Chap 1:
6:30a.m: Nó bước xuống nhà trong trạng thái tốt lành của buổi sán
[là tiểu thư nhưng tuyệt đối ko có thói quen ngủ nướng]. Ra vườn
hít thở cái ko khí trong lành nhất, tưới mấy chậu cây trước nhà rồi
bước vào bếp pha tách trà và tách cà phê cho pama nó và sau đó thì
vớ lấy tờ báo ngồi xem ở phòng khách cùng pama. Pa nó lên
tiếng:
-Nhi này!
-Có gì ko pa?-tay cầm tờ báo, miệng trả lời
-Ngày mai con về Việt Nam nha! Mau chuẩn bị đi con gái.
-Pa nói giỡn hay nói chơi thế?!-nó hỏi 1 câu...như ko
-Pa nói thật, con về đó có chuyện quan trọng chứ ko phải chơi
đâu.-Pa nghiêm mặt quay sang nhìn nó
Bây giờ nó mới chịu bỏ tờ báo xuống, nhìn thẳng vào mắt pa:-Chuyện
gì vậy pa!?
-Lấy chồng!!!-pa nó phán 2 chữ mà suýt té ghế
2s sau...nó lấy được bình tĩnh nhìn pa rồi tuông 1 hơi:-Chắc là ông
hay pa có hôn ước lúc xưa với bạn chứ gì, hơiz...chuyện này con
nghe nhìu tiểu thư kể rồi bây giờ lại đến mình. Thiệt khổ quá đi, à
mà nếu là hôn ước thì pa đừng hòng chuyện đó xảy ra nhá!
-Đây ko phải hôn ước. Hôm bữa pa đi dự tiệc, gặp lại bằng
hữu...
-Rồi có hôn ước chứ gì.-nó chen ngang[bướng thấy ớn]
Pa nhìn nó với ánh mắt nghiêm nghị...nó thấy ánh mắt ấy thì cuối
đầu xuống, nhường pa nó:-Con hay quá, thích chen ngang thế. Pa thấy
ông ấy có cậu con trai trông tuấn tú lắm, lại giàu có. Mà pa thì có
đứa con gái xinh như con thì đúng là tiên đồng ngọc nữ rồi. Nên pa
cho con về VN coi mắt
-Trời ạ! Thế thì khác gì hôn ước. Con mới 17t à, sao lấy chồng chứ!
Ko được đâu pa...mai mốt con đi thì ai pha caphe nóng cho pa, trà
gừng sáng cho mama chứ!-Nó nói giọng nũng nịu kèm theo ánh
mắt...đáng thương
-Con về VN khoảng 2-3ngày thì pama sẽ về, dẫn đi xem mắt. Tới lúc
đó biết đâu con iu người ta!
-Hix...mấy cái tên công tử bột, phách lối, kênh kiệu, khỏi gặp cũng
biết thế nào rồi pa ạ!!!
-Ko nói nhìu, về VN, đến lúc gặp mặt đi rồi tính, con mà cãi nữa là
mama sẽ khóa tài khoản con đó!-Mama nó theo giỏi cuộc nói chuyện,
giờ mới lên tiếng, nhưng hiệu nghiệm liền.
-Ấy đừng mà mama, con về, nhưng nếu cái tên công tử bột đó ko coi
con ra gì thì đừng nói con ra tay độc ác đó!
-Ừk! Thì cứ gặp mặt rồi tính, thật cãi bướng ko bỏ. Pa mắng iu
nó
Ngay sau đó nó bước lên phòng và...AAAAAAAAAA..nó la lên, nhưng vì
phòng cách âm nên ko ai nghe[piết cách âm mới dám hét, ko thôi bị
xử đẹp!]. Hét xong nó xuống nhà, nhờ bác tài chở nó đến công ti của
anh hai. Đến nơi, vẫn cái bộ dạng đơn giản: tóc búi tròn cao, để
mái ngố áo thun hình con thỏ và quần lửng đen, giày sandal nâu [đơn
giản nhưng cực kute nhá! Nó ghét cầu kì lắm]. Bước xuống xe, lên
thẳng phòng giám đốc.
Đến nơi thì ở bàn thư ký, ngoài phòng, nhìn nó với ánh mắt khinh[1
phần tưởng con nít đi lộn chỗ, 1 phần ganh tị với gương mặt baby],
gắt giọng: Em ơi, chỗ này nơi làm việc chứ ko phải chỗ cho trẻ em
chơi đâu! Đi chỗ khác đi em!!!
Nó ko nói gì[ko thích nói chuyện với người khác nhìu], tay bỏ túi
quần[phong thái khiến m.n nhìn vào tưởng nó lạnh lùng], tiếp tục đi
thẳng đến cửa phòng giám đốc. Ã thư ký thấy thái độ đó càng ghét
thêm. chặn nó lại. Ko nói tiếng nào, lấy chân đá thẳng ả vào vách
tường, tiến đến cửa phòng.
"Rầm..." chuyện lấy chồng nó đã bực lên rồi, gặp ã thư ký đỏng đảnh
nữa khiến nó sôi máu lên, đạp gãy cửa phòng anh hai nó...
Chap 2:
Sau khi đạp "banh chành" cửa thì anh hai nó...cúi gầm mặt ko dám
nhìn lên. Nó tặng anh hai cái nhìn nảy lửa, y như muốn thiêu sống
vậy! Còn ã thư ký sau khi bị đạp 1 cái lết vào phòng, khóc
lóc:
-Hix...huhu...anh iu ơi, con nhỏ đó, miệng còn hôi sữa mà
nó...hix...nó đánh em thê thảm lắm, anh phải giải quyết giùm em đi.
Huhu
Nó ngồi nghe mà ôi thôi...ớn lạnh chết được. Giận cá chém thớt, nó
bước đến phán 1 câu:
-Cô...bị đuổi rồi đó!
Nghe xong ã khóc lóc ỉ ôi:-Anh ơi, nó là ai mà dám đuổi em thế, anh
ơi!
