễ nghe tựa như chim oanh vang lên bên
tai cô.
—-
Tình cờ gặp nhau trên đường
Đột nhiên nghe thấy có người kêu tên mình, Đới Tư Dĩnh không khỏi
ngẩng đầu nhìn thấy trước mắt mình là một người đẹp. Là cô ấy kêu
mình sao? Nhưng hình như mình không biết cô ấy nha.
“Đới Tư Dĩnh, không nhận ra mình sao? Cậu khiến mình rất đau lòng
đó nha.” Người đẹp đau lòng nói xong liền tháo mắt kính màu xanh
lam xuống.
“Trời ơi, là cậu… Vũ Văn. Là cậu, thật sự là cậu, cậu đã trở lại.”
Chờ nhìn kỹ người mới đến thật rõ ràng, Đới Tư Dĩnh cũng không dám
tin, kêu lên vui sướng .
“Ha hả, là mình. Mình trở về được vài ngày rồi. Đi tới nhà cậu tìm
cậu thì không gặp, cũng tìm không ra cách liên hệ với cậu , không
nghĩ tới lại gặp cậu ở đây. Đúng rồi, như thế nào chỉ có một mình
cậu, còn Tư Giai đâu?.” Trịnh Vũ Văn ngồi xuống bên cạnh cô
hỏi.
Đột nhiên nhắc tới chị, sắc mặt Đới Tư Dĩnh có chút ảm đạm. Chị ở
nơi nào? Cô cũng không biết.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra sao?” Trịnh Vũ Văn nhìn ra vẻ
mất mác của cô, quan tâm hỏi.
“Từ từ mình sẽ kể cho cậu nghe. Vũ Văn, giờ cậu đến nhà của mình
chơi đã.” Đới Tư Dĩnh kéo Vũ Văn. Tốt quá, hôm nay rốt cục cũng có
người có thể ngồi nghe cô kể rõ tâm sự nặng nề như tảng đá đè nặng
trong lòng cô kia cuối cùng cũng có thể bỏ xuống rồi.
Vũ Văn là bạn cùng trường từ nhỏ đến trung học của cô và chị cô. Vũ
Văn cũng là người bạn tốt nhất của họ, cũng chỉ có Vũ Văn là phân
biệt rõ ràng được cô và chị. Chỉ tiếc, khi vào đại học, Vũ Văn xuất
ngoại du học. Từ đó đến nay, sau vài năm cô bị mất liên lạc.
***************************************************
Đới Tư Dĩnh trở về nhà, căn nhà đã lâu chưa có người ở nên không
khí có vẻ lạnh lùng, vắng lặng
“Tư Dĩnh, cậu cùng Tư Giai không ở nơi này sao? Có phải các cậu đã
kết hôn rồi?” Trịnh Vũ Văn không nhịn được hỏi. Họ đã vài năm không
liên lạc, bọn họ kết hôn cũng là chuyện bình thường,
“Cứ xem như là vậy đi.” Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ nói, cô cũng không
biết mình như vậy có tính là đã kết hôn không.
“Cái gì mà “xem như” , kết hôn hay không kết hôn mà tự mình cũng
không biết sao?” Trịnh Vũ Văn kỳ cảm thấy kỳ quái , Tư Dĩnh rốt
cuộc là bị làm sao vậy?
“Vũ Văn, để mình kể cho cậu nghe một câu chuyện ly kỳ về mình và
chị mình.” Đới Tư Dĩnh chậm rãi nói, mà Trịnh Vũ Văn nghe xong ánh
mắt mở thật lớn, miệng cũng mở to, có chút không thể tin
được.
“Trời ơi, Tư Dĩnh. Những điều cậu nói đều là sự thật sao?” Hơn nữa
ngày, Trịnh Vũ Văn mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại.
“Cậu nói xem, mình có thể dùng sự tình như vậy để gạt cậu
sao?”
“Vậy cậu nói là cậu yêu Long Ngạo Phỉ. Hiện tại, anh ấy cũng yêu
cậu.”
“Ừm.” Đới Tư Dĩnh gật gật đầu.
“Khoan, để mình từ từ suy nghĩ lại xem có chỗ nào không đúng? Đúng
rồi. Tư Dĩnh, cậu có bao giờ nghĩ tới Tư Giai đào hôn là có lý do
bất đắc dĩ hoặc là đột nhiên chị cậu trở lại không? Đến lúc đó ba
người phải làm sao? Cùng anh ấy kết hôn là Tư Giai nhưng ở chung
với anh ấy lại là cậu.” Trịnh Vũ Văn gõ gõ đầu, lo lắng hỏi.
Lời của cô làm cho Đới Tư Dĩnh thất thần. Thật sự là cho tới bây
giờ, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nếu bây giờ chị trở về thì
làm sao? Tình yêu giữa ba người phải làm sao? Cô cùng chị lại nên
làm gì bây giờ?
“Quên đi Tư Dĩnh. Có lẽ Tư Giai thật sự yêu người khác nên mới cùng
người đó bỏ đi . Chúng ta không nên tự mình lo lắng.” Nhìn thấy sắc
mặt Đới Tư Dĩnh khó coi vô cùng, Trịnh Vũ Văn không khỏi tự trách
mình lắm chuyện. Chỉ có như vậy mới an ủi được Tư Dĩnh.
“Đúng rồi Tư Dĩnh, ngày nào đó cho mình gặp anh ấy đi. Tuy rằng đã
sớm nghe qua đại danh của Long Ngạo Phỉ, nhưng chưa nhìn thấy người
xem anh ấy đẹp trai như thế nào, mà lại có thể mê hoặc Tư Dĩnh của
mình chứ.” Nhìn thấy Đới Tư Dĩnh vẫn khổ sở như trước, Trịnh Vũ Văn
chỉ còn cách đổi đề tài.
“Ừ, được, hôm nào mình mời cậu đến ăn cơm.” Quả nhiên, Đới Tư Dĩnh
nghe đề cập tới Long Ngạo Phỉ liền nói chuyện.
“Đừng có hôm nào nữa. Đi thôi, mình đã muốn đói bụng rồi, hôm nay
mình mời cậu ăn.” Trịnh Vũ Văn một phen kéo Đới Tư Dĩnh đi ra
ngoài
“Cậu chậm một chút, mình còn muốn lấy đồ vật này nọ. Tại sao đã vài
năm trôi qua mà cậu vẫn còn cái tính vội vàng, nóng nảy thế.”Đới Tư
Dĩnh vội vàng cầm lấy vật gì đó đặt ở bên cạnh.
“Tư Dĩnh, cũng không phải là ngày đầu tiên cậu quen mình. Vài năm
thì tính làm gì? Chỉ sợ là cả đời này, tính tình của mình đều không
thay đổi được.” Trịnh Vũ Văn không cho lời cô nói là đúng, liền
phản bác lại.
“Mình chính là thích tính tình nóng như lửa này của cậu đó. Ha hả.”
Đới Tư Dĩnh không khỏi nở nụ cười.
“Không hổ là bạn thân của mình. Đến đây mình hôn một cái nào.”Trịnh
Văn Vũ nói xong, miệng liền chồm qua hôn Tư Dĩnh
“Ah, mình không chịu.” Đới Tư Dĩnh bị dọa, chạy nhanh để né tránh,
làm cho người ta thấy còn tưởng rằng các cô là đồng tính luyến
ái.
“Sao vậy, có đàn ông rồi thì không muốn cho mình hôn sao. Chờ mình
nha, để xem mình có hôn được hay không?” Ở phía sau, Trịnh Vũ Văn
đang đuổi theo cô
“Ha ha, không cần đâu.”
“Để xem cậu còn có thể bỏ chạy hướng nào?”
Thổ lộ tiếng lòng
Sau khi tan sở Long Ngạo Phỉ trở về nhà, lần đầu tiên phát hiện Đới
Tư Dĩnh tự nhiên không có ở nhà, không biết vì sao tâm trạng của
anh đột nhiên cảm thấy trống vắng. Anh nhàm chán đọc báo của ngày
hôm nay, nhìn đồng hồ thấy gần tám giờ, tại sao cô ấy còn chưa trở
về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Rốt cuộc không thể nhẫn nại thêm nữa, anh cầm lấy điện thoại mới
phát hiện anh không có số điện thoại di động của cô, dường như cho
tới bây giờ anh đều chưa từng gọi điện thoại cho cô.
“Chị Trương, chị biết cô chủ đi nơi nào không?” Anh quay đầu lại
nhìn thấy người giúp việc là chị Trương đứng bên cạnh nên lên tiếng
hỏi.
“Dạ thưa cậu chủ, lúc cô chủ đi ra ngoài, hình như có nói đến trung
tâm mua sắm đổi quần áo.” Chị Trương vội vã trả lời.
Đổi quần áo, Long Ngạo phỉ mới nhớ tới chuyện chiếc áo sơ mi bị nhỏ
ngày hôm qua, nhưng mà chuyện đó cũng sẽ không cần lâu như vậy,
trong lòng đột nhiên có chút phiền não, sẽ không xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn chứ, anh không tự chủ bắt đầu lo lắng cho cô, suy nghĩ
đến trăm loại khả năng, rốt cuộc không thể chờ nữa, thay đổi âu
phục, chuẩn bị đi ra ngoài tìm cô.
Đới Tư Dĩnh cùng Trịnh Vũ Văn đã vài năm không gặp nhau, càng nói
càng nhiều, tán gẫu không ngừng, đột nhiên nhìn điện thoại di động
mới phát hiện đã gần tám giờ, Long Ngạo Phỉ đã sớm về nhà, nếu
không nhìn thấy mình, có thể tức giận không?
“Vũ Văn, mình phải về rồi, trời đã tối, ngày mai mình gọi điện cho
cậu nói chuyện.” Đới Tư Dĩnh cuống quít cầm lấy quần áo bên cạnh,
cùng Vũ Văn nói lời từ biệt.
“Tư Dĩnh, mình đưa cậu về.” Trịnh Vũ Văn cũng đứng lên nói.
“Không cần đâu, Vũ Văn, mình đón xe được rồi, xin chào, ngày mai
gặp lại.” Vừa nói chuyện, Đới Tư Dĩnh đã bước ra ngoài cửa , đón
một chiếc taxi.
“Được rồi, tạm biệt Tư Dĩnh.” Trịnh Vũ Văn cũng vẫn tay tạm biệt
cô.
Long Ngạo Phỉ mới vừa chạy xe ra cổng chính, liền thấy Đới Tư Dĩnh
đưa tay lấy túi to nhỏ trong taxi ra, may quá, cô ấy không có việc
gì, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt anh lập tức biến đổi rất khó coi,
về tối như vậy, không biết gọi điện thoại về sao?
Trả tiền xe xong, Đới Tư Dĩnh vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Long
Ngạo Phỉ đang tựa vào bên hông xe, vẻ mặt giận dữ nhìn cô.
“Phỉ, nghe em giải thích, hôm nay trên đường em tình cờ gặp một
người bạn đã vài năm không gặp, vì vậy, vui mừng quá nên quên thời
gian.” Đới Tư Dĩnh đứng ở đó, sau khi giải thích xong, nhìn trộm vẻ
mặt tức giận của anh.
“Em không biết gọi điện thoại về sao, em không biết anh sẽ lo lắng
sao?” Một lúc lâu, Long Ngạo Phỉ mới hé ra gương mặt đen thui bước
qua, cầm lấy đồ vật trên tay cô, chất vấn.
“Vâng, về sau, em sẽ không như vậy nữa.”Khóe miệng Đới Tư Dĩnh mang
theo ý cười, thì ra anh tức giận không phải bởi vì cô về trễ, mà là
vì lo lắng cho cô, loại cảm giác này thật tốt quá.
