watch sexy videos at nza-vids!

CoLoa.info

Wap Tải Game Miễn Phí Dành Cho Di Động
HOMEAVATARiwintruyen sex
wap tong hop Hi,Mozilla Hãy lưu lại trang CoLoa.info này và giới thiệu tới bạn bè nhé!
+ 2s21994.apk.vn Kho Tải Game Và Ứng Dụng Cho Android Hoàn toàn miễn phí
Truyện sex loạn luân không tuổi tác Phần 2

Ngụy kiều hoàng

Tác giả: Dương Quang Tình Tử

Bản gốc : Hoàn

Tình trạng edit: Đã hoàn

Convert : Meoconlunar

Edit: Phong Nhược Huyên

Nguồn: http://tieutuongcac.wordpress.com/

Văn án

.

Ngôn Tuyên Nhi rất muốn khóc, vì cứu người rơi xuống nước xuyên qua đến cổ đại đã đủ xui xẻo,

Cư nhiên lại cùng nữ hoàng trao đổi thân phận?! Làm ơn, nữ hoàng bề bộn nhiều việc,

Trên vai gánh vác an nguy sinh kế dân chúng cả nước, nàng làm sao có thể đảm nhiệm?

Vấn đề là, muốn làm một hôn quân, còn phải hỏi ý kiến vị hôn phu buông rèm chấp chính có chịu hay không,

Sợ nàng làm loạn quốc, hắn mỗi ngày dậy sớm đưa nàng vào triều, cùng đến ngự thư phòng phê tấu chương,

Nếu nàng không cẩn thận vào lúc thượng triều ngủ gật, phải để ý sợ bị hắn “Ám toán”,( ý chị là sợ bị anh trừng phạt thôi chứ không phải là giết người đâu nha )

Tấu chương thượng phê chỉ thị càng không thể loạn viết, nếu không sẽ chờ bị hắn dính chặt như con rện,

Tối giận thật là, cung nữ thái giám lấy lời nói của hắn làm thánh chỉ, mà nàng nói liền tất cả đều là không khí

Làm nữ hoàng như thế thật sự uất ức, nàng đơn giản ám chỉ muốn ngôi vị hoàng đế nhường ngôi cho hắn,

Mà nàng, cam nguyện làm tiểu nữ nhân sau lưng hắn mà thôi, ai ngờ hắn nghe xong không vui lại phát giận,

Vì trừng phạt nàng không chịu thụ giáo, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ,

Nhưng lại quyết định trực tiếp giúp nàng “Chuyển đại nhân”…..

 

Mở đầu 1

Trời tháng bảy nóng bức như đổ lửa, một cái xe công đi Đài Bắc đang giống như một chiếc xe ngựa lắc qua lắc lại phi nước đại trên đường lớn .

Trên xe, Ngôn Tuyên Nhi che miệng đánh ngáp hết cái này đến cái khác, cố gắng chống cự cơn buồn ngủ. Nhưng xe đi một chút lại ngừng một chút, rốt cục, con sâu ngủ cũng đột kích , nàng gà gật ngồi dựa vào cử sổ,“Khấu” một tiếng, đầu thật mạnh đụng vào cửa kính xe lại văng trở về. Tiếp theo, đầu lại đổi thành tư thế cố nhướng lên , sau đó, xe dừng lại,“Khấu” Tiếng thứ hai, đầu lại tiếp tục đập vào cửa kính lần nữa , thật là đau khổ.

Ngồi bên cạnh nàng là một tiểu cô nương chừng chín tuổi, gầy teo nho nhỏ, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra biểu tình hoảng sợ , !

“Khấu” một tiếng, Ngôn Tuyên Nhi đầu lại đụng phải cửa kính xe một lần nữa, cố gắng tựa vào một góc ngủ.

Tiểu cô nương sợ hãi nháy mắt mấy cái, bất lực ngẩng đầu nhìn mẹ đang đứng ở gần chỗ nàng ngồi ,vốn định hướng mẹ cầu cứu, đã thấy nàng cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.

Đúng vậy, tối hôm qua vừa trăng tròn, muội muội ầm ỹ cả đêm, ……

Tiểu cô nương vừa mới nghĩ, liền phát hiện xe công sắp dừng lại, lái xe đã đứng dậy , quay đầu hướng phía sau hô to

“Xuống xe, Ngôn Tuyên Nhi!”

Bỗng dưng, giống như tiếng vang , có vài danh hành khách cũng kêu theo,

“Xuống xe, Ngôn Tuyên Nhi!”

Sau đó, cô bé liền nhìn đến đại tỷ tỷ đang ngủ thẳng cẳng thiếu chút nữa chảy nước miếng bừng tỉnh.

Ngôn Tuyên Nhi vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy, lướt qua tiểu cô nương , cố gắng chen vào giữa đám hành khách đông nghịt như sắp xảy ra bạo loạn , một bên áy náy nói:

 

“Ngại quá! Cám ơn.”

“Vì sao mọi người lại biết đại tỷ tỷ muốn xuống xe?”

Tiểu cô nương thật sự rất ngạc nhiên.

“Mẹ cũng không biết.”

Mẫu thân ngồi xuống cạnh nàng . Nếu không phải xe hơi bị hỏng , nàng làm sao phải ngồi xe công?