-Là ai thế ta, chậc mình cũng ko biết nữa!- vừa nói nó vừa liếc xéo
ông anh làm ổng lạnh cả sống lưng:
-À...ờ thì e về đi, ngày mai cũng ko cần đi làm nữa đâu!-Anh hai nó
nhẹ nhàng nói khiến ã ko tin vào mắt mình. Tức quá, nó đá cho 1
phát nữa, trừng mắt nhìn ã làm cho ã...đứng lên đi luôn [ở lại là
vào quan tài nằm đấy!]
à đi rồi, còn lại nó và anh hai + cái cửa vừa bị nó phá!
Ngồi xuống sofa, bắt chân chéo, nó nói:-Anh hai giỏi ghê hén! Tuyển
thư ký quá pro, đúng là cao thủ sát gái.- nói xong nó vỗ tay làm
anh nó sợ càng thêm sợ:
-Nè, em đang mỉa anh đó hả, nói thẳng ra đi em gái, em nói vậy anh
đau tim đó! hix...
-Chính vì mún anh đau tim em mới mỉa! Haha-nó cười đắc thắng
-Thiệt tình...thua em lun á! Em đến đây có gì ko?! Nhớ anh hai quá
nên thăm à!-cười đểu
Nhắc tới mới nhớ, nó bắt đầu xụ mặt cún con: Hix...anh hai ơi lần
này em chết thật rồi...huhu![nước mắt cá sấu đấy, đừng tưởng
bở]Pama...pama bắt em lấy chồng kìa...huhu
-Chậc, vậy cũng nói, con gái lớn phải lấy chồng chứ.-Anh nó nói mà
quên rằng nó đang nổi máu điên, thế là..."Bốp" 1 cái đánh trời
giáng vào lưng thêm cái ánh nhìn bằng đại bác nữa. Anh nó đứng hình
hết 3s...
-Em có thương anh ko vậy, đánh như thế có ngày chết đấy!
-Chết lun đi, anh có thương em đâu, pa nói là lấy cái thằng công tử
bột nào đó đó! Em ko có ưa mấy thằng đó đâu! Hay anh hai thuyết
phục pama giùm em đi! Mắt nó long lanh lên nhìn anh hai
-Em nói mà ko suy nghĩ, pama thương em như vậy mà còn ko được. Anh
nói cho anh bị chết chung à!
-Có anh mới ko biết nghĩ đó, pama nói sẽ khóa tài khoản của em, lúc
đó chắc chết. Còn anh có 1 công ty lớn thế nếu muốn khóa tài khoản
anh cũng ko sao.
-Em thật là...công ty anh dù lớn thế nào cũng đều phụ thuộc công ty
chính của papa. Lúc ấy anh phá sản chứ chẳng chơi!
-Ờ há!Hix...vậy là mình phải chịu thôi! HUHU!!!-Nó ngẫm ra ko thể
cứu vãn được nên ngậm ngùi chấp nhận số phận! [1 bắt đầu mới cho
định mệnh tình yêu của nó nhá!]
Chap 3:
8:00am-nó có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất trung tâm thành phố.Bắt
taxi đến biệt thự [pa nó có cho địa chỉ mà]. Đến nơi, người làm
đứng 2 hàng đón nó, bác quản gia lên tiếng:-Tiểu thư! Mời người vào
nhà ạ!
Nó cười thân thiện:-Bác đừng xưng như vậy, kỳ lắm! Bác cứ kêu cháu
là được rồi mà!
-Nhưng thưa tiểu thư...-Bác đang ái ngại lưỡng lự thì...
-Ko nhưng gì hết, xem như lệnh của cháu đó, cháu ko thích người
trong nhà mà kêu tiểu thư đâu, mọi người ở đây cũng vậy nha!-Nó
cười thêm cho mọi người an tâm mà gọi
-Ừm! Được rồi, cháu vào nhà đi, phòng cháu ở lầu 2 đấy! Có cần bác
cho người dẫn cháu lên ko?
-Dạ thôi! Cháu tự đi được rồi mà!-Nói xong nó "tung tăng" lên cầu
thang, đến tầng 2 thì có 2 phòng. 1 nhà vệ sinh [to bằng cái phòng
người ta lun] và 1 phòng nó. Mở cửa vào thì toàn 1 màu hồng phấn,
tường ốp gạch trắng tươi hình thỏ con[hồng thỏ nó thích mà]. Ình
lên giường, nó nhìn dáo dác xung quanh rồi lại mở tủ đồ "Hix...toàn
mấy bộ cầu kỳ ko, thật là...chắc ý của mama đây mà...Huhu!!! A,
biết rồi...hihi...mình thông minh ghê ta" Nó vừa nghĩ vừa than thở
nhưng 1s sau thì bệnh tự kỷ tái phát[bóng đèn hiện trong đầu nó
đấy] Xuống nhà, nó nhờ người chở nó đến Diamond Plaza vào sắm
khoảng 10 cái áo thun đơn giản như nó đang mặc[nhưng vải hàng hiệu
chứ ko hàng chợ đâu nghen!] 10 cái quần tây lửng đen, thêm 1 cái
kính bản to gọng đen 0 độ, rồi vào quán nhăm nhi kem 1 mình. Tối
vào phòng, nó đánh 1 giấc ngon lành [ăn uống no say thì ngủ chứ làm
gì]
Sáng hôm sau, 6:00am nó đã thức dậy rồi xuống nhà xem mấy cây
hoa:
-A! Hoa ở đây nở đẹp ghê á, mấy dì ơi, cho con tưới hoa với!-Nó
ngắm nghía xong rồi hỏi mấy người làm.
-Ừ! Cháu lấy cái bình kia tưới đi!-Mấy người làm cứ nghĩ nó tiểu
thư khoe cát ko biết làm gì, nhưng khi thấy nó xách bình tưới và
làm 1 cách nhẹ nhàng thì ngạc nhiên hết sức, thấy vậy nó quay qua
nhoẻn cười:
-Mấy dì tưởng con ko biết làm phải ko, hihi! Lúc ở Mỹ sáng nào con
cũng tưới và chăm mấy chậu cây trước nhà hết mà!