Đem tất cả đồ vật đặt trên giường, Long Ngạo Phỉ đưa tay ra hỏi
“Đưa di động cho anh.”
“Để làm gì vậy?” Tuy rằng ngoài miệng Đới Tư Dĩnh hỏi, nhưng vẫn
tiện tay đưa di động qua.
“Nhớ kỹ, sau này, có chuyện gì cũng nên gọi điện thoại về báo
trước.”Long Ngạo Phỉ cầm lấy điện thoại di động cô, rất nhanh bấm
số điện thoại của anh vào, sau đó lại gọi điện thoại đến di động
của anh, lưu lại tên cô.
“Vâng, Phỉ, cám ơn anh.” Đới Tư Dĩnh không khỏi ôm lấy anh.
“Tư Dĩnh, là tại anh không tốt, hôm nay anh mới phát hiện anh chưa
từng gọi điện thoại cho em, cũng không biết số điện thoại của em.
Anh cũng mới phát hiện ra, hình như anh càng ngày càng quan tâm em,
lòng anh không khỏi lo lắng cho em.” Long Ngạo Phỉ ôm chặt lấy cô,
lần đầu tiên thổ lộ tiếng lòng của mình.
“Phỉ.” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh, gọi một cách thâm
tình.
Màu đen trong đôi mắt đẹp của Long Ngạo Phỉ càng ngày ngày càng
đậm, nhiệt độ không khí chung quanh không ngừng nóng lên chuyển
động chung quanh hai người, cảm giác của thân thể không ngừng biến
hoá…
Chuyện xảy ra tiếp theo, không cần tôi viết, mọi người tự mình cảm
thụ và tưởng tượng một chút nhé, hắc hắc…(Lời của tác giả)
—-
Lựa chọn tin tưởng
Đới Tư Dĩnh mở mắt thật lớn, cử động thân thể đau nhức của mình một
chút, nhớ lại đêm triền miên hôm qua, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Đây là
hậu quả sau một đêm miệt mài quá độ. Cô nhanh chóng rời giường vì
nhớ đến cuộc hẹn với Vũ Văn hôm nay.
Đới Tư Dĩnh ngâm nga một khúc nhạc ngắn, mới vừa đi ra cổng chính
liền nhìn thấy một người phụ nữ gợi cảm đứng ở đó cười với cô. Cô
tập trung nhìn mới phát hiện người đẹp này chính là là người mà
ngày đó gặp ở quán bar, Long Ngạo Phỉ đã gọi cô ta là Mị Nhi, trong
lòng đột nhiên kinh hãi, dường như có chuyện tình không tốt gì xảy
ra?Bởi vì nụ cười của Mị Nhi khiến cô có loại cảm giác nổi da gà
(sởn tóc gáy).
“Long phu nhân, Đới Tư Giai, xin chào, chúng ta lại gặp nhau
rồi.”Mị Nhi bước tới,vươn tay ra.
“Chào cô.” Đới Tư Dĩnh cũng lịch sự vươn tay, thật ra cô rất muốn
làm bộ như không phát hiện rồi bỏ qua luôn.
“ Cô có rảnh không? Chúng ta tâm sự một chút được chứ?” Mị Nhi vẫn
mỉm cười như trước càng khiến Tư Dĩnh cảm thấy ngày càng khủng
bố.
“Hôm nay tôi không có thời gian, để hôm khác đi.” Đới Tư Dĩnh thật
sự không nghĩ ra tại sao cô lại có cảm giác không thoải mái như vậy
khi gặp Mị Nhi,huống chi Vũ Văn còn đang chờ cô.
“Được rồi, tôi không miễn cưỡng đâu, bất quá cô sẽ bỏ qua một
chuyên rất quan trọng, một chuyện có liên quan đến mối quan hệ giữa
cô và Long Ngạo Phỉ.” Mị Nhi làm ra vẻ thần bí,tiếc nuối nói, nghĩ
muốn làm cho Tư Dĩnh phải chú ý, rốt cuộc đã đạt được rồi.
Đới Tư Dĩnh thất thần, việc có quan hệ đến cô và Ngạo Phỉ, nếu cô
nói không hiếu kỳ thì quả thực là nói dối.
“Đi thôi, chúng ta đến quán café nói chuyện đi”. Lòng hiếu kỳ đã
khiến Đới Tư Dĩnh lọt vào bẫy của Mị Nhi
*****************
Tại quán Cà phê
Đới Tư Dĩnh chậm rãi khoấy ly cà phê trước mặt cô để che dấu cảm
giác hoảng sợ trong lòng, loại cảm giác không tốt này càng ngày
càng mãnh liệt khiến cô thậm chí có chút hối hận đã đồng ý tới nơi
này cùng với Mị Nhi.
Mị Nhi nhìn thấy động tác của cô, khóe miệng mang theo một vẻ cười
lạnh nói:“Tôi đang mang thai .”
“Mang thai.” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu lên, lặp lại. Cô ta mang thai
tại sao muốn nói cho cô nghe? Mặc kệ như thế nào thì mang thai cũng
là một chuyện tốt, vì vậy cô nói “Vậy chúc mừng cô sắp được làm mẹ
.”
“Nhưng mà đưá trẻ của tôi không thể giữ lại.” Mị Nhi đột nhiên đau
khổ nói
“Cái gì?Tại sao không thể?” Đới Tư Dĩnh hoàn toàn hồ đồ rồi .
“Cha của đứa nhỏ này muốn tôi phá bỏ nó, cô nói tôi phải làm sao
bây giờ?” Mị Nhi đột nhiên giữ chặt tay cô, kích động hỏi.
“Chuyện này dù sao cũng là chuyện của các người, tôi cũng không thể
can thiệp đươc.” Đới Tư Dĩnh vội rút tay bị cô ta đang cầm
về.
“Cô có thể, bởi vì cha đứa nhỏ chính là chồng cô…” Mị Nhi đột nhiên
nói ra một câu có ý trong lời nói như vậy
“Cái gì?” Đới Tư Dĩnh khiếp sợ kêu lên lần thứ hai, tuy rằng Mị Nhi
không nói rõ ràng trắng đen nhưng nghe qua cô có thể hiểu được cha
của đứa nhỏ là Phỉ, Long Ngạo Phỉ.
“Sẽ không, sẽ không phải như vậy..” Đới Tư Dĩnh thì thào tự nói, cô
không tin, cũng không dám tin tưởng.
“Tôi biết cô rất khó chấp nhận , có điều chuyện này chính là sự
thật”. Mị Nhi ở bên cạnh tiếp tục kích thích cô
Tâm trí của Đới Tư Dĩnh bắt đầu có chút hoang mang ,hóa ra hạnh
phúc tốt đẹp trong mấy ngày nay đều là biểu hiện giả dối, đúng
không? Cô cố lắc lắc đầu, cô biết, cô phải tin tưởng Phỉ, cho dù
đứa trẻ đó là con anh, anh cũng không thể ép Mị Nhi phá bỏ, đúng
không? Cô không thể để cho hạnh phúc thật vất vả tới tay bị phá vỡ
thành hư không như vậy, những tình tiết hiểu lầm trong kịch truyền
hình lần lượt xuất hiện trong trí óc cô, Mị Nhi cố ý đúng không?
Muốn làm cô hiểu lầm Phỉ, cô nghĩ nghĩ, mới mở miệng nói.
“Chuyện trước kia tôi sẽ không truy cứu nữa, cho dù đứa nhỏ là của
Phỉ, không phải anh ấy bảo cô phá bỏ nó sao,vậy cô hãy bỏ nó đi, cô
không cần tìm tôi, tôi lựa chọn tin tưởng anh ấy”.
“Nhưng chính là tôi không thể phá bỏ đứa nhỏ , cô yên tâm, tôi
không phải nghĩ muốn lấy đứa nhỏ ra uy hiếp cô, tôi chỉ muốn đem nó
tặng cô.” Mị Nhi không nghĩ tới Tư Dĩnh lại phản ứng như vậy, nhưng
mà chuyện này cũng không ảnh hưởng chút nào đến kế hoạch của
cô
“Cám ơn, tôi nghĩ tôi cũng không cần. Đừng nói Phỉ không thích đứa
nhỏ, cho dù muốn tôi cũng sẽ tự mình sinh con, không phải sao?”Đem
đứa nhỏ cho cô khiến Đới Tư Dĩnh càng thêm hồ đồ, Mị Nhi có ý gì?
Thay tình địch nuôi dưỡng đứa trẻ cô còn không ngốc như vậy.
“Ha ha…. xem ra chuyện gì cô cũng không biết?” Mị Nhi đột nhiên
cười ha hả, ánh mắt nhìn cô có chút thương hại.
“Cô cười cái gì? Tôi không biết chuyện gì?” Đới Tư Dĩnh bị cô ta
cười có chút hốt hoảng
“Đây là số điện thoại của tôi. Cô về hỏi Long Ngạo Phỉ một chút
trước đi. Nếu chuyện gì anh ta cũng không chịu nói với cô, cô gọi
điện cho tôi. Tôi sẽ đến nói cho cô nghe, tạm biệt.”Mị Nhị nói xong
liền đưa danh thiếp ra,mặt trên có số điện thoại, nhìn thoáng qua
cô, gương mặt có chút nham hiểm đứng lên bước đi.
“Khoan đã , cô nói gì tôi chưa hiểu lắm…”.Đới Tư Dĩnh vừa đuổi theo
tới cửa , Mị Nhi đã ngồi lên xe Taxi rời đi rồi .
Đới Tư Dĩnh quay trở lại bàn, nhìn thấy tấm danh thiếp trên bàn,
nghĩ muốn ném nó xuống đất , nhưng những lời nói của Mị Nhi lại
vang lên bên tai, rốt cuộc Ngạo Phỉ đang giấu cô điều gì? Đứa nhỏ
của cô ta thật là con của Phỉ sao? Nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn bỏ danh
thiếp vào trong túi xách của mình, tuy rằng đã an ủi bản thân phải
tin tưởng anh, nhưng tâm trạng vì sao vẫn còn cảm thấy bất an như
vậy?
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ
^^)
Thẳng thắn
“Ôi, Tư Dĩnh, cậu làm sao vậy? Tại sao cậu cứ lo lắng bần thần, đã
xảy ra chuyện gì đúng không?” Trịnh Vũ Văn quơ quơ tay trước mắt
muốn khiến Tư Dĩnh chú ý.
“Xin lỗi cậu, vừa rồi mình không tập trung, Vũ Văn, cậu nói gì
vậy?” Cuối cùng Đới Tư Dĩnh cũng hồi phục lại tinh thần , nhìn cô
xin lỗi.
“Thôi quên đi, đừng nói nữa, Tư Dĩnh, cậu có tâm sự phải
không?”Trịnh Vũ Văn dù mất hứng nhưng vẫn quan tâm cô.
“Không có gì, Vũ Văn, bây giờ mình về trước đây, hôm nào trò chuyện
tiếp được không?” Đới Tư Dĩnh không phải không muốn nói cho bạn
mình biết rõ sự tình nhưng vì chính cô còn chưa điều tra rõ ràng,
thiết nghĩ không nên khiến bạn lo lắng cho mình.
“Được rồi, cậu về trước đi.” Trịnh Vũ Văn cũng không muốn giữ cô
lại, xem ra trong lòng Tư Dĩnh đang có tâm sự, nếu cô ấy không muốn
nói cô cũng không muốn miễn cưỡng.
“Được rồi, hôm nào mình sẽ liên lạc với cậu”
“Ừ, có gì thì cứ điện thoại cho mình”
*************
“Phỉ, anh về rồi sao.” Long Ngạo Phỉ vừa về đến trước cửa nhà, Đới
Tư Dĩnh liền chạy ra đón, cô cầm lấy chiếc cặp công văn giúp anh,
vừa suy nghĩ nên nói với anh như thế nào.