“Bởi vì không gọi nàng, nàng sẽ ngủ đứng mất .”

Lão bà bà ngồi ở phía trước quay đầu đáp,

“Vị tỷ tỷ kia công tác buổi tối, cho nên lúc người khác vội vàng đi làm, đi học, nàng mới phải về nhà ngủ. Bởi vì luôn quên mất giờ màng mới nhờ tiên sinh lái xe nhắc nhở nàng, thỉnh thỏang một vài người quen cũng sẽ nhắc nhở nàng.”

“Vậy ạ.”

Tiểu cô nương hiểu được gật gật đầu, hai tròng mắt tò mò nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, vừa vặn nhìn thấy đại tỷ tỷ kia đang thất tha thất thểu từ sau cửa xe công đi ra.

Ngôn Tuyên Nhi thở phào một hơi, lập tức đi đến trước cửa vẫy tay chào lái xe,

“Cám ơn, bác lái xe .”

Vài hành khách khác cũng cười cười cùng nàng vẫy tay, nàng xấu hổ xoay người chào, đang muốn chạy lại cơ hồ nhìn thấy tiểu cô nương đem mặt dán trên cửa kính xe , mở to hai mắt nhìn nàng .

 

Ngôn Tuyên Nhi mỉm cười với cô bé, mãi cho đến xe công rời khỏi tầm mắt, nàng mới xoa xoa mí mắt nặng trĩu, đi đến phía đường tắt, nhưng mà — mày của nàng đột nhiên nhíu lại, tay nhu nhu bắt đầu cảm thấy đầu đau đớn . Ai, nàng khẳng định lại đụng phải cửa kính xe vừa nãy, đau a!

 

Tính thời gian, cũng là lúc nghỉ hè bắt đầu, nàng coi như một con cú mèo,đêm đêm điên đảo, tuy rằng vất vả, nhưng ít ra kiếm được nhiều tiền hơn. Hơn nữa, một khi đến kỳ hạn giao hàng, con đường sau khi nàng tốt nghiệp đại học sẽ càng rộng lớn

Vất vả nhất định sẽ có kết quả! Cố lên! Ngôn Tuyên Nhi

Trong lòng thầm hô to khẩu hiệu ,khi nàng đi qua một công trường bị bỏ hoang, lại từ chỗ hổng của cái cửa sắt bị rỉ sét nhìn thấy hai đứa trẻ năm, sáu tuổi chơi đùa ở gần hố nước. Kỳ thật đây là một cái hố bị đào lên , bởi vì mấy ngày gần đây trời không ngừng mưa, mới hình thành một cái hố nước to.

Mở đầu 2

“Nhanh chút, táu thủy điều khiển của tớ sắp thắng cậu rồi.”Một cậu bé trai đắc ý cười.

“Tớ sẽ lập tức đuổi theo đây!”Cậu bé còn lại không phục kêu to.

“Hắc! Hai em đừng nghịch ở đó nữa ……”

Ngôn Tuyên Nhi còn chưa kịp nói hết , cậu bé xoay mình cất tiếng thét chói tai ,

“A –”Tiếp theo là một thanh âm thất thố của cậu bé khác kinh hoàng hô to,

“Cứu mạng a! Cứu mạng!”

Nàng vội vàng vượt qua chướng ngại vật vắt ngang ở cửa cấm tiến vào ,khi đến chỉ thấy một cậu bé đang bị rơi xuống nước, lúc chìm lúc nổi ở trong nước bùn, nhưng tay chân lại giãy giụa muốn bắt này nọ, một đứa nhỏ khác đang nằm úp sấp ở gần miệng hố, cánh tay duỗi ra khóc kêu

“Mau bắt lấy tay tớ , mau a!”

 

Nàng lập tức bỏ lại túi da, cởi giày vải, nhảy vào vũng nước, cố cầm cánh tay của cậu bé đang liều mình quẫy đạp lung tung đến phát khóc,

“Đừng sợ, chị bắt được em rồi!”

Nàng thử ổn định cậu nhóc đang kinh hoàng thất thố , nhưng hắn rất sợ hãi, cả người gắt gao bám chặt thân mình của nàng , khiến cho nàng phải dùng thêm nhiều khí lực để khởi động mình, mới không bị hắn kéo xuống .

“Đừng sợ, đừng qườ loạn ……”

Nàng cố gắng đưa hắn lên phía trên thành hố , dùng tất cả khí lực kéo hắn lên,

“Mau, hiện tại lên đi a, mau……”

Nàng thở hổn hển thúc giục, dùng hết một tia khí lực cuối cùng rốt cục cũng thành công giúp cậu bé đi lên , nhưng là nàng lại suy yếu vô lực chìm xuống đáy hồ ……

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ…… Có người hay không ? Cứu mạng a!”

Tiếng kêu của hai cậu bé sợ hãi càng lúc càng xa cách nàng, càng lúc càng mơ hồ, nàng sắp không được sao?

Không! Không thể, cuộc sống của nàng đã cố gắng như vậy…… Không thể…… Rất không công bằng! Lão thiên gia!

Ngay lúc ý thức của nàng sắp tan rã , một đạo ánh sáng chói mắt đột nhiên bắn về phía nàng. Nàng giật mình hoàn hồn, tựa hồ nhìn đến một quang ảnh mơ hồ.