Mấy dì gật gù rồi đi vào trong. Xong mọi thứ thì cũng đã 6:30 rồi,
nó vào nhà dùng bữa sáng rồi lên phòng thay đồng phục trường mới
"Trường cấp 3 Royal sao, đồng phục cũng xinh ra phết chứ!" thầm
nghĩ rồi nó mặc xong, tươm tất, đứng quay trước gương với bộ dạng:
Tóc búi tròn cao, kẹp toàn bộ mái lên đeo cái kính bản to[nó sợ mọi
người ganh tị với nhan sắc ý mà, nhưng trông vẫn kute ngố
nhé!]...đồng phục nè áo sơ mi trắng viền nơ đỏ, hàng cút áo trẳng
màu đỏ, váy caro đỏ trắng [sơ ri...mình chém lụi đấy!].
Chiếc BMV mui trần phóng trên đường, gió sớm tát nhẹ vào mặt.
"KIi1ttttttt.....xe nó thắng ngay trước cổng trường, tìm chỗ đỗ xe
thích hợp rồi tiến thẳng vào phòng hiệu trưởng:
-Chào thầy! Em là học sinh mới đến nhận lớp ạ!-Nó lễ phép
-À! Chào em, em là con gái bác Lâm đúng ko?-Thầy còn ngờ ngợ với
hình tượng ngố của nó
-Dạ đúng rồi ạ! Thế cho em hỏi em học lớp mấy thưa thầy!?
-À, em học lớp 11A VIP đó!
-Dạ cảm ơn thầy!- Nó bước ra khỏi phòng rồi đi tìm lớp. "A! 11A,
đây rồi!" nó thầm nghĩ sung sướng.
-Chào, em là học sinh mới đúng ko? Cô là Bích Ngọc-CN lớp 11A
đây!
-Dạ em chào cô! Em tên Lâm Bảo Nhi, học sinh mới lớp 11A
-Cô biết rồi, nào vào lớp thôi!-Nói rồi cô bước vào cái lớp đang
trong tình trạng hỗn độn..."RẦM" Cô dùng thước đập xuống bàn khiến
cả lớp im thinh thít...ko 1 tiếng động: -Các em, lớp chúng ta có
học sinh mới! Em vào đi!
Nó bước vào:- Chào các bạn, mình tên Lâm Bảo Nhi mong nhận được sự
giúp đỡ từ các bạn!-Nó cười nụ cười toả nắng nhưng những đứa con
gái nhìn nó ánh mắt khinh miệt:
-Trời, lại con mọt sách mà học lớp 11A, có lộn ko đây!-ns1
-Trông cái mặt ngu thấy ớn chứ!-ns 2
Bla...bla...[tạm cho qua]
-Em xuống bàn cuối ngồi đi, cạnh bạn Ngọc Trân nha!
-Dạ! Cảm ơn cô!-Nó bước xuống và đưa tay bắt làm quen
-Chào Trân, mình tên Nhi, mong bạn giúp đỡ, chúng ta làm bạn
hén!-Nó cười thân thiện
-Ừm! Làm bạn tốt nghen!-Trân cũng cười lại và 2 đứa bắt tay
**********************
Nhân vật mới: Vương Ngọc Trân-tiểu thư tập đoàn họ Vương lớn t.3
thế giới. Cao 1m60 dáng chuẩn, thân thiện, ko kiêu ngạo nghen! Tính
tình dễ thương, chọc điên lên là cho dở sống dở chết đấy! Giỏi
võ[ko bằng nó thôi] IQ 175/200
**Cháp này giống những truyện khác nhỉ, lượng thứ vì Pury ko thể
biến đổi được vì cháp này có thể nói là cây cầu của sự đặc biệt!!!
Từ cháp 4 về sau sẽ ko có tình trạng này nữa[có cháp giống nhưng
khoảng 20-30% thôi, truyện teen như vậy thì khó tránh lắm, mong m.n
lượng thứ nha!] **
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui
vẻ)
Chap 4:
Hôm nay nó cao hứng...tiểu thư đi bộ, vừa tung tăng vừa hát, chả là
hôm qua nó hẹn Trân ngay góc đường cùng đi bộ đến trường nên mới
thế chứ nó lười nhất là thả bộ đó!
-BẢO NHI!!!!-đang miên man hát thì Trân gọi nó. Hai đứa từ từ thong
thả dạo bộ đến trường, ngắm cảnh vật xung quanh.
[Tua nhanh ngen]3 tiết học trôi qua nhẹ nhàng[hix...nó có làm gì
đâu mà nhẹ với ko!]. Trân và Nhi dắt nhau xuống canteen, thấy đám
người đông nghẹt nó khều vai Trân:
-Ê ê!!! Pà pit người ta làm gì mà bu đông như kiến vậy ko?
-Hơiz...tại pà ko biết đấy thôi, bọn họ được mệnh danh là hót boy
hót beo gì đó! Mình ko thèm để tâm làm gì.-Trân thở dài giải thích,
cô ko quan tâm chuyện này nên ko có hứng thú gì, chỉ giới thiệu sơ
vậy thôi!
Nó nhảy bật lên xem chuyện gì thì thấy ba anh chàng "sáng bóng",
nhìn thấy 1 người, nó khẽ nhếch mép cười đểu:-Giời ạ! Có vậy thôi
cũng bu lại làm thấy gê, chả có gì cả! Toàn lũ hót rác[nói hơi nặng
nhĩ]
-I see like you!-Trân bình thản nói. Sau đó là 5,6,7... mười mấy
ánh mắt đổ dồn về phía nó và Trân.
-Ái chà chà...các cô định gây sự chú ý cho bọn này à, muốn làm quen
thì nói đại đi, chiêu này cũ rích rồi!-Hắn lên tiếng[nam chính xuất
hiện rồi!!!]