Nhưng mãi đến khi ăn cơm chiều và tắm rửa sạch sẽ xong, Đới Tư Dĩnh
vẫn không nghĩ ra nên mở miệng hỏi như thế nào.
“Sao còn chưa ngủ, chẳng lẽ em đang đợi anh?” Long Ngạo Phỉ tắm
xong bước ra, nhìn thấy ánh mắt cô có chút u tối hỏi, chui vào chăn
ôm lấy cô.
“Ai chờ anh.” Đới Tư Dĩnh nửa xấu hổ nửa mê mẩn nói.
“Hôm nay đi gặp bạn của em phải không”. Long Ngạo Phỉ đột nhiên
chuyển sang đề tài khác.
“Vâng, nhưng em cũng tình cờ gặp người phụ nữ tên Mị Nhi kia.” Đới
Tư Dĩnh nói xong, trộm nhìn phản ứng của anh.
“Ừ, hai người có nói gì không?” Nghe được tên Mị Nhi, trong lòng
Long Ngạo Phỉ thật sự cả kinh nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tự nhiên,
như vô tình hỏi.
“Cũng không có gì? Phỉ, Mị Nhi có phải là người tình trước đây của
anh không?” Đới Tư Dĩnh chậm rãi mở miệng hỏi.
“Phải, bọn anh từng sống chung ở Mỹ.” Long Ngạo Phỉ thực thản nhiên
thừa nhận, anh cảm thấy không cần phải….giấu diếm cô.
‘Vậy, anh… ?’ Nghe thấy anh thẳng thắn thừa nhận như vậy, không thể
phủ nhận, trong lòng Đới Tư Dĩnh cảm giác có chút ê ẩm, cô muốn
biết anh có yêu Mị Nhi không ? Nhưng lại hỏi không ra miệng, sợ
nghe được câu trả lời cô không muốn nghe.
“Em muốn hỏi anh có yêu thương cô ấy không chứ gì?” Đôi mắt đẹp của
Long Ngạo Phỉ nhìn cô chằm chằm, cười như không cười hỏi.
“Làm sao anh biết được?” Đới Tư Dĩnh kinh ngạc mở miệng hỏi, anh rõ
ràng đoán được tâm tư trong lòng cô .
“Ở Mỹ có rất nhiều người sống chung với nhau không phải bởi vì yêu
mà là vì cần giải sầu nên ở cùng một chỗ, anh và Mị Nhi chính là
như vậy.”
“Anh không yêu thương cô ấy, nhưng mà hôm nay cô ấy đã nói …….”
Giải thích của Long Ngạo Phỉ khiến Đới Tư Dĩnh cảm thấy có chút an
ủi, nhưng dù sao hai người họ vẫn ở chung với nhau, cô muốn hỏi đứa
nhỏ của Mị Nhi thật ra có phải là con của anh không ?
“Có phải cô ta nói cô ta mang thai đứa nhỏ của anh.” Long Ngạo Phỉ
không cần đoán cũng có thể tưởng tưởng ra Mị Nhi sẽ làm như
vậy.
“Vâng.” Đới Tư Dĩnh nhẹ gật đầu, thì ra cái gì anh cũng đều biết
hết rồi.
“Tư Dĩnh, anh không muốn giấu em, nói thật là chính anh cũng không
xác định được cô ấy thật sự có thai không và đứa nhỏ có phải là của
anh hay không, trước đây có một khoảng thời gian anh thật giằng co
và thật mê muội vì không biết cảm giác của anh đối với em như thế
nào ? Vì vậy mới sống chung với cô ấy. Nhưng hiện tại anh hiểu rất
rõ, anh thích em, cho nên sau này sẽ không như vậy nữa, chuyện đứa
nhỏ anh sẽ xử lý, cô ta chỉ đơn giản là muốn đòi tiền thôi, em
nguyện ý tin tưởng anh không ?” Long Ngạo Phỉ khai báo, không hề
dấu diếm bất kỳ chi tiết nào.
“Phỉ, em nguyện ý.” Đới Tư Dĩnh cảm động vì anh đã thẳng thắn và
thành khẩn như vậy, tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng cô
nguyện ý tin tưởng anh, mặc dù không có lý do chính đáng nào để có
thể tin tưởng anh.
“Tư Dĩnh, cảm ơn em, sự lương thiện của em làm anh hổ thẹn.” Long
Ngạo Phỉ ôm chặt lấy cô, trong đôi mắt đen toát ra những tia sáng
hạnh phúc .
Một ngàn vạn
Mị Nhi mang một đôi giầy cao gót, mỗi chỗ cô đến, giày cao gót đều
vang lên những tiếng lộp cộp, thân hình khêu gợi uốn éo, liếc mắt
đưa tình khắp nơi.
Đẩy cửa văn phòng tổng tài của Long Ngạo Phỉ ra, nũng nịu bước vào,
hỏi: “Phỉ, anh tìm em có việc gì vậy?” Tuy rằng trong lòng cô biết
rõ.
“Đây là chi phiếu một ngàn vạn, hãy phá bỏ đứa nhỏ,vĩnh viễn biến
mất trước mặt tôi, sau này hai chúng ta không ai nợ ai.” Trên mặt
Long Ngạo Phỉ không một chút cảm tình, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ
lạnh lung, tàn nhẫn và vô tình,lấy tay đẩy tờ chi phiếu ra trước
mặt cô.
Mị Nhi vươn tay ra cầm tờ chi phiếu, một ngàn vạn, đó quả thật là
một số tiền không nhỏ.Tuy nhiên,nếu sau này đứa trẻ được thừa kế
tài sản của Long Ngạo Phỉ, so với cái đó thì con số này ít hơn
nhiều và giá trị cũng không đáng kể.
“Tốt thôi, đồng ý, cảm ơn Long tổng”. Mị Nhi cầm lấy tờ chi
phiếu,không nên làm một kẻ ngốc, còn việc có phá bỏ cái thai hay
không thì đó là chuyện của cô.
“Cô tốt nhất không nên đùa giỡn bày mưu tính kế , đừng nghĩ tới
chuyện dùng đứa bé để áp chế tôi, hơn nữa về sau cũng đừng tìm vợ
của tôi … bằng không đừng trách tôi vô tình…” Long Ngạo Phỉ biết Mị
Nhi sẽ không ngoan ngoãn vâng lời như vậy, anh rất hiểu cô, vì thế
dùng lời lẽ uy hiếp phủ đầu.
“Phỉ, anh đừng tuyệt tình như vậy được không? Người ta nói một ngày
vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa (nhất dạ phu thê, bách dạ ân), huống
chi chúng ta ở chung với nhau hai năm, anh cứ yên tâm, sau này em
sẽ không tìm anh nữa .” Mị Nhi làm ra vẻ uất ức nói, nhưng trong
lòng cười lạnh nói thầm, cô không đi tìm anh ,nhưng sẽ đi tìm Đới
Tư Giai ( Cũng chính là Đới Tư Dĩnh bởi vì Mị Nhi không biết cô là
người thay thế ).
******************************************************************
Tại Trung tâm mua sắm, Trịnh Vũ Văn và Đới Tư Dĩnh đang ở quầy nữ
trang tùy ý chọn lựa .
“Tư Dĩnh, hôm nay tâm trạng cậu có vẻ rất tốt, nhìn xem, mặt mày
thật hớn hở ”. Vũ Văn ở bên cạnh vừa chọn quần áo vừa nói.
“Như thế nào? Không thể sao?Mình vào thử quần áo đây”. Đới Tư Dĩnh
cầm một chiếc áo đầm màu lam nhạt, đi vào phòng thử đồ.
Một đôi nam nữ từ bên ngoài đi vào, người đàn ông rất đẹp trai,
người phụ nữ cũng rất xinh đẹp, là vẻ đẹp tổng hợp giữa hoàn mỹ và
dễ nhìn.
“Thử cái này đi, nó hẳn là rất hợp với em.” Người đàn ông cầm chiếc
đầm màu lam, đưa cho cô gái nói.
“Được, cám ơn anh.” Cô gái nở nụ cười duyên dáng đi vào phòng thử
đồ
Triệu Vũ Văn đứng chờ bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của bọn
họ, cảm thấy thật vô vị nhún nhún vai.
“Ai da,thực xin lỗi.”
“Ai da, thực xin lỗi.” Hai âm thanh đồng thời vang lên.Hóa ra, Đới
Tư Dĩnh vừa bước ra cũng là lúc cô gái kia bước vào nên đụng
nhau.
“Tư Dĩnh, cậu không sao chứ?” Nghe được tiếng kêu, Triệu Vũ Văn vội
chạy tới, quan tâm hỏi.
“Em không sao chứ?” Người đàn ông nghe được tiếng kêu cũng vội vàng
chạy lại.
“Không có chuyện gì.” Đới Tư Dĩnh và cô gái kia đồng thanh
nói
‘Ơ….Cảnh Hiên, là anh à???.”
“Tư Dĩnh ..là em” Lúc này Đới Tư Dĩnh và Hàn Cảnh Hiên mới giật
mình nhận ra nhau.
“Trùng hợp quá vậy, Tư Dĩnh, em mặc bộ váy này rất đẹp, thật phù
hợp với em…Thôi, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đi”. Hàn Cảnh Hiên
nhìn thấy Tư Dĩnh mặc bộ áo đầm mày xanh lam, trong ánh mắt ánh lên
vẻ kinh diễm và vài phần thương cảm.
“Được, vậy cũng tốt, để em đi thay quần áo ”.
“Bọn anh ra quán nước đối diện chờ hai người…” Hàn Cảnh Hiên nói
xong dẫn theo cô gái nãy giờ yên lặng không nói gì, chỉ đứng bên
cạnh âm thầm đánh giá, đi trước.
Triệu Vũ Văn lặng lẽ nói: “Tư Dĩnh , anh chàng thầm yêu cậu đẹp
trai đấy”
“Vũ Văn, cậu …” Đới Tư Dĩnh không đồng ý, vội vàng kêu lên
“Được, tớ không nói nữa, dù sao ai cũng đều nhìn ra (ý nói Cảnh
Hiên thầm yêu Tư Dĩnh ai cũng nhận ra được)” Triệu Vũ Văn nhanh
chóng cầu xin tha thứ rồi lại thêm một câu.
Đới Tư Dĩnh không nói gì, chỉ bất đắc dĩ cười khổ.
Sự thật vô cùng tàn khốc
Đới Tư Dĩnh đang nằm chợt nghĩ đến cô gái đẹp bên cạnh Hàn Cảnh
Hiên hôm nay, thì ra cô gái đó tên là Hạ Thần, là con gái người bạn
thân của cha Cảnh Hiên, có điều cô nhìn ra cô gái Hạ Thần đó thích
Cảnh Hiên, cô hy vọng Cảnh Hiên cũng thích cô gái ấy, cô cũng hy
vọng Cảnh Hiên tìm thấy hạnh phúc của mình.
“Đang nghĩ gì vậy?”. Long Ngạo Phỉ tắm rửa sạch sẽ đi ra liền nhìn
thấy cô đang ngẩn người.
“Không có gì? Đang nhớ anh”. Đới Tư Dĩnh nhìn thấy anh cười duyên
.
“Phải vậy không? Nhanh như vậy đã nhớ anh sao”. Ánh mắt Long Ngạo
Phỉ tối lại nhìn về phía cô.
“Đừng, nhột quá…..” Rất nhanh trong phòng liền truyền đến âm thanh
làm cho người đỏ mặt tía tai.