Nhưng trong đầu càng lúc càng nặng , quang ảnh trên mặt nước cũng trở nên phá lệ chói mắt,hô hấp của nàng cũng càng lúc càng dồn dập, mơ mơ màng màng, nàng mơ hồ nghe được một nữ tử giận đang giận dữ,

“Ngươi dám can đảm chắn đường đi của trẫm , ngươi dám chạm vào trẫm? Buông tay!”.

Đừng ầm ỹ nữa, cứu ta — ta ở dưới mặt nước a! Ngôn Tuyên Nhi muốn hô to cứu mạng, nhưng cổ họng nghẹn lại, thanh âm gì cũng không phát ra được.

“Chuồn êm ra ngoài hoàng cung nhưng nữ hoàng lại bị phát hiện vùi xác trong hồ, thực đáng thương a!”

Thanh âm người cười gian xảo truyền xuống , trở nên mơ hồ, nàng càng muốn nghe rõ ràng nhưng càng nghe lại càng không rõ, nhưng trực giác đối với thanh âm này lại cảm thấy chán ghét!

“Thân là hoàng thúc của trẫm , lại nhũng loạn trong triều, dám can đảm rắp tâm hại người, quả thực tội đáng chết vạn lần!”

Là ai? Lại đang nói cái gì? Hình như rất có khí thế. Ngôn Tuyên Nhi cố gắng mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy một mái tóc dài đen nhánh đang phiêu đãng trong nước.

Tiếng nói oán hận nặng nề, mơ mơ màng màng càng ngày càng chìm xuống .

“Chết ? Ca ca đáng thương của ta , mà ta, chỉ cần nhổ gốc rễ dư lưu còn lại là ngươi, đế vị sẽ nắm giữ dễ như trở bàn tay.”

“Ngươi muốn làm gì? Không cần! Người tới! Có người hay không a?”

“Không cần kêu, dù sao ngươi cũng vô tâm xử lý triều chính, hàng đêm chuồn ra hoàng cung chơi đùa. Ta giúp ngươi một tay sớm về thế giới cực lạc.”

“Không cần…… Không cần……”Tiếng nói run run mỏng manh trầm xuống .

Làm sao vậy? Làm sao vậy thanh âm này tuy rằng mơ hồ, nhưng lại vô cùng sợ hãi . Ngôn Tuyên Nhi cũng nóng nảy, hoảng, hận không thể đi lên xem đến tột cùng là phát sinh việc gì để còn hỗ trợ.

“Bùm!” Đột nhiên một tiếng nổ, thân ảnh mặc quần áo kim quang chói mắt rơi vào trong hồ, thân ảnh mờ mịt không rõ. Cùng thời gian, bốn phía thân thể Ngôn Tuyên Nhi đột nhiên bị vây quanh kim quang hiện ra.Tiếp theo, một cỗ lực lượng vô hình giúp nàng từ dưới đáy nước không ngừng tiến về phía trước……

(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)

Chương 1.1

 

 

 

Lắc lắc lắc lắc. Xe công lắc lắc lại lắc lắc, đoạn đường nhựa này suốt ngày thi công, như đang cố tình làm người ta bất bình, hố hố động động, cao thấp phập phồng, làm cho người ta khi đi giống như chạm cả vào xe.

Giữa mộng tỉnh lại, Ngôn Tuyên Nhi nghĩ rằng mình lại đang ngủ ở trên xe.

Nàng hẳn là mở mắt nhưng vẫn không tập trung được gì? Nếu không đợi cho lái xe cùng hành khách kêu nàng xuống xe thật lớn có lẽ nàng vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng là, nàng thật sự buồn ngủ quá nha.

“Hô — hô — hô –”

Thật lạnh a.Hẳn là khi cùng lái xe nói chuyện lãnh khí quá mạnh mẽ…… Nàng không tự chủ được đánh trận run run.

“Rất lạnh sao? Bệ hạ, xin người nhẫn lại một chút , lập tức sẽ đến hoàng cung rồi.”

Ai? Là ai đang nói chuyện? Ngôn Tuyên Nhi cau mày liễu, chớp chớp sau đó mở to mắt, đồng mâu lập tức trừng lớn. Không phải nàng đang ở trên xe công sao? Vì sao hiện tại lại nằm trong một cái đình có sa liêm che phủ.

Không phải chứ ! Cái đình này còn có thể di động, hơn nữa, khách khách…… Nàng đột nhiên hiểu được. Trời ạ! Nàng đang ngồi ở trong xe ngựa, mà bên trong xe ngựa này rộng lớn, trang sức hoa lệ, nàng đầu gối trên nhuyễn đệm thật thoải mái, dưới thân nhuyễn giường lại cứng mềm vừa phải. Có điều, tại sao thân mình nàng lại ướt sũng?

Còn có hai người này — nàng mạc danh kỳ diệu trừng mắt người ngồi chồm hỗm nhìn đang giữ thân mình . Bị một thân hồng nhạt cổ trang làm cho hồ đồ.“Ngươi……”

Chỉ thấy trong đó một nữ tử thanh tú vẻ mặt thân thiết khuynh thân

“Bệ hạ, ngài được một phụ nhân phát hiện cả người ướt đẫm nằm ở ven Khôi Tinh hồ. Cũng may là nàng ta thông báo sớm, nô tỳ cùng Nghị Dung mới có thể giữ được tình hình không kinh động đến nhiếp chính vương , tìm Lô thái y tới.”