-Mấy người nghĩ mấy người là ai mà chúng tôi phải gây chú ý. Nhìn
cái bản mặt là ko ưa rồi, mà nè, xuống chút đi coi chừng đu ăng ten
đó, bọn này ko dư hơi đâu mà làm vậy!- nó và Trân tiến laị, vênh
mặt
-Hớ! Cô nhìn lại mình xem, cái mặt mọt sách như thế thì bọn tôi ko
dư hơi mà cãi tay đôi với cô!-H.Khánh lên tiếng[chậc chậc...tội
ngiệp nhận ko ra mặt chị mình...sắp die với nó rồi!]
-Nè chú em, đừng giở giọng chê bai ở đây nhé!-Nó tiến thêm bước nữa
nhìn thẳng vào mặt Khánh
"Ánh mắt quen quen [quen lắm đó cưng] nhưng thôi kệ, ko quan
tâm"Khánh nghĩ-Nè đừng tưởng con gái là nhường nhá, ko khách sáo
đâu đấy!-Khánh cãi lại, lấy sĩ diện
Nó nhếch môi:-Được thôi! Ko cần nhường!-vừa kết thúc câu nói, vẫn
tác phong đó, tay cho vào túi váy[trường sử dụng túi vải để tiện
lợi cho học sinh]dùng chân gạt nhẹ thằng em trai iu dấu và..."Bịch"
cú tiếp đất thành công...Khánh vừa "tỉnh tò" cùng ông địa Gác chân
lên lưng Khánh, nó cúi mặt sát tai em trai:-Cưng mạnh miệng nhỉ,
nhưng rất tiếc là có tu 10 kiếp cưng cũng ko lại chị đâu!-rồi phăng
cho thằng em cái nhìn hot fire làm thằng nhóc lạnh sống lưng"Ánh
mắt, điệu bộ, giọng nói...a huhu...chết mình thật rồi" suy nghĩ đó
biến từ khuôn mặt đỏ lửa sang xanh lè:
-Ơ...chị hai iu dấu ơi, em ko biết, tại em trót lỡ dại mà! E ko
biết chị về nước còn học chung với em nữa! Huhu...tha cho em đi
mà-nhóc vừa nói vừa sướt mướt nắm tay kéo áo chị nó[cấm nghĩ bậy
bạ]
-Nhóc hay quá nhỉ! Dám thách chị mày nữa...nhưng thôi, coi như chị
tha đó!-rồi nó cười, nụ cười như tia nắng làm tim ai đó vô tình
trật 1 nhịp
-Dạ! Thôi bọn mình lại bàn ăn đi chị.-nói rồi nhóc kéo hắn và tên
kế bên đi
-À quên giới thiệu với chị! Đây là anh Khải Minh, còn đây là Nhất
Trường. "Đại ca" em đấy! hihi...thế cạnh chị là ai vậy
-Đây là Ngọc Trân, bạn chị.-Nó đưa tay về phía Trân.
-Chào mọi người. Vui được làm quen.-Rồi Trân cười rạng rỡ
-Ê nhóc con! Đây là ai thế!-hắn thắc mắc nhưng tính xem hết kịch
mới nói.
-A! Đây là chị hai em đó!-nhóc nhìn chị hai trìu mến
Đang vui vẻ bỗng...
-Hey! Dám ngồi cạnh tam hotboy của chúng tôi à! Cô phải trả giá
đó!-1 đứa con gái son phấn dày đặc, váy cắt ngắn sát đùi, tóc vàng
nhuộm trông ko ưa xí nào
-Hơ...bây giờ mới biết trường ta có trại chó hoang đấy!-Nó đứng lên
nhìn vào mặt nhỏ đó-Nếu có rãnh thì đi tìm đồng bọn mà chơi
đi!Chúng tôi làm gì ko liên quan đến cô!
..."Chát"...nhỏ giơ tay tát thẳng vào mặt nó[chậc...xấu số đụng vào
nó rồi]. Nó ko phản ứng gì, cười 1 cách khinh bỉ, dùng 3 ngón tay
nhẹ xoa bên má, bình thản ngồi xuống hốp 1 ngụm nước làm nhỏ tức
tối, mọi người ngạc nhiên
-Hai nè, hai tính để vậy thật sao?! Bão đấy-thằng em ko tin nên
thầm nhỏ vào tai nó
-Nhóc nghĩ chị hiền vậy sao-vừa nói nó vừa lấy khăn giấy lau xung
quanh cái bàn rồi ăn vài miếng bánh snack đứng lên phun thẳng số
thức ăn vào mặt nhỏ, ịnh tờ khăn giấy lau bàn khi nãy rồi
nói:
-Có qua có lại...phúc lắm mới được đồ ăn thừa của tôi nằm trên mặt
cô đấy!-cười khinh miệt với nhỏ rồi bước đi để lại cái đầu bốc
khói, bao ánh mắt ngạc nhiên[trừ em nó, em nó biết nó ko ở loại
vừa], và 1 cái nhìn thú vị của hắn.....
**End chap 4**
Chap 5:
Nó đang ngồi với nhóc Khánh [lúc Khánh biết nó về V.N thì dọn qua ở
chung, có chị em cho vui ý]. Reenggggg....đt bàn reo lên, nó nhấc
điện thoại:
-Alo, nhà họ Lâm nghe ạ!-giọng nó đáng yêu hỏi nhẹ
-....
-Thật ạ! Vâng, mai 2 chị em con sẽ ra đón pama nha!-nó nói giọng
vui mừng...nhưng nhớ tới cái hôn ước quỷ quái thì nó trầm giọng lại
ngay
-...