***************
Đới Tư Dĩnh mềm mại nhẹ nhàng từ trong nhà bước ra.
“Xin chào, Long phu nhân, chúng ta lại gặp nhau”. Mị Nhi vẫn đứng
chờ ở cửa nhìn thấy cô đi ra nhiệt tình chào hỏi.
“Thật ngại quá, tôi cũng không hy vọng sẽ gặp lại cô, tôi còn có
việc phải đi”. Đới Tư Dĩnh lạnh lùng nói, biết cô ta là người tình
trước đây của Long Ngạo Phỉ ít nhiều khiến trong lòng cô cảm thấy
không thoải mái.
“Khoan đã, không biết Long Ngạo Phỉ có đem mọi chuyện nói cho cô
biết không”. Mị Nhi gọi cô lại hỏi, trên mặt mang theo nụ cười âm
hiểm.
“Đúng vậy, Phỉ nói cho tôi biết hết mọi chuyện, cho nên tôi hy vọng
từ nay về sau chúng ta không cần gặp mặt nữa”. Đới Tư Dĩnh dừng
bước nhưng vẫn không xoay người lại.
“A, thì ra cô đã biết mình không thể sinh con”. Mị Nhi làm như vô
tình thuận miệng nói ra.
Đới Tư Dĩnh dừng bước một chút, tại sao cô không thể sinh con? Đột
nhiên xoay người bước tới hỏi: “Cô vừa mới nói gì?”.
Trong lòng Mị Nhi rất đắc ý liền nở nụ cười, cô biết Long Ngạo Phỉ
nhất định sẽ không đem chuyện này nói cho Tư Dĩnh biết.
“Vậy cô không biết sao? Cô đã không còn khả năng sinh con nữa”. Mị
Nhi làm ra vẻ giật mình hỏi.
“Cô nói bậy bạ gì đó? Sao cô biết tôi không thể sinh con, rốt cuộc
cô muốn làm gì?”. Giờ phút này Đới Tư Dĩnh vô cùng tỉnh táo, lạnh
giọng chất vấn.
“Đừng kích động , nếu họ đã không chịu nói cho cô biết vậy thì tôi
sẽ nói cho cô biết, cô còn nhớ rõ vụ tai nạn xe lần đó không, cô
muốn biết tại sao sau tai nạn Long Ngạo Phỉ đột nhiên thay đổi thái
độ đối với cô không?” Mị Nhi đột nhiên tạm dừng lại nhìn cô
hỏi.
“Tại sao?” Đới Tư Dĩnh ngẩn người, hỏi lại một câu.
“Bởi vì anh ấy cảm thấy áy náy vì có lỗi với cô, cô có biết không?
Bởi vì tai nạn xe đã làm cho cô mất đi đứa nhỏ của mình, quan trọng
là từ nay về sau cô rất khó thụ thai, tôi nghĩ điều này Long Ngạo
Phỉ cũng không nói cho cô biết”. Mị Nhi tiếp tục nói xong biểu tình
đắc ý trong lòng đã muốn lộ ra trên mặt.
“Cô gạt tôi”. Đới Tư Dĩnh lảo đảo lùi về phía sau vài bước, chuyện
này thật sự làm cho cô không thể tiếp nhận được, không phải như
vậy, nhất định là Mị Nhi đã lừa gạt cô.
“Cô không tin tôi cũng không sao, chỉ cần cô đến bệnh viện trước
đây kiểm tra, thì sẽ biết là tôi không có lừa cô”. Mị Nhi “có lòng
tốt” nhắc nhở cô.
“Bệnh viện?” Đới Tư Dĩnh đột nhiên giống như nổi điên, quay người
chạy ra lề đường lớn vẫy một chiếc taxi lại.
“Xin hỏi tiểu thư đi đâu?”.
“Đưa tôi đến bệnh viện XX, nhanh lên.”
Sự thật tàn khốc 2
Bệnh viện phụ sản XX
“Cô hộ lý, nhờ cô đưa hồ sơ bệnh án của người có tên Đới Tư Dĩnh
cho tôi được không?”. Đới Tư Dĩnh đè nén nội tâm bất an của mình
khách sáo nói ra.
“Vâng thưa tiểu thư, cô đợi một lát để tôi hỏi thử xem”. Cô hộ lý
lễ phép gọi điện thoại ra ngoài.
“Xin hỏi tiểu thư có quan hệ như thế nào, chúng tôi không thể tùy
tiện cho người khác xem tư liệu của bệnh nhân được?”. Một lúc lâu
sau, cô hộ lý buông điện thoại xuống hỏi.
“Không thể cho người ngoài xem sao?” Đới Tư Dĩnh suy nghĩ một chút
nói:“Tôi là thư ký của Long Ngạo Phỉ tiên sinh, chính anh ta nhờ
tôi đến đây lấy”.
“Vâng, cô chờ một chút, để tôi hỏi lại xem”. Cô hộ lý cầm điện
thoại bấm số trao đổi một lúc sau đó nói: “Mời cô đi theo
tôi”.
Đới Tư Dĩnh nhìn thấy hồ sơ bệnh án đặt trước mặt, tay có chút run
rẩy, cô lo sợ sự thật sẽ giống như những gì Mị Nhi nói.
Hít vào một hơi thật sâu, trấn tĩnh tâm trạng một chút, Đới Tư Dĩnh
vươn tay cầm lấy hồ sơ bệnh án trên bàn, nhanh chóng mở nó
ra.
“Không, đây không phải là sự thật”. Xem xong bệnh án, Đới Tư Dĩnh
thét lên chói tai, hồ sơ rớt lả tả xuống mặt đất, cô cố hết sức lắc
lắc đầu, thân thể có chút lung lay, cô không tin những gì nhìn thấy
là sự thật.
“Làm sao vậy? Tiểu thư, cô làm sao vậy?” Hộ lý bệnh viện nghe thấy
tiếng thét chói tai chạy đến đỡ cô hỏi han.
Đới Tư Dĩnh giãy ra bỏ chạy khỏi bệnh viện, vẻ mặt đầy hoảng loạn
bước đi xiêu vẹo trên đường lớn, trong đầu cô giờ đây đều là kết
quả chẩn đoán trong hồ sơ bệnh án .
“Bởi vì va chạm quá mạnh làm cho thành tử cung bị ép phải sanh non,
tử cung cũng bị tổn thương, về sau sẽ rất khó thụ thai”
Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi đã chấm dứt hạnh phúc tốt đẹp cùng cuộc
sống tràn đầy ánh sáng mặt trời của Đới Tư Dĩnh, cô biết cuộc sống
của cô từ nay về sau chỉ có thể sinh hoạt trong bóng tối.
“Anh không thích có con, chúng ta không cần phải sinh em bé”. Lời
nói của Long Ngạo Phỉ quanh quẩn bên tai cô.
Đới Tư Dĩnh lộ ra một nụ cười thê thảm, nước mắt trong đôi mắt đẹp
trong khoảnh khắc trào dâng, thì ra những lời nói yêu thương cô của
anh đều là giả dối.
Đới Tư Dĩnh trong lúc hốt hoảng gần như bước ra khỏi lối dành cho
người đi bộ, đến chính giữa đường lớn mà cô không hề phát hiện,vẫn
bước đi thong thả như trước.
“Mẹ nó, cô muốn chết hả”. Bất chợt một tiếng phanh xe thật khẩn cấp
dừng lại sát bên thân thể cô, tài xế lái xe thò đầu ra khỏi chỗ
lái, tức giận mắng.
Đới Tư Dĩnh vẫn bước về phía trước, chết , đúng là cô thực muốn
chết, chết có lẽ so với một người phụ nữ đang sống mà ngay cả con
cái cũng không thể sinh, thì cô sống còn ý nghĩa gì nữa?
“Cẩn thận tiểu thư, cô mau tránh ra”. Lại có một chiếc xe ở đối
diện đang chạy nhanh đến, lái xe của đoàn xe diễu hành đại biểu cho
nhân dân toàn quốc kêu lên.
Đới Tư Dĩnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi cái gì cũng không
biết.
Khu vực cấp cứu của bệnh viện.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? Tôi không có đụng vào cô ta, là do cô
ta bị ngã xuống”. Một anh chàng ngoại quốc với vóc dáng cao ráo
nhưng gầy, mắt xanh tóc vàng nhìn rất tuấn tú. Chàng trai ngoại
quốc đang tức giận và khẩn trương dùng tiếng Trung Quốc giọng lơ lớ
hỏi người bác sĩ đang từ phòng cấp cứu đi ra.
“Không có việc gì đừng lo lắng, cô ấy bởi vì quá thương tâm nên bị
ngất xỉu, trên đầu có chút xay xước ngoài da chứ không có vấn đề gì
lớn cả, một lát sẽ tỉnh lại thôi”. Bác sĩ giải thích.
“Vâng, vậy là tốt rồi”. Anh chàng thở ra , yên tâm nói .
Đới Tư Dĩnh mở mắt thật to nhìn xem bốn phía, cô không biết mình
tại sao lại đang nằm trong bệnh viện.
“Cô tỉnh, tỉnh là tốt rồi, trước tiên tôi muốn nói cho cô hiểu là
tôi không đụng vào cô, chính cô ngất xỉu, nhưng bây giờ cũng không
có vấn đề gì, cô cũng đã tỉnh lại, tôi có thể đi được rồi”. Anh
chàng ngoại quốc thấy cô đã tỉnh lại vội vàng nói.
Không phải anh chàng này đụng vào cô mà cô tự mình ngất xỉu? Đới Tư
Dĩnh lập tức nghĩ chuyện gì đã xảy ra ? Sắc mặt lập tức ảm đạm nhìn
xuống, vì sao anh chàng đó không đụng vào cô, hiện tại cô nên đi
nơi nào, nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc trước mặt, cô đột nhiên
có quyết định.
“Anh đụng vào tôi mà, anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi, đầu tôi
choáng váng’. Đới Tư Dĩnh làm bộ ra vẻ như đầu còn choáng váng , vì
lần đầu tiên làm chuyện xấu, lương tâm có chút hoảng hốt.
“Cái gì? Cô muốn tôi chịu trách nhiệm phải bồi thường bằng tiền
sao?” Anh chàng ngoại quốc sợ hãi kêu lên, một cô gái xinh đẹp như
vậy, không ngờ tại sao lại là người vô lại.
“Không phải, chỉ là tôi không có chỗ ở, anh cho tôi ở nhờ đợi vết
thương tốt hơn sau đó tôi sẽ đi”. Lúc này Đới Tư Dĩnh thầm nghĩ tìm
một chỗ để ở, rời khỏi nguời thân, cô phải bình tĩnh suy nghĩ một
chút.
“Vậy được rồi, cô có thể ở lại nhà của tôi, sống chung nhà với tôi
cô đồng ý không?”. Anh chàng ngoại quốc suy nghĩ một hồi lâu, tuy
có chút buồn bực trong lòng nhưng nhìn thấy cô như thế thì không
thể không đồng ý.
“Được, tên của tôi là Đới Tư Dĩnh, anh có thể gọi tôi là Tư Dĩnh,
còn anh”.
“Tên của tôi là Jack”.
Thổn thức kiếm tìm.
Nhìn thấy bên ngoài, trời đã tối đen mà Đới Tư Dĩnh còn chưa trở
về, Long Ngạo Phỉ cầm lấy điện thoại di động bấm số của cô, ai ngờ
âm thanh từ điện thoại truyền ra chính là: “Thật xin lỗi số máy quý
khách vừa gọi đã khóa máy.”
Lòng đột nhiên kinh hãi, Tư Dĩnh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có
lẽ điện thoại của cô bị hết pin, có lẽ cùng bạn bè nói chuyện phiếm
đến nỗi quên thời gian hay là đang chờ đợi ai đó.