Ngôn Tuyên Nhi hoang mang nháy mắt mấy cái.

Bệ hạ?

Kêu nàng sao?

“Đúng vậy, Lô thái y đã xem qua mạch cho ngài. Ngài hết thảy mạnh khỏe, xin yên tâm. Nhưng nô tỳ cùng Phẩm Hoài cần nhanh chóng đưa ngài trở về. Trên người bệ hạ mặc xiêm y thật kỳ quái , nếu bị nhiếp chính vương nhìn thấy, chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp .”

Một cô gái đồng dạng sạch sẽ khác vừa đỡ nàng vừa nói.

Lô thái y? Nhiếp chính vương? Sao lại thế này? Đang diễn cổ đại dao? Không đúng a, nàng cũng không phải diễn viên. Ngôn Tuyên Nhi vẻ mặt buồn bực. Hay là nàng đang nằm mơ?

Phẩm Hoài cùng Nghị Dung sớm thành thói quen với chủ tử. Tính tình người gần đây buồn không hé răng là chuyện thường. Cho nên sau khi giải thích hết tình hình, hai người cúi thấp đầu, không hề nhìn thẳng vào nữ đế.

Một đôi mắt sáng của Ngôn Tuyên Nhi đảo qua một vòng. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Xe ngựa một đường rất nhanh tiến về hoàng cung tráng lệ , Ngôn Tuyên Nhi giống như ngốc nghếch tiến vào đình viện lộng lẫy , xuyên qua sa liêm phiêu động , trợn to mắt nhìn cảnh trí bên ngoài xe ngựa: rường cột chạm trổ, lâm viên tạo cảnh, núi giả lưu thủy, còn có một vài thị vệ, thái giám , cung nữ mặc đồ cổ trang , còn có cung điện kim bích huy hoàng. Nàng nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, càng thêm khẳng định đó là mộng!

Bỗng dưng, xe ngựa ngừng lại, hai cô gái mặc cổ trang ôn nhu dùng một bộ quần áo mới gạt bỏ mấy bộ đồ mà nàng gọi là kì quái lố lăng.Sa liêm vừa kéo lên , trước xe ngựa đã có người thả ghế đẩu, vô cùng cung kính đứng.

Hai cô gái sau khi thật cẩn thận đỡ nàng xuống xe ngựa thì có năm, sáu nữ tử trẻ trung lập tức tiến lên phía trước đón rước. Nhóm người này vây quanh nàng, rất nhanh nghênh đón nàng tiến đến cung điện xa hoa .

Rốt cuộc muốn dẫn nàng đi nơi nào? Nàng bắt đầu cảm thấy không thích hợp, nhất là cánh tay, hai nữ tử tú lệ giúp đỡ tay nàng dĩ nhiên là có độ ấm

Một đường đi thẳng đến nội viện. Khắp nơi đều là ánh vàng rực rỡ, mặc kệ là hoa văn trang sức, bài trí, đều là tinh phẩm sa hoa bậc nhất . Mắt nàng xem đến thất thần, rốt cục, nàng bị mang đến một căn phòng thật lớn.

Đây là phòng tắm, bốn phía còn điêu khắc hình rồng phượng, từ trong miệng của hai con rồng , phượng đều phun ra nước ấm, làm trong phòng tắm phủ đầy nhiệt khí.

Lúc Ngôn Tuyên Nhi vẫn nghẹn họng nhìn trân trối đánh giá.Bảy , tám cung nữ đã vây quanh, chuẩn bị cởi quần áo của nàng. Các nàng bỗng thấy Ngôn Tuyên Nhi trừng mắt , sợ nàng tức giận , sợ mạo phạm, gấp đến độ muốn quỳ xuống, nhưng được ánh mắt Phẩm Hoài cùng Nghị Dung ý bảo lui xuống , vội vàng tự mình hầu hạ.

Tại sao nữ hoàng thân mười sáu tuổi này lại không thể chiếu cố bản thân?

Chương 1.2

 

 

 

Chuồn ra ngoài cung gây chuyện thị phi đã đủ làm cho mọi người đau đầu ,còn có một thân trang phục kì dị nàng lấy ở đâu ra.Cái thứ đồ này sao lại ngắn như cái yếm , bó sát làm cho các nàng khi nhìn thấy đều phải hít vào một ngụm lãnh khí.

Cho nên, Ngôn Tuyên Nhi có thể nói là bị các nàng ba chân bốn cẳng làm trần như nhộng, sắp bị các nàng cởi hết , nàng vội vàng nhảy vào trong bồn tắm, tuy rằng đều là nữ, nhưng nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng không nghĩ tới, các cô nương này lại rắc đầy cánh hoa hồng vào trong nước. Hương khí xông thẳng khiến nàng hắt xì thật mạnh. Khi nàng nắm cái mũi liều mình hắt xì ,tay các nàng còn sờ soạng đi lên, bắt đầu giúp nàng tẩy rửa thân thể , thật sự là đủ!