-Dạ! pye pama...pama ngủ ngon!-dập máy, nó thở dài ngao ngán. uống
ực ly nước cam lấy bình tĩnh rồi lên phòng...chiềm vào giấc
ngủ
8:00-Tân Sơn Nhất-Chiếc limo trắng đậu ngay cổng chính sân bay. 1
cô gái có đôi chân trắng thon, đeo cặp kính mát nâu đen, tóc xỏa
dài tự nhiên mặt đầm trắng, bó người, viền lông thú cực sang trọng
và 1 chàng trai cũng đeo kính, áo sơ mi trắng khoác áo da đen, quần
sơ mi trông lịch lãm vô cùng [tại pị pắt nên nó mới mặc vậy đó chứ
ko thì dễ gì]
Nhìn dáo dác...-Pama, con đây nè!-Nhi réo lên
Pa nó thì chạy lại ôm Nhi còn mama thì ôm thằng quí tử H.Khánh rồi
4 người vào nhà hàng dùng bữa, kêu món xong, pa nó nói:-Nhi nè, tối
nay con đi gặp xui gia nha! Nhớ chưng diện đẹp vào đấy!
-Ối, ăn mặc bình thường cũng được mà, tự nhiên hôm nay pama bắt thế
này, khó chịu chết được!-nó bĩu môi nhăn mặt
-Ko cãi nữa, nói sao thì nghe đi, đừng để pama dùng biện pháp
nhá!-Mama ra tay cứu pa nó, đấu võ mồm thì ko thắng nó nổi
đâu
-Vâng...hix...số con thiệt đen đủi mà! Huhu-Nó rên làm cả 3 người
cười ngả nghiêng. Thấy ko hiệu nghiệm nó cuối xuống ăn tới tấp [Ặc
ặc...mặc sang trọng còn ăn thì...như con heo bị bỏ đói]
Trưa hôm nay trời đẹp nên nó mở cửa sổ, nó nhắm mắt lại ngồi nghe
những bài nhạc slow, hát khẽ theo làm tâm trạng nó thư thả [giường
nó đặt cạnh cửa sổ] Đang nghe thì điện thoại nó rung làm nó giật
người:-ALO!!!!-nó bực người đang phá rối sự yên tỉnh của nó
-Khải Minh nè, đang làm gì đó!-giọng hắn nhẹ nhàng làm nó từ sởn
gai óc thành...điên lên
-Đồ chết tiệt, hết lúc điện sao điện lúc này, anh có biết anh đang
phá rối sự riêng tư của người ta ko, mà anh làm ơn bỏ cái giọng đó
đi nhá! Tôi nge mà ớn đây này.-Nó rủa vào điện thoại làm hắn ko thể
giả nai được nữa
-Nè, cô ăn nói cẩn thận đó, phúc 3 đời cô mới được tôi gọi nhé!-hắn
cũng ko vừa
-Cái gì...có mà họa 10 kiếp ấy, CHẾT ĐIIIIIIII!!!!!!!-Nó hét vào
điện thoại rồi quăng "bé dế" cái bụp vào góc tường ko thương
tiếc
Đầu dây bên kia thì vừa bị tra tấn lỗ tai xong thì cũng để chiếc
iphon lên bàn [nó cũng xài iphone nữa ý, nhà giàu mà lị!]...cả 2
cùng...trùm mền đi ngủ [khác phòng đừng nghĩ pậy truyện này ko kích
thích trí tưởng tượng đen tối nghen!]
Tối hôm đó, nó tự make up, nó thích tự làm nên tự xử luôn! Nó trang
điểm sơ, vắt mái lên giữa ngôi, cột xả nhúm nhỏ rồi uốn lọn to giả
ở dưới, mặc chiếc đầm trắng đổ hồng xéo vai, viền dây bím, 1 bên
vai trống là sợi dây tết bím, trông nó ko khác gì 1 tiểu thiên
thần. Nhà hàng Star Live nó và pa nó lại quầy tiếp thị, được hướng
dẫn lên phòng V.I.P 3, bước vào phòng:
-Chào chú em, hôm nay tôi dẫn Bảo Nhi, con gái tôi đến gặp mặt con
trai ông đây!-Pa nó vui vẻ với ông bạn cố hữu
-Chà chà...con gái ông xinh thật đấy, bọn nó đúng là cặp trời sinh
mà! Haha-Ông ấy cười lên [kêu pa hắn nha!]
Hắn giờ mới bỏ cuốn báo xuống thì..."tiên giáng trần, à ko, Bảo
Nhi...Lâm Bảo Nhi...hihi, cô ấy xinh thật đấy!" hắn lắc đầu nguậy
nguậy xua cái suy nghĩ đó "Hứ, xinh gì, hồi trưa có ý tốt gọi hỏi
thăm lại bị trù ẻo chết, ko đc, phải chơi cô ấy!"-rồi cười
đểu
Nó thấy hắn thì lầm bầm:-Cái tên chết tiệt, tại sao ông trời bất
công thế, sinh con ra còn sinh cái tên điên đó nữa làm gì!"
-Nhi, con lầm bầm gì đó, chào bác đi!-Pa nghiêm mặt nhìn nó làm nó
lủi thủi theo sau pa:-Chào bác!-Nó nhẹ nhàng
Nó kéo ghế ngồi xuống...2 đứa đấu võ mắt làm 2 ông bạn già lắc đầu
ngao ngán
Cuộc nói chuyện kéo dài 1h cũng kết thúc:
-2 đứa về với nhau đi! Pa và ông pạn ở đây nói chuyện 1 lát rồi gọi
xe về sau!-pa nó nói làm nó và hắn mặt đỏ tía tai [đỏ vì
giận]
-Tại sao con phải chở cô ta, cô ta dám nói con là đồ...
-Đồ gì. hớ! Anh nghĩ anh có phúc phần để chở tôi à, mơ đi nha
pé!-Nó xen ngang làm hắn giận càng giận thêm
-Cô nghĩ tôi chở cô à!-hắn nói rồi quay lại 2 ông-chào pa, chào pác
con về trước!-rồi hắn bước đi để lại cái đầu tức tối
-Nè. Anh được lắm! Thưa pa thưa bác con về!-rồi nó chạy theo hắn,
thấy xe hắn đang chạy ra thì nó phi ra, đứng giữa đường cản xe hắn
lại [con này gan nhợ!]