Thời gian vẫn trôi qua từng phút từng giây, đảo mắt kim đồng hồ đã
chỉ đến vị trí số mười, sắc mặt Long Ngạo Phỉ càng ngày càng trở
nên khó coi, lòng cũng càng ngày càng trở nên bất an.
Vội vã lái xe không hề có phương hướng trên đường tìm một vòng,
Long Ngạo Phỉ đành phải lái xe về nhà, biệt thự đèn đuốc vẫn sáng
trưng, những người làm đều chờ ở cửa lòng của anh đột nhiên trầm
xuống, cô còn chưa trở về.
“Không đúng, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi? Nếu không Tư Dĩnh
sẽ không trễ như vậy mà vẫn chưa về nhà”.
“Hả, ai đó?” Từ Tây Bác vẫn còn buồn ngủ, giận dữ cầm lấy điện
thoại di động bên cạnh hỏi, tâm tình không vui ai mà nửa đêm vẫn
còn gọi điện tới.
“Là tôi đây, Tây Bác. Tư Dĩnh không trở về nhà, cậu nhanh liên hệ
người lập tức tìm kiếm giúp tôi”. Long Ngạo Phỉ lo lắng ra lệnh
trong điện thoại.
“Không thấy Tư Dĩnh hả?” Từ Tây Bác sửng sốt một hồi lâu mới từ
trong mơ ngủ giật mình tỉnh táo trả lời “Được rồi Ngạo Phỉ, tớ lập
tức đi ngay”. Anh vội vàng đến nỗi quên không hỏi vì sao lại không
thấy cô?
Từ Tây Bác vội vàng rời giường, bấm số gọi đến một số người phân
phó, rốt cục đều chuẩn bị tốt, mới nhớ đến gọi cho một người.
“Alo, Cảnh Hiên phải không? Mau tỉnh lại”. Tây Bác gọi điện thoại
cho Cảnh Hiên, có lẽ Cảnh Hiên sẽ biết.
“Tây Bác, khuya như vậy còn có chuyện gì xảy ra sao?” Bị Tây Bác
đánh thức, Hàn Cảnh Hiên lên tiếng hỏi trong điện thoại, anh biết
nếu không có chuyện gì quan trọng Tây Bác sẽ không gọi điện đến vào
lúc này.
“Không thấy Tư Dĩnh, đến bây giờ cô ấy còn chưa về nhà, cậu có gặp
cô ấy không?
“Cái gì? Không thấy Tư Dĩnh? Chuyện xảy ra khi nào?” Hàn Cảnh Hiên
chấn động nhìn lên đồng hồ, đã gần bốn giờ sáng.
“Vừa mới hôm qua, xem ra cậu cũng không biết chuyện này, thôi quên
đi, tớ đã gọi người đi tìm rồi, Ngạo Phỉ cũng rất sốt ruột”. Từ Tây
Bác có chút hy vọng, nhưng Cảnh Hiên cũng không biết.
“Cậu chờ một chút, tôi lập tức qua liền, chúng ta cùng nhau đi
tìm”.Nghe không tìm thấy Tư Dĩnh, Hàn Cảnh Hiên lo lắng, vội vàng
rời khỏi giường.
*************
Trong văn phòng Tổng tài của tập đoàn Long thị, sắc mặt của Long
Ngạo Phỉ, Hàn Cảnh Hiên và Từ Tây Bác đều âm trầm ngồi bên trong
đợi người tới báo kết quả cho họ.
“Long Ngạo Phỉ, có phải anh lại làm chuyện gì có lỗi với Tư Dĩnh
phải không? Nếu không tại sao cô ấy lại đột nhiên mất tích”. Hàn
Cảnh Hiên rống giận chất vấn.
“Hàn Cảnh Hiên, anh không được nói bừa bãi, tôi không làm chuyện gì
có lỗi với Tư Dĩnh cả, mà nếu như có làm cũng không đến lượt anh
tới giáo huấn tôi”. Long Ngạo Phỉ cũng lạnh lùng đối chọi gay gắt
cùng Cảnh Hiên .
“Được rồi, các người không cần vừa thấy mặt nhau liền tranh luận
như vậy, không tìm thấy Tư Dĩnh có lẽ trong lòng mọi người đều
không muốn, Cảnh Hiên cậu cũng đừng làm khó Ngạo Phỉ, có lẽ Tư Dĩnh
có chuyện gì đó ngoài ý muốn?” Từ Tây Bác ở một bên vội vàng khuyên
nhủ.
“Ầm, ầm.” Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Vào đi.” Long Ngạo Phỉ vội vàng lên tiếng, có lẽ đã có kết quả. Từ
ngoài cửa có mấy người mặc thường phục đi vào.
“Long tiên sinh, tôi đã kiểm tra, từ ngày hôm qua tất cả bản ghi
chép của cảnh sát đều không phát hiện tư liệu của Đới tiểu
thư”.
“Long tiên sinh, tôi đã kiểm tra, tất cả các bản ghi chép của các
chuyến bay đều không có thông tin của Đới tiểu thư”.
“Long tiên sinh, tôi đã kiểm tra, tất cả nhà hàng đều có ghi hình
theo dõi nhưng không phát hiện bóng dáng của Đới tiểu thư”.
“Long tiên sinh, tôi đã tìm được bạn thân của Đới tiểu thư là Triệu
Vũ Văn, cô ấy nói ngày hôm qua dù có hẹn nhưng Đới tiểu thư cũng
không đi tìm cô ấy”.
“Long tiên sinh, tôi đã kiểm tra căn hộ trước đây của Đới tiểu thư,
phát hiện nơi đó không có người ở, Đới tiểu thư cũng không trở về
đó”
Từng người vào trình bày xong, sắc mặt Long Ngạo Phỉ trở nên càng
ngày càng âm trầm. Tâm của Hàn Cảnh Hiên và Tư Tây Bác cũng ngày
càng nén chặt, thật ra Tư Dĩnh đã đi đâu?
—
Thổn thức kiếm tìm 2
Phía sau một người từ bên ngoài đi vào, trên mặt hiện lên vẻ vui
sướng làm cho họ cảm thấy hi vọng.
“Long tiên sinh, chúng tôi điều tra được ngày hôm qua Đới tiểu thư
từng ghé qua bệnh viện, truy cứu hồ sơ bệnh tình của cô ấy, y tá
nói cô ấy xem xong thì vẻ mặt kích động chạy vội đi. Buổi chiều tôi
điều tra ra hồ sơ nhập viện của Đới tiểu thư ở một bệnh viện khác,
tôi hỏi bác sĩ thì bác sĩ nói Đới tiểu thư bởi vì đau lòng quá độ
nên phải nằm viện, trên đầu có chút trầy xước, do một người đàn ông
ngoại quốc tuổi còn trẻ đưa cô nhập viện, sau đó xuất viện nhưng
bệnh viện không có hồ sơ về người đàn ông ngoại quốc kia, trước mắt
tôi không điều tra ra được”
Đến bệnh viện tra xét hồ sơ bệnh án, Long Ngạo Phỉ, Hàn Cảnh Hiên
và Từ Tây Bác cùng nhìn thoáng qua lập tức hiểu được đã xảy ra sự
tình gì? Tư Dĩnh biết cô sảy thai , khó có thể mang thai nữa, nhưng
là ai nói cho cô biết ? Tại sao tự hniên cô lại đi thăm dò bệnh
tình?
Mắt Long Ngạo Phỉ lộ ra tia giận dữ, mặc kệ đó là ai, anh nhất định
sẽ không bỏ qua.
“Hiện tại các người đi điều tra tất cả người ngoại quốc ở thành phố
S , mau chóng tìm ra Đới tiểu thư.” Từ Tây Bác nhìn thấy mấy người
thám tử tư mặc thường phục lên tiếng phân phó.
“Vâng.” Mấy người thám tử tư mặc thường phục rời khỏi văn
phòng.
“Long Ngạo Phỉ, đây đều là chuyện tốt do anh gây ra, Tư Dĩnh đã
biết nhất định cô ấy chịu không nổi đả kích, vì vậy một mình lén
lút bỏ đi, đều là do anh hại.” Hàn Cảnh Hiên trừng mắt nhìn Long
Ngạo Phỉ, cố kiềm chế không ra tay, giờ đây Tư Dĩnh nhất định rất
đau khổ.
“Cảnh Hiên, cậu bình tĩnh chút đi, không cần kích động như vậy. Tư
Dĩnh mất tích, Ngạo Phỉ cũng rất đau khổ, cậu ấy luôn tự trách,
ngày hôm qua tìm suốt một đêm, hiện tại chuyện đã xảy ra nên nghĩ
cách nào tìm được Tư Dĩnh, khuyên cô ấy mới là việc cần làm” Từ Tây
Bác biết rằng sau này e rằng chỉ có anh là người tỉnh táo
nhất.
“Tôi sẽ tìm được Tư Dĩnh, tôi sẽ không làm cô ấy tổn thương nữa,
tôi sẽ luôn yêu cô ấy, ở bên cô ấy.” Long Ngạo Phỉ bỗng nhiên mở
miệng nói ra.
“Coi như đây là lời hứa hẹn của anh đúng không? Vậy anh nhớ kĩ hôm
nay anh nói anh sẽ luôn yêu Tư Dĩnh .” Hàn Cảnh Hiên có chút châm
chọc, anh không quá tin tưởng lời cam đoan của Long Ngạo Phỉ.
“Tốt lắm. Cảnh Hiên cậu về trước đi, có tin tức gì mình sẽ thông
báo với cậu. mọi người hãy nghỉ ngơi chút đi, cuối cùng chúng ta
biết Tư Dĩnh đã bình an không có chuyện gì.” Từ Tây Bác vừa an ủi
họ vừa kéo Hàn Cảnh Hiên ra khỏi văn phòng.
******************************************
Jack nhìn thấy Đới Tư Dĩnh không yên lòng ăn điểm tâm trước mặt, cô
đã ở trong nhà hai ngày rồi. Trong hai ngày này trừ ăn ra thì là
ngủ, cũng không nói gì, dáng vẻ như có nhiều tâm sự thế nào ấy? Cô
cũng không muốn chơi xấu, dựa dẫm vào anh ta?????
“Cô có tâm sự, cô đang muốn trốn tránh đúng không?” Jack nhìn cái
trứng ốp la bị cô phá vỡ cuối cùng không nhịn được mở miệng
hỏi.
“Anh có thể nhìn ra?” Đới Tư Dĩnh cũng không muốn giấu diếm anh
điều gì.
“Bộ dáng của cô rất rõ ràng, tôi nghĩ không nhận ra cũng khó. Nói
cho tôi biết đi, có lẽ tôi có thể giúp cô” Trong đôi mắt đẹp màu
xanh lam của Jack lóe lên vẻ chân thành.
“Cám ơn anh, Jack. Anh không giúp được tôi đâu, nhưng anh để cho
tôi ở lại, tôi thật cảm ơn anh rồi.” Đới Tư Dĩnh nhẹ cười khổ, ai
cũng không thể giúp được cô, ngay cả bản thân cô cũng không thể,
trời cao thật tàn nhẫn với cô.
“Nếu cô không muốn nói thì quên đi, bất quá cô có thể ở lại đây bao
lâu cũng được bởi vì tôi muốn làm bạn với cô.”
“Anh không sợ tôi dựa dẫm bám riết lấy anh sao?” Đới Tư Dĩnh cố ý
hỏi một câu , Jack thật là người tốt.
“Không sợ, được một tiểu thư xinh đẹp như vầy yêu dựa dẫm, tôi
không phải không cầu”. Jack cũng nổi hứng trêu đùa.