“Các ngươi làm gì? Mau tránh ra! Đừng loạn chạm vào a, sẽ ngứa, ha ha ha…… Không cần…… Ha ha ha……”

Nàng xấu hổ không được tự nhiên muốn trốn. Sau vài lần lại bị chạm đến cười không ngừng, nhưng hơn mười hai cánh tay vẫn ở trên người nàng chà xát xoa bóp nhẹ nhàng , một bên còn nói xin lỗi với nàng,

“Thời gian sắp không kịp nữa rồi. Thỉnh bệ hạ thứ lỗi.”

“A — a nha — cái gì cùng cái gì cơ.”

Nàng nổi da gà , da đầu run lên,dù tại đây hô thật to nhưng cũng không ai thèm để ý , vẫn tiếp tục công việc của mình , nàng vùng vẫy khiến nước bắn ra ướt hết các cung nữ

“Đã đến giờ mẹo, mau! Mau!”

Phẩm Hoài cùng Nghị Dung vội vàng đem chủ tử từ ôn trì đi ra. Mọi người luống cuống tay chân, giúp nàng lau khô thân mình, mặc yếm vào cho nàng, áo đơn, một tầng lại một tầng quần áo dài trên thân thể của nàng. Không chỉ vậy , vài cung nữ cũng vội vàng chà lau mái tóc dài ướt sũng .

“Mau a! Mau.”

Một đám người vây quanh nàng đi đến phía trước. Nàng bị biến thành hảo khẩn trương, hơn nữa, trực giác nói cho nàng, nàng giống như đang ở trong mơ , mấy người mặc cổ trang này thực ra là người hay quỷ? Nàng thật sự sợ hãi, mơ mơ hồ hồ tùy ý các nàng .

“Sắc mặt bệ hạ kém như vậy, có nên gọi thái y không a?”

“Không kịp a. Nhiếp chính vương lập tức đi tới, bộ dáng này có lẽ không thể gặp.”

Phẩm Hoài cùng Nghị Dung đều vội vàng giúp nàng chải đầu, vài người còn lại vội vàng trang điểm trên mặt nàng. Ngôn Tuyên Nhi muốn nói, nhưng môi đang được tô son, muốn động, bột nước sẽ bị loang ra ngoài. Hai tay nàng cũng bị mấy cung nữ giúp đeo nhẫn , cổ thêm mấy chiếc vòng quý giá , một loạt người qua lại. Ngôn Tuyên Nhi bất quá chỉ ngồi ngay ngắn tại vị trí cũ nhưng đầu đã cảm thấy cháng váng .

Rốt cục, nàng giống như một chú chim khổng tước xinh đẹp được đỡ dậy , tùy ý để đám cung nữ dìu –

“Bệ hạ!”

Các cung nữ kinh hô một tiếng làm nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc suýt nữa thì ngã ra ghế.

Cái quỷ quái này chắc là mũ phượng đi? Chả lẽ muốn nàng bị nặng chết không đền mạng sao?

Khắc long phượng, xung quanh có đính châu báu điền kim , cúi xuống có rèm che, ngẩng lên một chút thì rung rung rất thú vị , nhưng mà thật nặng chết người đi.

Còn có, nàng một thân quần áo kim quang lấp lánh, màu vàng chói mắt , bên hông buộc ngọc bội quý giá, váy dài hồng la, còn có một cái phi khăn vắt qua vai, quả thực có thể đi diễn Võ Tắc Thiên!

“Quân vô hí ngôn, xem ra bệ hạ lại nuốt lời.”

Nuốt lời? Ngôn Tuyên Nhi nhìn lại nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy một nam tử tao nhã đứng lặng trước cửa, tuấn mạo hơn người, một thân cẩm bào màu tím , màu da như ngọc, toàn thân cao thấp tản ra một cỗ hơi thở tôn quý .

“Nhiếp chính vương.”

--W w w . k e n h t r u y e n . p r o --

Chương 1.3

 

 

 

Tất cả cung nữ đều quỳ gối hành lễ với hắn, đương nhiên cũng hiểu được ý hắn ám chỉ việc nuốt lời là thời gian lâm triều lại bị trễ. Mỗi lần phạm một lần, bệ hạ đã nói không có lần sau, nhưng luôn có lần sau, rồi lần sau nữa……

“Bệ hạ chưa tỉnh ngủ? Cho nên vẻ mặt thực hoang mang?”

Nghiêm Luân mím môi.

Ngôn Tuyên Nhi lặng lẽ đánh giá hắn. Thoạt nhìn trầm ổn nội liễm, nói lên đây là một người trầm ổn , hiền hòa, nhưng khi nhìn nàng , con ngươi đen kiêu căng lại mang theo sự lạnh lùng đùa cợt, mà nàng tuyệt không hiểu được vì sao.

Nghiêm Luân lấy ánh mắt ý bảo hai cung nữ phía sau nàng. Hai người Phẩm Hoài lập tức hiểu được nâng nàng dậy ,

“Chúng ta cần phải đi.”

Đi? Đi đến nơi nào? Một thân hoa lệ trói buộc làm cho Ngôn Tuyên Nhi đi lại phá lệ vất vả. Nàng không có quên vừa rồi mọi người kêu cái nam nhân kia là nhiếp chính vương, có thể thấy được hẳn là hoàng thân quốc thích gì đó. Nhưng khi xem thái độ cùng vẻ mặt hắn vừa nói chuyện với nàng, thì cũng không có chút khiêm tốn nào.