-"Kíttttttttttt"......
**Chuyện gì sẽ xảy ra, đón xem tập tiếp theo
Chap 6:
Chiếc xe kịp thắng lại nhưng hơi chậm, đầu xe đụng nhẹ vào đầu
người làm nó khụy xuống. Hắn thấy lo, liền mở cửa lao nhanh lại chổ
nó đang ôm gối rên rên..."Cốp...cốp" 2 chiếc guốc của nó phan thẳng
vào xe hắn, hắn từ hoảng sang nổi máu điên:
-Nè, cô biết xe tôi đắt lắm ko hả, trầy xe tôi rồi! Mà cô có sao
ko, tôi đưa về!-hắn gắt giọng
-Haha! Hạng công tử bột như anh cũng biết xót của nữa à!-Nó cười to
chọc tức hắn rồi châm tiếp dầu vào lửa [con này ghê]-tôi đã nói với
anh là anh ko có phúc phần chở tôi đâu hén!-Nói xong nó đứng dậy,
cà nhắc bắt taxi rồi leo lên để lại cái đầu đang choáng ngợp với
bao cảm xúc...giận có, tức có, đau có! Giận vì nó nói hắn ko đủ tư
cách chở nó,Tức vì 2 cái phan bằng guốc của nó vào xe hắn,Đau vì
hắn đã ko được chăm sóc vết thương cho nó.
Về phần nó, nó lên taxi rồi xoa xoa cái chân, ko biết xui quẩy thế
nào, đang đi thì xe tắt máy, nó nóng lên quăng thẳng tờ 50k vào mặt
tên taxi rồi khập khiễng bước xuống, tên đó thì nhếch mép 1 cái
nhìn nó cà nhắc ra ngoài. Đến ngõ vào nhà nó thì có 1 đám thanh
niên to con khoảng đâu 5 thằng:-Cô bé, có cần anh đưa về nhà
ko?-Tên đầu đỏ tai xỏ khuyên lên tiếng
-Hừ, các người đủ nhân cách để đưa tôi về sao?-Nó cười khinh bỉ rồi
tiếp tục đi, tên đó thấy vẻ kiêu ngạo của nó tưởng nó giống những
tiểu thư khác liền ra hiệu cho đàn em xông lên, với đứa giỏi võ như
nó, nó cảm nhận được có người đánh lén nên cố hết sức dùng chân đá
về phía sau đang tính dùng cây đập đầu nữa, sau đó nó bay lên, dùng
hết lực chân đạp thẳng vào mặt 2 tên kia, chân nó giờ đã hết lực cả
rồi, 1 tên nữa chạy lại...hết cách nó dùng khủy tay đẩy nhẹ tên đó,
lợi hại...tên đó bay ra xa 5m [bây giờ thì biết tại sao nó lại toát
lên vẻ lạnh lùng và lúc đánh nhau nó hay xài tay rồi đấy! Vì tay nó
rất mạnh, ai xui bị nó dùng tay là bay như chim ấy!] tên còn lại
thấy nó sắp kiệt sức nhanh chóng huơ lấy cây gỗ, đập vào vai nó, nó
biết nhưng chỉ vừa quay lại thì..."Bốp"...cây gỗ giáng vào vai nó,
nó đau điếng, dùng tay con lại dập vào cổ tên ấy:-Ai bảo chúng bây
làm vậy?!-Giọng nó tức giận
1 tên bị nó đạp rung rung lên tiếng:-Dạ...dạ...là...là...
Đang cà lâm thì nó gắt hỏi lên:-AI!!!
-Dạ là tiểu thư Tuyết Mai ạ!-Tên đó như mếu ra khi thấy ánh mắt đỏ
lừng đầy sát khí của nó
-Vậy sao! Hừm...nó nhếch môi-Còn bây giờ ta cho bọn bây 3s để
cút!!!-Chưa đến giây t2 thì bọn nó đã chạy mất dạng. Nó đứng dậy,
khó nhọc bước đi. Mưa..."Ông trời ạ! Con ra đến nông nỗi này con
chưa tệ hay sao chứ! Hix"Nó thầm than thân! Mưa lúc 1 nhìu, bước
chân nó càng nặng trĩu! Đến nhà, nó bấm chuông tới tấp, mặc kệ
những lời lo lắng từ nhóc Khánh, sự hoảng hốt từ pama nó, nó chỉ
nặn ra 1 nụ cười rồi khệ nệ bước lên phòng, nó ngã tự do xuống
giường...thiếp ngủ mà quên rằng nó chưa thay đồ. Buổi sáng, từng
tia nắng hắt qua cửa sổ làm nó nhíu mày tỉnh dậy! 7h...nó bừng tỉnh
"Sao hôm nay mình ngủ nhiều thế" Nó lăng xăng vào phòng thay bộ đồ
đồng phục, rồi búi tóc lên, nó sợ trễ nên hấp tấp chạy xuống..."Ây
da! Chết thật, kiểu này phải lết xuống thật rồi!" Nó ôm chân rồi
lết từ từ xuống phòng khách.
-Hai, chị sao vậy nè!-Nhóc Khánh nhìn nó rồi lại đỡ nó, nhưng nhóc
khựng lại khi hắn đã nhanh tay choàng tay nó lên vai mình. Nó thì
mặc ai làm gì mình vì bây giờ đầu nó rất choáng, ai làm gì, nó đi
đâu cũng khó biết được. Hắn dìu nó xuống sofa nhà nó, sau hồi định
thần, nó thều thào:-Anh...làm gì ở đây thế?-Nó khó khăn nói thành
tiếng rồi ho sặc sụa.