“Ha..hả…Jack, phải nói là cầu còn không được .” Đới Tư Dĩnh bị anh
ta chọc cho cười.
“À phải…, là cầu còn không được ấy chứ.” Jack ngượng ngùng gãi đầu,
nói lại: “Tôi ăn xong rồi, tôi đi làm đây, cô nghỉ ngơi đi. Bye
bye.”
“Bye bye.”
Bị tìm thấy
Đới Tư Dĩnh ngồi trên ghế sô pha, hai ngày nay cô đã bình tĩnh suy
nghĩ rất nhiều, thì ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện đứa
con đã không còn ông trời còn tàn nhẫn tước đoạt quyền làm mẹ của
cô, Phỉ cũng không phải thật lòng yêu cô, như vậy đã đến lúc cô nên
rời đi.
Đới Tư Dĩnh bận rộn trong nhà bếp, cô không có gì báo đáp lòng tốt
của Jack liền làm một vài món ăn theo kiểu Trung Quốc cho bữa tối,
coi như báo đáp đi.
Jack tan sở về nhà, vừa mở cửa ra liền nghe thấy từng đợt mùi
thơm.
“Thơm quá, Tư Dĩnh đây đều là do cô làm đúng không ?” Jack nhìn
thấy trên bàn có mấy món ăn khéo léo ngon miệng, có rất nhiều màu
sắc hương vị, kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy Jack, ngồi đi nếm thử một chút xem có thích ăn hay
không?” Đới Tư Dĩnh mời anh ngồi xuống thuận tiện bỏ thêm một miếng
sườn cho anh.
“Trời ơi , ăn ngon quá, Tư Dĩnh quả thực cô là thiên tài về nấu ăn,
tôi phải ăn sạch toàn bộ mới được”. Jack ăn một miếng sợ hãi than,
tình cảm cũng biểu lộ.
“Jack, cảm ơn anh hai ngày nay đã chăm sóc tôi, tôi phải đi rồi,
bữa cơm này coi như là tôi tạ lỗi với anh, nhân tiện cũng báo đáp
ân tình của anh đã cho tôi ở lại đây.” Nhìn thấy Jack ăn không
ngừng miệng, Đới Tư Dĩnh rốt cuộc cũng mở miệng nói.
“Cái gì cơ? Cô phải đi, đi đâu? Về nhà sao?” Jack buông đôi đũa
đang cầm trong tay thân thiết hỏi.
Đới Tư Dĩnh lắc đầu cười khổ : “Tôi cũng không biết , đi đến đâu
tính đến đấy, tôi chỉ nghĩ là đi đâu đó một chút để giải tỏa nỗi
buồn”.
“Tư Dĩnh, nếu như vậy thì cô cứ ở lại chỗ này đi, cô nấu ăn rất
ngon, tôi sẽ trả tiền lương cho cô được không?” Jack thành tâm giữ
cô ở lại.
“Cám ơn anh Jack, nhưng ngày mai tôi phải đi, cho dù như vậy tôi
thật sự rất vui mừng vì có thể quen biết một người bạn tốt như
anh.”Đới Tư Dĩnh từ chối , anh thật sự có ý tốt, cô nghĩ thầm nên
một mình ra đi lặng lẽ.
“Vậy thật đáng tiếc, tôi không có lộc ăn mà, Tư Dĩnh cho dù như vậy
nhưng lúc nào tôi cũng hoan nghênh cô trở về, bất cứ lúc nào cũng
có thể tới nơi này của tôi”. Người ngoại quốc không thích ép buộc
người khác, Jack cũng vậy.
“Tư Dĩnh, đây là số điện thoại của tôi, cô có chuyện gì cần có thể
liên hệ với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô”. Hai tay Jack cầm tấm
danh thiếp đưa qua.
“Tôi sẽ làm như vậy, Jack”. Đới Tư Dĩnh cẩn thận tiếp nhận tấm danh
thiếp.
*************
“Tư Dĩnh, cái này cho cô, có lẽ cô sẽ cần”. Ăn xong điểm tâm, tay
Jack cầm tấm chi phiếu đưa về phía cô.
“Jack, cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, tôi có tiền”. Đới Tư Dĩnh
đẩy tấm chi phiếu trở về, cô rất cảm kích ý tốt của Jack.
“Tư Dĩnh, cô nên cầm đi, nếu không cần dùng thì sau này trả lại cho
tôi”. Jack lại đẩy qua.
“Thật sự không cần, Jack”. Đới Tư Dĩnh đang muốn đẩy trở lại, ngay
thời điểm đó chuông cửa vang lên.
“Anh là ai? Có chuyện gì không?”. Jack mở cửa ra thấy một người đàn
ông không biết là ai đứng bên ngoài, có điều toàn thân của người đó
phát ra khí lạnh, đang nhìn chằm chằm anh.
“Tránh ra”. Người đàn ông một phen đẩy Jack ra rồi tự mình đi vào
.
“Anh làm gì? Ngang ngược xông vào nhà dân, tôi phải đi báo cảnh sát
để họ đến bắt anh”. Jack đứng không vững dựa vào cửa ở phía sau uy
hiếp.
“Jack, anh làm sao vậy?” Nghe thấy có tiếng la, Đới Tư Dĩnh từ nhà
ăn đi ra , khi nhìn người đàn ông đứng trước mắt đột nhiên hoảng
sợ, sao mới có hai ngày không nhìn thấy anh trở nên tiều tụy như
vậy: “ Phỉ, tại sao anh lại tới đây?”
“Theo anh về nhà, anh sẽ giải thích với em”. Khuôn mặt Long Ngạo
Phỉ tái xanh, bắt lấy cánh tay cô kéo ra ngoài.
“Cái người dã man này, anh muốn làm gì? Buông cô ấy ra ngay nếu
không tôi sẽ báo cảnh sát.” Jack nhìn thấy anh giữ chặt Tư Dĩnh vội
vàng tiến tới ngăn cản, anh kéo cô qua để cô tránh phía sau lưng
mình.
“Cút ngay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”. Long Ngạo Phỉ
nổi giận, khuôn mặt ngăm đen, đôi mắt đẹp nheo lại một nửa.
“Jack, anh tránh ra đi”. Đới Tư Dĩnh từ phía sau anh bước ra.
“Tư Dĩnh, cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô”. Jack một lần nữa kéo Tư
Dĩnh ra phía sau mình.
“Jack, anh ấy sẽ không thương tổn đến tôi”. Đới Tư Dĩnh lại đi
ra.
“Tư Dĩnh, cô quen biết anh ta sao?” Jack nhìn cô nghi hoặc
hỏi.
“Vâng, tôi có quen, anh ấy là….”. Đới Tư Dĩnh nhìn sang Long Ngạo
Phỉ không biết nên giới thiệu như thế nào.
“Tôi là chồng của cô ấy, bây giờ tôi muốn dẫn cô ấy đi”. Long Ngạo
Phỉ tiếp lời cô, đồng thời giữ chặt cánh tay Đới Tư Dĩnh, tuy trong
lòng có áy náy nhưng cô mất tích thật sự làm cho anh phẫn nộ.
“Anh là chồng của cô ấy? Tư Dĩnh, phải không?” Jack nhìn Tư Dĩnh
không biết có nên tin không.
Đới Tư Dĩnh cười khổ một chút, không gật đầu cũng không lắc đầu, cô
cũng không biết anh có được tính là chồng của cô không.
“Jack, tôi rất cảm ơn anh hai ngày nay đã chăm sóc vợ của tôi”.
Long Ngạo Phỉ nói với Jack xong liền ôm lấy Đới Tư Dĩnh đi ra
ngoài.
Đới Tư Dĩnh rất muốn giãy dụa nhưng cô không nghĩ sẽ lôi kéo Jack
vào chuyện này, sự tình đã đủ rối loạn rồi nên đành để anh tùy ý ôm
mình rời khỏi nhà Jack.
Jack liền ngơ ngẩn nhìn thấy Tư Dĩnh bị người ta ôm đi, biến mất ở
cửa.
—
Về nhà
“Thả em xuống, em không muốn trở về.” Lúc đi xuống dưới lầu, Đới Tư
Dĩnh vẫn cố gắng giãy dụa.
“Im lặng đi.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên la lớn một tiếng, sau đó
giọng điệu hòa hoãn nói “Nghe anh giải thích.” Nói xong, mở cửa xe,
đặt cô vào trong xe.
“Không muốn, em không muốn quay về cùng với anh, em không muốn nhìn
thấy anh, cũng không muốn nghe anh giải thích”. Đới Tư Dĩnh bị
tiếng quát của Long Ngạo Phỉ dọa đến sững sờ, sau khi vừa muốn mở
cửa xe bước xuống.
“Em bình tĩnh một chút, nghe lời anh trở về nhà anh sẽ giải thích
với em, được không?” ” Long Ngạo Phỉ dùng sức ôm lấy cô, nói lớn
tiếng bên tai cô.
“Giải thích cái gì? Giải thích vì sao đứa nhỏ đã không còn, hay là
giải thích chuyện từ nay về sau em không thể sinh con được nữa, hay
là giải thích muốn nói anh hoàn toàn không hề yêu thương em?” Đới
Tư Dĩnh lớn tiếng kêu lên, trong lòng ấm ức dâng trào, nước mắt
trong khoảnh khắc tràn ra ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và
thon thả của cô.
“Về nhà.” giọng chất vất của cô đánh thật mạnh vào lòng của Long
Ngạo Phỉ, nước mắt cô trước hết khiến anh đau lòng và áy náy, ôm
chặt cô vào ngực, thật mạnh thốt ra hai chữ.
“Em không có nhà, em không muốn trở về.”
Mặc cho sự phản kháng bằng mọi cách không muốn về của cô, cô vẫn bị
Long Ngạo đưa về nhà.
***********************************************************
Người làm mở hai mắt thật lớn nhìn thiếu phu nhân bị thiếu gia mang
vào phòng, trong lòng họ thở phào. Coi như thiếu phu nhân đã trở
lại, cuối cùng không cần nhìn sắc mặt dọa người của thiếu gia
nữa.
“Cho dù anh mang em về nhà, nhưng em sẽ bỏ đi nữa.” Đới Tư Dĩnh
ngồi trên giường, nhìn Long Ngạo Phỉ cứng rắn nói, tuy rằng hiện
tại nhìn anh khiến cô cảm thấy thật đau lòng.
“Tư Dĩnh, anh yêu em”. Long Ngạo Phỉ đột nhiên ôm lấy cô, ở bên tai
cô dịu dàng nói
Nước mắt Đới Tư Dĩnh lại rơi đầy mặt, hiện tại anh còn lừa dối cô,
cô không cần anh áy náy, cô càng không cần anh dùng tình yêu để bù
đắp cho mình, bởi vì anh căn bản không thương cô, tội gì phải làm
vậy, hiện tại cô đã biết chân tướng sự thật, sẽ không ngu ngốc hy
vọng xa vời được anh yêu.
“Tư dĩnh, em sao vậy? Em vẫn không tin anh phải không? Anh thừa
nhận ngay từ đầu anh đối với em chỉ có áy náy, nhưng hiện tại anh
thật sự yêu em. Em mất tích hai ngày khiến lòng anh muốn điên lên.
Anh nhớ em lắm, lo lắng cho em, em biết không?” Long Ngạo Phỉ nhìn
thấy cô lại rơi nước mắt, khẩn trương bày tỏ tâm ý của mình.
“Phỉ, anh đừng nói nữa, em tin anh.” Đới Tư Dĩnh đột nhiên ngừng
khóc, ngẩng đầu lên, nở nụ cười tựa đầu vào ngực anh nói.