Đoàn người lập tức đi vào cửa điện hoa lệ to lớn.Đây là một tòa cung điện kim bích huy hoàng , hai bên có bàn long kim trụ ( cột chạm khắc rồng nhưng để này nghe hay hơn), ở giữa có một lối đi rộng , chiếc long ỷ được khảm châu ngọc. Hai bên đại điện có một đám người đang đứng, tất cả đều đội quan mạo, có già có trẻ, cúi đầu trang nghiêm. Về phần tên nam tử đẹp như quan ngọc kia đi tới một chiếc ghế lớn ở gần đó, hắn cư nhiên cũng có ghế dựa.

Nhưng nàng không rảnh nghĩ nhiều, lúc được cung nữ dìu xuống , nàng đi lên ba tầng cầu thang, đến trước long ỷ , một hồi tiếng hô như sấm vang dội chỉnh tề –

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Việc này tại sao lại xảy ra? Kêu nàng vạn vạn tuế sao? Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi người toàn trường đang quỳ trước nàng , không một ai dám nâng đầu.

Ầm vang — nàng như đang bị sét đánh? Nếu không, nàng, một nữ sinh bình thường yên tiền như mạng lại có cái năng lực gì làm hoàng đế? Đây khẳng định là mộng,do nàng muốn sớm thoát ly gia đình một chút, muốn kiếm tiền phát điên mà phát sinh mộng tưởng hão huyền mà!

Đúng , là mộng, cho nên, nàng dùng hết tất cả khí lực niết mạnh vào mặt mình ,

“A –”

Kinh hô một tiếng đau đớn , một đạo mâu quang sắc bén liền bắn lại , nàng trực giác bịt miệng, nhưng nhịn không được trong lòng khóc thét. Thật sự đau chết người! Nước mắt của nàng đều muốn chảy ra.

Không phải mộng ư, thật sự không phải mộng? Mắt của nàng càng trừng càng lớn , trên trán mồ hôi lạnh cũng bắt đầu toát ra . Khả năng sao?Chuyện xuyên qua cổ đại này không phải là do tác giả bịa chuyện loạn biên hay sao?

Ngôn Tuyên Nhi vẫn cảm thấy không dám tin, nhưng trước mắt, văn võ bá quan đông nghìn nghịt quỳ phục thành hàng là thật sự nha!

Nàng kinh ngạc nhìn tên nam tử tuấn mỹ kia, cố gắng kéo lê hai chân đi đến phía trước long ngai nhưng rồi lại đột nhiên bất động, mà Nghiêm Luân nghĩ đến nàng đã nhập tọa , cũng đi theo phía sau , không nghĩ tới nàng thế nhưng không rõ ràng có ngồi hay không, muốn đứng không đứng , vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng bất động.

Hắn nhíu mi xem nàng. Lại đang làm cái gì?

Ngôn Tuyên Nhi cắn môi dưới. Đây là long ỷ a! Là đế vương tôn quý vô cùng mới có thể tọa, nàng là tiểu nhân vật thật sự có thể tọa sao? Ngồi xuống có bị bỏng mông không?Hay là có thể bị tha ra ngoài chém?

Đôi mắt Nghiêm Luân lạnh băng bắn lại, muốn nàng mau mau ngồi xuống, bằng không một đống quan viên ngay cả ngẩng đầu đứng dậy cũng không dám. Nhưng lãnh mâu của hắn, Ngôn Tuyên Nhi cũng không dám tiếp thu ,một thân bối rối , tâm lý giãy dụa có nên ngồi xuống hay không?

Nữ nhân này thật sự là kiêu ngạo, cũng không hiểu được suy bụng ta ra bụng người! Nghiêm Luân hơi nhếch môi, truyền âm nói:

Còn không ngồi xuống!

Nha? Nàng sợ tới mức muốn nhảy dựng, một tay vỗ về ngực, gấp đến độ tả xem, hữu xem. Thật là khủng khiếp a, bên tai của nàng làm sao có thể nghe thấy thanh âm nam nhân? Có quỷ sao? Da đầu nàng run lên.

Còn không ngồi xuống, chẳng lẽ muốn văn võ đại quan cứ thế quỳ xuống sao? Một lúc sau tiếng nói trầm thấp không hờn giận lại vang lên bên tai.

Nàng kích động cuối cùng chống lại ánh mắt Nghiêm Luân, cũng đồng thời nghe ra là thanh âm của hắn. Nhưng vấn đề là, cái miệng của hắn rõ ràng là đang khép lại nha!

Đúng rồi, cổ đại có công phu như vậy , giống trong tiểu thuyết võ hiệp đã viết , nhưng là rất dọa người! Nàng tức giận trừng hắn, đã thấy mắt hắn bình tĩnh bất động, liếc long ỷ phía sau nàng một cái.

Hảo hảo hảo, an vị! Nàng tức giận lại cho hắn một cái xem thường siêu cấp lớn, lại lấy ngón trỏ chỉ chỉ của nàng lỗ tai, sau đó lấy hai tay đánh cái “×”, hy vọng hắn đừng nữa dọa nàng.