-Con sao thế, hôm qua dầm mưa lên phòng ko thay đồ à, pama gọi mãi
chẳng thấy mở cửa?-Pa nó lo lắng hỏi
"Ờ hén. Đúng thật là..."-Dạ, tại con mệt quá nên lăn ra ngủ
luôn!-Nó cười gượng
Hắn nghe tim mình đau...đau lắm "nếu tối qua đưa nó về thì ko có
chuyện này...nhưng rõ ràng là nó lên taxi mà...sao lại..."hắn ko
hiểu cảm xúc của mình...hắn đang lo lắng cho nó thật sự hay chỉ vì
hối hận..."đúng, chỉ là hối hận thôi!" Hắn gật đầu...phủ nhận tình
cảm trong hắn!
**End chap 6**
..k e n h t r u y e n . p r o..
Chap 7:
Hắn dìu nó vào phòng ăn, đặt nó xuống ghế rồi ngồi kế bên. Trước
mặt nó giờ là tô cháo "bổ dưỡng", nó nhìn mà mặt nhăn mày nhó, mama
nó biết lên tiếng trách móc:-Thật là, ko biết hôm qua làm gì để ra
nông nỗi này nữa, ăn nhanh rồi lên phòng nghĩ ngơi đi. Trưa dậy kể
cho pama biết chuyện gì đã xảy ra!
-Dạ...tại sự cố thôi mà, ko có gì đâu, cả nhà ăn đi!-Nó liếc xéo
hắn"tại nhà ngươi mà ta ra nông nỗi này đây! Lái xe kiểu gì mà thấy
người ta trước mặt cũng phóng thẳng tới nữa. Đúng là...thù này ko
trả ta ko phải là LÂM BẢO NHI!!!" nó thầm trong bụng
15sau...-Ưm...con ăn xong rồi, con lên trước nha!-Nó xin phép rồi
lủi lên phòng.
-Khoang...Minh à, con đưa nó lên phòng đi! Thấy nó đi kiểu đó té
cầu thang ko chừng!?-pa nó lo lắng [sẵn tiện tạo cơ hội lun ý
mà]
-Thôi thôi, con còn yêu đời lắm! Khánh, đưa chị lên phòng,
nhanh!-Nó quay sang Khánh "Ko đồng ý là chị xử đẹp đấy". Nhóc Khánh
dường như đọc được ý nghĩ nó liền luống cuống chạy lại, vừa chạm
vào tay nó...-Khánh! Ở lại đây pama có chuyện muốn nói!!!-Mama nó
gằn giọng vẻ nghiêm trọng.
-Thì đưa con lên rồi xuống nói cũng được mà, Khánh
nghe....Aaaaaaaa.......anh làm cái quái gì thế, bỏ xuống mau!-Đang
nói giữa chừng thì hắn bế xốc nó lên.
-Cô nằm yên đi, ko tôi thả xuống à, đúng là con heo nặng ký
mà!!!!
-Anh.....anh được lắm!-Nó vừa nói vừa lấy tay đấm thùm thụp vào vai
hắn, hắn thì đau đến thấu người nhưng cũng ráng đưa nó lên tới
phòng, đặt nó xuống giường.
3 người dưới nhà thấy cảnh tượng "dễ thương" đó thì khúc khích
cười!
Về phần nó, hắn vừa đặt nó xuống giường thì nó lại thấy choáng nên
ngủ luôn. Hắn nhìn vào gương mặt đang ngủ của nó, khẽ vuốt tóc rồi
đặt cho nó 1 nụ hôn lên trán được phủ mái của nó..."hương dâu
tây...quen lắm" hắn thầm nghĩ rồi chợt giật mình vì cái hành động
ngớ ngẩn này"Tại sao chứ, ko thể nào sao lại hôn nó, Khải
Minh...mày điên à, sao lại hôn con bé ngớ ngẩn này, nhưng quả
thật...quen lắm!"...tiếp tục nhìn nó, nhớ lại 10 năm
trước....
1 cô bé gương mặt bầu bĩnh, môi hồng tươi, mặc chiếc đầm trắng đang
nằm ngủ trên bãi cỏ xanh...đằng kia, trên cành cây...1 cậu bé tóc
màu hạt dẽ có gương mặt khá điển, toát lên 1 sự lạnh lùng. Cậu bé
đang ngồi ngắm cảnh vật thì thấy cô bé, nhảy phóc xuống bước đến
chỗ cô bé...thiên thần nhỏ...cậu cười rồi khom người mi nhẹ lên
trán cô bé...hương dâu tây...thơm đến đáng yêu, rồi cậu đến cây dâu
tây gần đó, hái 1 quả đỏ tươi, nhẹ nhàng đặt vào tay cô rồi bước
đi. Cô bé khi tỉnh dậy thì thấy trong tay mình có 1 quả dâu tây,
đang đói, ko chừng chừ cô bỏ vào miệng nhai ngon lành, cười híp cả
mắt. Cậu bé nãy giờ vẫn ngồi trên cành cây, quan sát cô bé...mỉm
cười. Hôm sau cô bé ra chỗ đấy, thấy cây dâu có nhiều trái chín nên
hái 1 quả ăn...ngày nào cũng thế, cô đâu biết cậu bé lúc nào cũng
quan sát cô...chăm sóc cây dâu tây tươi tốt. Cho đến ngày cây dâu
còn quả cuối, cô ngắt trái cuối rồi bước đi, lần này cô ko cười nữa
mà 2 dòng nước mắt lăn trên 2 đôi má trắng, cô bước đi...cậu bé
nhảy phóc xuống "thiên thần khóc....tại sao chứ!" Hôm sau, cậu bé
vẫn trên cây quan sát, 1 tiếng...2 tiếng...3 tiếng...cậu đợi tới
tối, cậu về nhà với 1 nỗi buồn...hôm tới cũng vậy...suốt 1 tuần
cũng ko thấy cô bé đâu...ngày thứ 8 thì cảnh vật vẫn thế, vẫn cái
cây đó, bãi cỏ đó, cây dâu đó nhưng tất cả chỉ còn là cảnh
vật...