“Tư Dĩnh, là thật chứ.” Long Ngạo Phỉ không biết vì sao? Mặc dù cô
nói tin, những trong lòng anh luôn luôn cảm thấy bất an.
“Phải.” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng gật đầu, thật xin lỗi, Phỉ, tha thứ
cho em, em biết anh không thật sự yêu em, vì thế không cần phải cảm
thấy áy náy với em, tất cả đều do em tự nguyện, cho dù sự việc
nghiêm trọng có xảy ra một lần nữa, em tình nguyện mất đi tất cả,
cũng muốn anh bình yên không có chuyện gì, cho dù anh thật sự yêu
em, em cũng sẽ không thể ở bên anh, yêu anh, bởi vì em không thể
sinh con cho anh”.
“Tư Dĩnh, sau này em không được đột nhiên biến mất nữa, anh sẽ lo
lắng, sẽ phát điên, sẽ nghĩ tất cả biện pháp để tìm em….” Long Ngạo
Phỉ nói xong, đã cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào nhỏ xinh của cô,
chân thành ôm cô vào ngực, anh mới phát hiện, không biết từ lúc
nào, cô đã chiếm lấy trái tim anh.
Đới Tư Dĩnh cũng nhiệt tình đáp lại , nhưng trong lòng rơi lệ, nhủ
thầm thật xin lỗi Phỉ, em không thể đồng ý với anh… (T_T khổ thân
TD wá……)
(-- W w w . K e n h t r u y e n . p r o --)
Tình nghĩa bạn bè.
Một khúc nhạc chuông dễ nghe vang lên, Đới Tư Dĩnh vội vàng cầm lấy
di động nhìn thấy số máy của Vũ Văn liền nghe máy.
“Ôi, Tư Dĩnh, nha đầu chết tiệt kia, cậu muốn chết có phải không,
không có việc gì lại chơi trò mất tích làm mình sợ muốn chết, còn
tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì?” Bên kia điện thoại Trịnh Vũ Văn
nói giống như tiếng pháo liên thanh không ngừng , trong giọng nói
còn có vẻ lo lắng.
“Được rồi, Vũ Văn, mình không phải đang tốt sao? Cậu tới nhà mình
đi, mình cho cậu địa chỉ nhé.” Đới Tư Dĩnh không thể không ngắt lời
Vũ Văn, nếu không, với tính tính của cô ấy nhất định là sẽ nói
không ngừng.
“Được, mình lập tức tới chỗ cậu liền, chờ mình chạy qua tìm cậu,
không thể không tính sổ với cậu được”. Trịnh Vũ Văn nói xong lập
tức ngắt điện thoại.
*****************
“Thiếu phu nhân, bên ngoài có một tiểu thư nói là bạn thân của phu
nhân, muốn gặp phu nhân”. Chị Trương đi vào nói lại.
“Vâng đúng vậy, cho cô ấy vào đi”. Đới Tư Dĩnh gật đầu xác nhận,
không ngờ Vũ Văn nhanh như vậy đã đến.
“Woa, Tư Dĩnh, cậu thật là ghê gớm nha, khá thật, xem ra cậu rất
hạnh phúc”. Trịnh Vũ Văn vừa nhìn thấy Đới Tư Dĩnh điều trước tiên
nói chính là kinh ngạc kêu lên.
“Đi thôi, lên phòng của mình”. Đới Tư Dĩnh kéo tay cô hướng phòng
ngủ của mình đi đến.
“Thành thật khai báo, kháng cự sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, nói ,
tại sao lại mất tích?”. Trịnh Vũ Văn ngồi ở bên giường, làm bộ ra
vẻ giống như thật nghiêm túc hỏi cô.
“Vũ Văn”. Nước mắt Đới Tư Dĩnh rơi xuống như một chuỗi hạt .
“Tư Dĩnh, cậu làm sao vậy, tại sao lại khóc ? Mình chỉ nói đùa thôi
mà”. Trịnh Vũ Văn luống cuống vội vàng thay cô lau nước mắt
hỏi.
“Vũ Văn, mình rất khổ sở, mình rất đau lòng, sau này mình phải làm
gì bây giờ?”. Đới Tư Dĩnh tựa một chút trên bờ vai Vũ Văn đau khổ
nói.
“Cái gì mà làm sao bây giờ? Cậu nói rõ ràng một chút xem, mình nghe
mà không hiểu gì cả”. Trịnh Vũ Văn ôm cô vội vàng hỏi.
Đới Tư Dĩnh cố trấn tĩnh một chút, đem toàn bộ sự tình nói cho Vũ
Văn nghe một lần, nước mắt vẫn rơi không ngừng.
“Tư Dĩnh, những lời cậu nói đều là thật hả ?” Trải qua một lúc lâu,
Trịnh Vũ Văn mới từ trong trạng thái khiếp sợ khôi phục lại, trong
mắt mang theo sự thương hại và quan tâm, tin tức này thật sự chấn
động ngoài ý muốn.
“Mình cũng hy vọng đó chỉ là giả, không cần phải đối xử với mình
tàn nhẫn như vậy”. Đới Tư nghẹn ngào.
“Tư Dĩnh, cậu không cần ngốc như vậy ? Cậu đã vì Long Ngạo Phỉ mất
đi tất cả, mà tất cả những chuyện này đều do anh ta gây nên, không
phải anh ta đã nói sẽ yêu cậu suốt đời sao, cậu còn muốn gì bây
giờ? Đương nhiên là phải sống cùng với anh ta, về phần con cái hiện
nay y học phát triển như vậy nói không chừng về sau sẽ có, cậu đừng
lo lắng nữa”. Trịnh Vũ Văn chỉ có thể an ủi cô như vậy cũng tức
giận cùng bất bình thay cho cô.
“Vũ Văn, cậu không hiểu đâu, mình yêu Phỉ, rất, rất yêu, cho nên
mình chỉ có thể rời khỏi anh ấy, anh ấy không thương mình, tội tình
gì phải tra tấn hai người, làm cho chính mình cùng anh ấy đều đau
khổ, mình hy vọng anh ấy được hạnh phúc, hy vọng anh ấy có một gia
đình hạnh phúc hoàn mỹ. Một người vợ dịu dàng động lòng người, một
đứa con hoạt bát đáng yêu, những điều này mình không thể cho anh
ấy, tuy rằng anh ấy không muốn mình rời đi, nói yêu mình, mình biết
anh ấy đang an ủi mình, mình có cảm giác anh ấy muốn xin lỗi với
mình, mình không cần thương hại cũng không cần anh ấy phải đồng
tình”. Đới Tư Dĩnh có chút kích động, trong mắt đều là bất đắc
dĩ.
“Tư Dĩnh, cậu cần gì phải lương thiện như vậy? Tại sao cái gì cũng
đều suy nghĩ cho người khác, tại sao không vì bản thân, ngẫm lại
cho dù có rời đi, sau này cậu phải sống như thế nào?”. Trịnh Vũ Văn
đau lòng ôm lấy cô, cảm động trước tấm lòng lương thiện của
cô.
“Mình sẽ sống một cuộc sống bình lặng, hiện tại mình nên làm thế
nào để rời đi Phỉ, làm sao cho anh ấy hiểu được mình thật sự cần
phải ra đi”. Nghĩ đến rời khỏi anh, Đới Tư Dĩnh cảm thấy trong lòng
rất đau đớn.
“Tư Dĩnh, xem ra cậu đã muốn quyết định như vậy, cậu nên nói cho
anh ta biết cậu không thương anh ta, nếu không nói cho anh ta biết
cậu hận anh ta, mình cũng không biết nên làm gì bây giờ? Mặc kệ như
thế nào, mình vĩnh viễn tôn trọng quyết định của cậu, cho dù lúc
cậu gặp chuyện gì khó khăn đừng quên cậu còn có mình”. Trịnh Vũ Văn
nhìn Tư Dĩnh kiên định nói.
“Cảm ơn cậu, Vũ Văn”. Đới Tư Dĩnh cảm kích ôm lấy cô.
“Nha đầu ngốc, mình luôn hy vọng cậu được hạnh phúc.”
“Mình biết rồi.”
—
Thành toàn? Buông tay?
“Đới Tư Dĩnh em lại muốn làm gì? Có phải muốn khiêu chiến sự nhẫn
nại của anh không, anh đã nói rồi anh sẽ không để em đi, vĩnh viễn
cũng không buông tha.” Long Ngạo Phỉ vừa về đến nhà liền phát hiện
hành lý đặt ở trên giường không khỏi nổi cơn giận dữ, vì sao cô
không tin tưởng anh thật sự yêu cô.
“Phỉ, anh không cần tức giận, để em đi đi, anh nói yêu em, em tin
anh đã yêu em, có phải anh hy vọng cuộc sống của em sẽ vui vẻ hạnh
phúc không , nhưng mà hiện tại em ở chỗ này không cảm thấy hạnh
phúc, anh mong muốn thấy em đau lòng khổ sở sao?” Đới Tư Dĩnh bình
tĩnh giải thích cho anh nghe, phải biết rằng rời khỏi anh, cô cũng
sẽ đau khổ.
“Như vậy em nhẫn tâm nhìn thấy anh đau lòng khổ sở sao?” Con ngươi
Long Ngạo Phỉ tràn ngập lửa giận nhìn cô.
Đới Tư Dĩnh nhìn anh nước mắt chảy ngược vào lòng “Phỉ, không cần
lừa gạt bản thân, anh không thương em tội gì phải thế….” Cuối cùng
chính là thì thào thành tiếng: “Phỉ, tha thứ cho em.”
“Không, anh sẽ không để em đi, Tư Dĩnh, anh yêu em, tha thứ cho
anh, nếu em muốn có con anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để em có cơ hội
làm mẹ.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên ôm lấy cô, anh đột nhiên hiểu được
Đới Tư Dĩnh muốn ra đi là vì đứa nhỏ.
“Phỉ, không phải vì đứa nhỏ, em thật sự nghĩ muốn rời đi, để em
đi.”Đới Tư Dĩnh trong nháy mắt cảm động, đứa nhỏ là nỗi đau vĩnh
viễn trong lòng cô. “ Nhưng mà, Phỉ, để em đi đi, không nên ép em
nói những lời tàn nhẫn để thương tổn nhau.”
“Đới Tư Dĩnh, em đi không được đi, mặc kệ em đi đến nơi nào anh
cũng sẽ tìm được em.” Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Đới Tư Dĩnh, Long
Ngạo Phỉ tức giận đến thân thể run rẩy, anh hung hăng nói.
“Long Ngạo Phỉ, anh nhất định phải ép em sao? Tốt lắm, em liền nói
cho anh biết, em hận anh, rất hận rất hận anh, em yêu anh như vậy
còn anh thì sao, anh đã cho em điều gì? Lúc nào cũng tra tấn em,
bởi vì anh mà em mất đi con của mình, cũng chính là mất đi quyền
lợi của người phụ nữ , một người phụ nữ không thể sinh con còn là
phụ nữ sao? Anh yêu em, đáng tiếc hiện tại em không cần tình yêu
của anh, anh càng áy náy, tốt với em thì em càng hận anh bởi vì anh
làm như vậy thì giờ nào phút nào cũng nhắc nhở em anh đã làm những
gì đối với em? Lúc này anh nghĩ muốn bồi thường cho em sao? Em
không cần, bây giờ nhìn thấy anh em cảm thấy ghê tởm muốn buồn nôn,
em thực hoài nghi tại sao em lại yêu thương anh, em thật sự không
muốn nhìn thấy anh nữa, vì vậy em phải đi, anh có để em đi hay
không em đều phải đi, bởi vì em hận anh.” Trong đôi mắt đẹp của Đới
Tư Dĩnh tràn đầy hận ý nhìn anh, dùng giọng điệu tuyệt tình và lạnh
như băng .