Nhưng chính là con ngươi đen bán mị này lại ở bên tai nàng toát ra thanh âm : mau ngồi!

Đã hiểu!

Nàng không tiếng động cắn răng đáp lại, ngồi xuống.Hắn cũng lại tao nhã dựa vào cái ghế phía . Tốt xấu gì hiện tại nàng cũng coi như khách mời diễn xuất, cũng không thể thái quá .

Chương 1.4

 

 

 

Thôi thì cũng đành giả bộ , nàng hơi chỉnh y phục ngồi xuống , nào ngờ cái ghế kia lại cứng như vậy , đúng là muốn đau chết cái mông của nàng mà! Cả người nàng muốn dựa về phía sau nhưng thật không ngờ cái ghế vẫn thật xa, nàng căn bản là mất đà ngã xuống, sợ tới mức nàng vội vàng tìm tay vịn , lại tìm thế nào cũng không thấy ,

“Khấu” một tiếng, mũ phượng đội trên đầu trực tiếp hôn môi với cái ghế dựa. Nàng đau đớn , hô một tiếng,“Nha ~~”

Còn chưa kịp phản ứng , có người nào đó hảo tâm đem eo thon của nàng mạnh mẽ chế trụ lại suýt nữa khiến nàng muốn đứt gãy.

“Cái ghế dựa quỷ, lại khó lường như vậy, khi dễ người a!” Xoa cái ót, nàng nhíu mày thấp giọng thầm oán.

“Đây là long ỷ chỉ Hoàng Thượng mới có thể ngồi , không phải ai cũng đều tọa tốt.” Tiếng nói trầm thấp vang lên ở trên đỉnh đầu nàng.

Nàng vừa mạnh nhấc đầu, mới phát hiện tên nam tử tuấn mỹ kia không biết khi nào đã đi đến bên cạnh nàng.

“Mau nói ‘Bình thân’ đi, mặc kệ ngươi có ý đồ gì, bọn họ đã quỳ đủ lâu rồi.”

Hắn có cần dựa vào nàng gần như thế không? Cách mặt của nàng chỉ có gang tấc , nàng thậm chí có thể cảm giác được hô hấp của hắn nhẹ nhàng đang phả ở trên gương mặt của nàng , nàng không hiểu sao toàn thân nóng lên, tim đập hỗn loạn.

Mãi đến hắn trở lại chỗ ngồi , ngồi vào chỗ của mình, lòng của nàng mới thoáng khôi phục, chậm chạp kêu ra thanh âm thấp như muỗi, thậm chí run run ,

“Bình…… Thân.”

Thanh âm quá nhỏ .

U linh âm lại vang lên bên tai nàng, sợ tới mức khiến nàng lại đổ mồ hôi , ngực hít vào một ít khí lạnh. Người này thật là!

Nàng không chút khách khí hung hăng trừng hắn một cái,họng thanh thanh , rống lên một tiếng

,“Bình thân!”

Không biểu tình , đối lãnh mâu lại bắn về phía nàng, nàng cũng nhíu mày trừng lại . Ai sợ ai?

Chúng thần một đường đứng dậy, nhưng xem như là nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng có thể đứng dậy, nhất là những người có tuổi, quỳ lâu rồi , còn phải có người hỗ trợ mới có thể đứng lên.

Vừa thấy, nàng cũng xấu hổ, vội vàng gật đầu mạnh với bọn họ,

“Ngượng ngùng, thật sự ngượng ngùng……”

Ngôn Tuyên Nhi nho nhỏ tạ lỗi, thiếu chút nữa thì đứng lên xoay người hướng bọn họ chịu tội!

Tiếp theo, liên tiếp là thượng trình quốc sự–

“Thần khởi tấu Hoàng Thượng, Bích Hà vỡ đê, dân chúng hạ du phải đi lang bạc cầu thực, thỉnh bệ hạ……”

“Biên cương địa khu, dị tộc rục rịch, cần phải phái binh đóng giữ……”

“Lần này thu mua gạo lương, Bạch Lan Quốc lại vô pháp vô thiên lũng loạn, đã công bố nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, chiếm hết tiện nghi, xin bệ hạ vì phúc muôn dân xã tắc ……”

“Việc này không ổn, ảnh hưởng hòa khí, đều không phải việc lợi quốc vì dân , khẩn cầu nữ hoàng sớm định đoạt……”

Oa a, đầy trời sao, nàng căn bản nghe không hiểu ! Vẻ mặt Ngôn Tuyên Nhi hoang mang, một đôi con mắt nhanh như chớp đổi tới đổi lui, thỉnh thoảng liếc về phía nam nhân phía sau nàng. Hiện tại là muốn như thế nào? Nàng nghịch nghịch lỗ tai, kỳ quái, thật muốn hắn hỗ trợ cho ý kiến, hắn lại không lên tiếng à?

Gỗ mục không thể điêu khắc! Nghiêm Luân sau khi lấy nội công cao thâm truyền âm , tức thì đứng dậy hướng chúng đại thần không kiêu ngạo không siểm nịnh nêu một công đạo,

“Cung tiễn nữ hoàng, sau đó trình lên tấu chương, quần thần lại tự hành bãi triều.”