“Thì ra em thật hận anh, anh cũng rất hận bản thân mình.” Long Ngạo
Phỉ lảo đảo lùi về phía sau hai bước, buông hai tay của Đới Tư Dĩnh
đang bị anh nắm ra, biểu tình trên mặt rất đau khổ và tự
trách.
Đới Tư Dĩnh thiếu chút nữa liền tiết lộ sự ngụy trang của cô, muốn
vươn tay đỡ lấy anh, tim của cô rỉ máu, Phỉ, vì sao phải ép em? Em
không muốn nói như vậy, em không hận anh, cho dù không thể sinh
con, em cũng không hận anh, nhưng mà em không thể không rời khỏi
anh vì anh không thương em.
“Em thật sự nghĩ muốn rời khỏi anh sao?” Một lúc lâu sau Long Ngạo
Phỉ mới mở miệng hỏi.
“Phải.” Đới Tư Dĩnh bắt buộc mình phải dứt khoát gật đầu.
“Tốt, nếu thực sự rời đi nơi này, rời khỏi anh có thể làm em vui
vẻ, có thể khiến em hạnh phúc anh nguyện ý để em đi, chỉ cần em
thật sự vui vẻ.” Long Ngạo Phỉ đau khổ ra quyết định , anh đã khiến
cô thua thiệt nhiều thứ, nếu thật sự cô muốn đi thì anh sẽ thành
toàn cho cô.
“Cám ơn, Phỉ.” Đới Tư Dĩnh không nói ra miệng, vì sao nghe được anh
để cho cô đi, trái tim sao lại đau như vậy, đây không phải là điều
mình muốn sao?
“Khi nào rời đi, anh tiễn em.”
“Sáng mai, không cần đâu, em tự mình đi được.” Đới Tư Dĩnh không
phải không muốn anh tiễn, cô sợ mình không nhịn được sẽ luyến
tiếc.
Rời đi
Hai người nằm trên giường, đều mang tâm sự.
Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh đang nằm bên cạnh, chậm rãi vươn tay
ra, ôm cô vào lồng ngực, tại sao lúc này anh mới phát hiện anh yêu
cô. Nhưng mà đã quá muộn, cuối cùng anh cũng trả giá lớn cho hành
vi của mình, anh không biết lòng mình có thể buông xuống
không.
Đới Tư Dĩnh nhích thân người mềm mại của mình dựa sát vào anh, muốn
lưu lại mùi hương trên người anh, về sau mùi hương này không thuộc
về cô nữa, cô chỉ có thể đem mùi này giữ lại thật sâu trong trí óc,
trong lòng đột nhiên giật mình, một lần cuối cùng, để cho cô phóng
túng với anh một lần.
Tay cô chậm rãi nhẹ nhàng đặt trên bụng dưới của anh xoa nắn vuốt
ve…
Long Ngạo Phỉ đột nhiên cảm thấy thân thể bị căng ra, rung động lan
tỏa. Tại sao cô làm như vậy, muốn hấp dẫn anh phải không? Không hận
anh đúng không? Hay nghĩ muốn kết thúc một đêm cuối cùng, hơi thở
từ từ trở nên dồn dập, bàn tay to của anh đã nắm lấy nơi mềm mại
trước ngực cô, chậm rãi di chuyển xuống tới vùng đất mẫn cảm của
cô.
Xoay người một cái, Long Ngạo Phỉ đem cô đặt ở dưới người . Ánh mắt
đầy dục vọng của anh chạm vào ánh mắt đẹp tình cảm đang nhìn lên
của cô “ Tư Dĩnh, đừng đi được không?” Anh lập tức thốt ra những
lời này.
Đới Tư Dĩnh đột nhiên mỉm cười, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, ghé sát
vào tai anh nhẹ giọng nói “Phỉ, như vậy là đủ rồi.” Sau đó chủ động
hôn lên môi anh, đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng anh thăm dò, cùng
anh dây dưa.
Tiếng rên rỉ không chút kiêng kỵ của phụ nữ và tiếng gầm nhẹ của
người đàn ông phóng túng giằng co suốt đêm.
Sáng sớm, Long Ngạo Phỉ mở mắt ra, nhìn Đới Tư Dĩnh đang bị anh ôm
trong ngực, cả người ửng hồng, chứng tỏ tình dục còn chưa hoàn toàn
thối lui, ánh mắt dịu dàng trở nên phức tạp, cô thật sự phải rời
khỏi anh sao? Vì sao tâm tư của anh không tha như vậy, lưu luyến
như vậy.
“Tư Dĩnh, anh có thể để em đi, nhưng mà chỉ để em đi cho em bình
tĩnh một chút, anh sẽ dùng sự thành tâm để khiến em trở lại bên
người anh.” Trong lòng Long Ngạo Phỉ nói xong câu nói thâm tình,
hôn lên trán cô một chút, mới nhẹ nhàng thong thả bước xuống
giường.
Đới Tư Dĩnh nghe được tiếng anh đóng cửa, xác định là anh đã đi rồi
mới mở mắt thật to, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve chổ trán bị anh hôn,
trong lòng đau nhói tới cực điểm, cô thật sự phải rời đi, nhưng
trái tim lại khổ sở, đau đớn…
Nhìn chung quanh căn phòng, lưu luyến nhìn lại chiếc giường cô và
anh đã ân ái cùng nhau. Hít một hơi thật sâu, cô tự nói với mình
không được khóc, đây là quyết định của cô, trong tay mang theo hành
lý, chậm rãi thong thả bước ra khỏi phòng, thật sự phải rời
đi.
“Thiếu phu nhân muốn đi đâu?” chị Trương nhìn cô mang theo hành lý
nhịn không được hỏi.
“Chị Trương , tôi phải ra nước ngoài một thời gian, chị hãy chăm
sóc thiếu gia thật tốt.” Đới Tư Dĩnh không thể không nói dối, lúc
bước ra khỏi cửa cô quay đầu lại nói “Cám ơn.”
Chị Trương cứ như vậy nhìn cô khuất khỏi tầm mắt, mới tỉnh mộng,
thiếu phu nhân phải xuất ngoại? Thiếu gia biết không? Chị có cảm
giác không đúng, nhưng chuyện của chủ không tới phiên chị hỏi,
Haiii, chị không nhịn được thở dài, xem ra những ngày tháng sau này
của các chị không dễ chịu lắm.
—-
Gặp nhau ở trung tâm mua sắm
“Cái gì? Các người chia tay, Tư Dĩnh bỏ đi, ông trời ơi! Để cho tớ
tiêu hóa một chút, sự tình vượt ra ngoài dự kiến của tớ.” Trong văn
phòng rộng lớn, Từ Tây Bác kinh hãi kêu lên, không thể tin được
chuyện anh vừa nghe là sự thật.
“Cô ấy nói cô ấy hận mình.” Ngồi ở trên ghế tổng tài, trên tay Long
Ngạo Phỉ cầm xì gà thượng đẳng hít một hơi thật sâu.
“Cô ấy có đủ lý do để hận cậu, nhưng tớ không tin cô ấy hận cậu.”
Từ Tây Bác nhìn anh nói ra ý nghĩ của mình.
“Tại sao?” Long Ngạo Phỉ tạm dừng một chút.
“Rất đơn giản, chẳng phải vẫn nói người trong cuộc u mê người ngoài
cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường à, hôm nay
tớxem như đã biết Tư Dĩnh thực sự yêu cậu. Ngay cả sinh mệnh cô ấy
cũng không để ý, có lẽ là cô rất thiện lương, quá yêu cậu cho nên
sau khi biết được chân tướng sự việc muốn rời khỏi cậu để cho cậu
hạnh phúc. Ngạo Phỉ, thật ra cậu có yêu cô ấy không? Đây mới thực
sự là điểm mấu chốt, nếu cậu không thương cô ấy, vậy thì để cô rời
đi đối với cậu, đối với hai người là chuyện tốt. Còn nếu cậu yêu cô
ấy….” Từ Tây Bác đơn giản phân tích một chút, nhìn thấy anh cũng
không nói gì.
“Nếu tớ yêu cô ấy thì như thế nào?” Long Ngạo Phỉ nhướng mắt, trong
ánh mắt lạnh lùng đều là vẻ kiên định.
“Haiz, tớ cũng không biết, chính cậu để cô ấy đi, theo mình cậu cứ
làm theo tiếng nói của trái tim mà đi tìm cô ấy, tóm lại cũng không
tồi.” Từ Tây Bác bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp: “Tớ thấy cậu nên
nghĩ kỹ lại đi, tớ đi ra ngoài trước.”
Long Ngạo Phỉ ngồi trên ghế, con ngươi mê hoặc dần dần rõ ràng, đi
theo tiếng gọi của trái tim, như vậy thì anh sẽ đi theo tiếng gọi
của trái tim.
Đới Tư Dĩnh cuộn mình nằm trên sô pha, hai ngày, rời đi anh đã hai
ngày, trong lòng nghĩ đến đều là anh, rời khỏi anh thì ra làm lòng
cô đau như vậy?
Leng keng, chuông cửa vang lên. Đới Tư Dĩnh đứng dậy, khẳng định là
Vũ Văn đến đây.
“Tư Dĩnh, đi trung tâm mua sắm với mình, mình muốn mua vài thứvật
dụng, có điều đi một mình thì rất nhàm chán.” Vũ Văn đứng ở ngoài
cửa hỏi, sau đó lôi kéo Tư Dĩnh đi ra ngoài.
“Chờ mình một chút, mình lấy chìa khóa.” Đới Tư Dĩnh biết cô ấy sợ
mình ở nhà một mình thương tâm, muốn tìm lý do để phân tán sự chú ý
của mình, làm cho tinh thần của mình thoải mái, không thể phụ lòng
tốt của cô ấy được.
“Tư Dĩnh thấy quần áo này thế nào?” Trong trung tâm mua sắm, Vũ Văn
cầm một bộ quần áo màu đen kết ren hỏi Đới Tư Dĩnh đang ở bên
cạnh.
“Không tồi.” Đới Tư Dĩnh đang nghĩ thất thần, chỉ liếc mắt một cái
rồi thuận miệng trả lời.
“Tư Dĩnh, làm ơn đi, nhìn một chút được không, hỏi cậu hơn mười lần
bộ quần áo nào cậu cũng nói là không tồi.” Trịnh Vũ Văn bất mãn,
kiên trì muốn giúp cô nhưng nhìn ánh mắt ưu thương của cô, xem ra
muốn cô vui vẻ là rất khó.
“Thật trùng hợp, Long phu nhân chúng ta lại gặp mặt, không biết đề
nghị của tôi, cô thấy thế nào?” Mị Nhi không biết khi nào đứng ở
đằng sau các cô, vẻ mặt đang mỉm cười nhưng chính là cái mỉm cười
kia khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy không thoải mái.
Thấy cô ta, thân hình Đới Tư Dĩnh cứng đờ, ánh mắt dừng lại trên
cái bụng thực bằng phẳng của cô ta, nhưng trong đó lại đang mang
đứa nhỏ của Long Phỉ, sắc mặt cô trong nháy mắt tối sầm lại.
“Cô là ai? Đề nghị gì?” Trịnh Vũ Văn thấy sự biến hóa trên mặt Tư
Dĩnh, làm bạn bè nhiều năm cô biết người vừa tới hẳn không phải là
người tốt, vì thế liền dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi.
“Được rồi, chúng ta đến quán cà phê đối diện ngồi nói rõ ràng đi.”
Mị Nhi còn chưa trả lời , Đới Tư Dĩnh trực tiếp nói trước, sau đó
thong thả đi đến quán cà phê đối diện.