Vì thế, các quan viên lại quỳ lễ, hô,

“Cung tiễn nữ hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Cho nên, nàng có thể đi rồi? Nàng tức giận trừng mắt mắng nam nhân gỗ mục kia, trong lòng thầm nói . Nhưng dù sao nàng cũng là đại sinh viên kinh tế năm hai rồi, vì sao lại cách gỗ mục kia thật xa a!

Phẩm Hoài cùng Nghị Dung tiến lên đỡ lấy nàng, phía sau còn có sáu cung nữ đuổi theo. Sau đó, Nghiêm Luân cũng từ chỗ ngồi đứng dậy, tiến lại đây.

Bởi vì ánh mắt vẫn quay lại nhìn, váy lại dài, không cẩn thận một cái, Ngôn Tuyên Nhi dẫm lên váy của mình ,đang đi phía trước bỗng ngã quỵ.

“Bệ hạ!” Mọi người kinh hô.

Cũng may! Luôn luôn bên cạnh chiếu cố nàng , hai nữ tử phản ứng mau , đỡ được nàng, nếu không, sẽ xảy ra việc lớn!

“Cám ơn.” Nàng thản nhiên cười với các nàng.

Nghị Dung cùng Phẩm Hoài kinh ngạc liếc mắt một cái. Những lời này các nàng vẫn là lần đầu nghe được từ trong miệng chủ tử, khó nén sợ hãi, hai người trăm miệng một lời vội la lên:

“Đây là việc nô tỳ phải làm.”

Nên làm? Vậy nàng nên làm cái gì? Trực giác quay đầu nhìn nam nhân đi theo phía sau một cái, không nghĩ tới hắn vừa ra khỏi cung điện liền đi thẳng về hành lang gấp khúc bên kia.

Nhưng tiếng kinh hô của các cung nữ hiển nhiên khiến cho hắn chú ý, hắn cũng quay đầu nhìn về phía nàng, bốn mắt chống lại, hắn chỉ lạnh lùng khẽ gật đầu, liền tiếp tục đi đến phía trước.

Trời ạ, cặp con ngươi đen kia siêu có điện…… Nàng nhíu mày liễu. Thật là! Nàng suy nghĩ cái gì? Hắn cho dù có mị lực, cũng là cổ nhân nha, nàng cho dù tư xuân, cũng phải xem đối tượng đi! Huống chi hiện tại vị trí thời đại hỗn độn không rõ, nàng vẫn muốn làm rõ tình huống trước mắt cái đã!

Trở lại tẩm cung , Ngôn Tuyên Nhi liền cho các cung nữ lui ra ngoài, chỉ lưu lại Phẩm Hoài cùng Nghị Dung . Hai nha đầu tỉnh táo, nàng trước muốn cùng các nàng uống mộtchén trà.

Rất nhanh, một ly nước trà ấm áp được đặt trên bàn gỗ hương, nàng đưa lên miệng , nhẹ nhàng thưởng thức, sau đó, buông cái chén, mười ngón giao nắm đặt ở trên đùi, một đôi mắt thông minh sáng qua lại nhìn hai người đứng ở một bên, khụ hai tiếng, thếmới mở miệng

,“Ta — không đúng, trẫm hiện tại có vấn đề muốn hỏi, các ngươi nhất định phải hảo hảo trả lời, có biết hay không?”

“Dạ, bệ hạ.” Hai người đồng thời cúi thân, biểu tình ngưng trọng.

Nàng nhìn nhìn bốn phía, xác định không có những người khác, nho nhỏ hỏi:

“Xin hỏi nơi này rốt cuộc là đâu?”

Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt kinh ngạc, nhưng lập tức trả lời,“ Hoàng cung Đông Phong hoàng triều.”

Đông Phong hoàng triều? Xong rồi, nàng nghe cũng chưa nghe qua, nhưng mặc kệ, trước hiểu biết quốc gia, niên đại, cùng với một ít chuyện nên biết đến mới là việc cấp bách.

Cho nên, sau khi được giải đáp, Ngôn Tuyên Nhi lấy phương thức tiếp cận khảo vấn đưa ra một loạt vấn đề, kết quả cũng không biết là các nàng được huấn luyện tốt , hay là nữ hoàng trước kia thường tùy ý hỏi vậy,mà hai người có hỏi tất đáp, biểu tình bình tĩnh, không có gì kinh ngạc cùng không kiên nhẫn.

Về phần nam nhân kia , nguyên lai là nhiếp chính vương Nghiêm Luân của Đông Phong hoàng triều.Hắn là thân thích củaThái Hậu, là thanh mai trúc mã cũng là vị hôn phu của nữ hoàng Kim Ngôn.

Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng Nghiêm Luân có thể ngồi trên địa vị cao này, bằng vào thân thế bối cảnh tuyệt không gần là ngạo nhân , hắn từng dẫn đại quân nghênh chiến dị tộc xâm chiếm biên cương , bình tĩnh đánh lui, dũng mãnh tới gần quân địch, nhờ đó mới làm cho hoàng triều chuyển nguy thành an, được mỗi người khen ngợi là văn võ toàn tài……

GAME HAY MIỄN PHÍ

Tags : ionline tai zalo doc truyen sex truyen loan luan ibet88 tin nhan hinh
C-STAT