**End chap 7**
Chap 8:
Ư...ưm!-Mở mắt ra, nó định ngồi dậy thì..."Quái gì thế này, sao hắn
lại ở đây? Nó chột bụng khó chịu khi thấy hắn nằm dưới tay mình,
khẽ nhấc lên, bàn tay nó đưa dọc từ trán...xuống sóng mũi...dừng
lại tại đôi môi ấm của hắn, nó mỉm cười rồi chợt giựt tay lại vì
cái hành động ko lý do này, bật dậy nhẹ nhàng
-Cô dậy rồi đấy à?-Mắt nhắm mắt mở hắn nhìn nó
-Ko thấy sao còn hỏi.-Câu nói đầy vẻ khó chịu của nó làm hắn hơi
thắc mắc nhưng cũng cho qua
-À...ừm!-Thấy mình hớ nên chỉ ậm ừ
-Bây giờ anh định ngồi đây xem tôi thay đồ à?!
Cảm giác nó đang ko bực chuyện gì nên hắn ko nói gì, lẳng lặng ra
ngoài [nói nữa là có án mạng].
Còn trong này..."Bốp...bốp" nó lấy ta đập vào đầu "Mày làm cái gì
thế này...LÂM BẢO NHI sao lại làm việc ngu xuẩn thế này chứ, IQ
180/200 của mày đâu rồi?". Xong 1 hồi vật vã với cái việc làm "kỳ
quái" nó thay đồ rồi xuống phòng khách [chân nó còn cà nhắc
nhé!]
-Minh, con chở bé Nhi đi chơi đi, nhớ đừng về sớm quá đó
nghen!-Mama nó cười ranh.
-Sao ạ! Hôm nay con có việc-nó cố vớt vác-với lại con kiu nhóc
Khánh chở con đi cũng được mà!
-Ôi thôi! Em ko muốn làm kỳ đà cản mũi đâu!-Nhóc lè lưỡi trêu. Bắt
gặp cái nhìn đầy "trìu mến" từ bà chị yêu quý nên nhóc im bặt, cúi
gầm mặt.
-Ko, Khánh ở lại! Còn việc gì thì gác qua 1 bên. Ko nói nhiều, mama
cho con 3 để ra khỏi nhà[ặc, cái này giống bị đuổi đi thì đúng
hơn]-bà làm mặt nghiêm trọng.
-Vâng...Minh, anh nghe mama nói gì rồi đó, ko cần nhắc lại chứ!-Nó
chán nản
-Ko mượn, ra ngoài đi!-Sâu trong hắn cảm thấy vui vui nhưng ra vẻ
ko thích.
Leo lên xe, đi xa nhà nó khoảng 3-4 căn:-Cho tôi xuống.
-Cô đang làm trò gì vậy! Ko nghe pama bảo à!-Hắn phải đối [nói
chính xác hơn là phản đối kịch liệt]
-Nghe chứ! Nhưng đó chỉ là trước mặt pama tôi thôi! Nếu anh ko cho
tôi xuống xe tôi sẽ nhảy xuống à!-Nó nhướng mắt nhìn hắn kèm theo
câu nói đầy sát khí [con này dám nói dám làm đó]
"Kíttttttttttt...." Nghe nó dọa hắn liền phanh gấp, tấp vào lề
đường. Được cơ hội, nó phóng nhanh xuống bắt taxi. "Đồ bướng
bĩnh"-hắn thầm trách nó.
Chiếc taxi dừng lại ở 1 cánh đồng cỏ, bao phủ bằng 1 màu xanh, gió
nhẹ nhàng thoảng mang hương hoa. Nó ko để ý 1 điều...[điều gì đọc
tiếp sẽ biết...hehe]
Nhảy phóc xuống, nó tung tăng khắp nơi quanh cánh đồng tận hưởng sự
thoải mái này rồi tìm...cây dâu tây. "Hihi...đây rồi, vẫn tươi và
nhiều trái như 2 năm trước nhỉ"-nó nhảy cẫng mừng trong bụng. Ngắt
1 trái đỏ nhất, bỏ vào miệng, nó cảm nhận được vị chua chua ngọt
ngọt, quyện nhẹ vào gió.
"Rầm..." ... "Ko phải chứ, sao lại là nó" [Hehe...hơi ngạc nhiên
đúng hok, vậy thì Pury tua lại nhé! Tiếp tục quá khứ của chap 7
ấy!]
Chả là 10 năm trước, sau khi cô bé đó đi khoảng 1 tuần thì cậu bé
cũng sang Mĩ du học...
5 năm sau, cậu bé về VN, tìm lại cảnh vật cũ [cậu bé là hắn ý, khỏi
nói cũng biết hén!]. Hắn đã tìm đủ mọi cách để cứu cây dâu do lâu
quá ko được chăm sóc kĩ [người chăm đồng ở đây chỉ tưới sơ nước qua
thôi] nên sắp chết, cây được cứu, thế là 1 tuần ít nhất 4 lần hắn
để đây hóng gió rồi chăm sóc cây dâu này luôn. Hôm nay định rủ nó
đến chơi ai dè...
Nó nghe tiếng đổ liền giật mình quay sang [hắn đang xách bình nước
tưới cây đấy ạ! Pury ko biết diễn tả nên làm đại cái "rầm" lun! Hì
hì], thấy hắn nó hơi ngạc nhiên rồi sau đó cho là sự trùng hợp
thôi!
"Tại sao, tại sao lại ở đây, tại sao lại biết chỗ này, tại sao lại
ngẫu nhiên đến thế chứ...! Ko thể nào, điều đó thật vô lý" còn
trong đầu hắn bây giờ thì đầy ngập các câu nghi vấn và theo sau là
hàng loạt câu phủ định, đầu hắn như muống nổ tung.
2 con người...2 suy nghĩ trên 2 đường thẳng song song...2 đôi mắt
nhìn nhau ko 1 điểm tựa...và...1 sự bình yên đến kỳ lạ...
**END CHAP 8**
Chap 9:
-“Cô bé dâu tây!?”-hắn nói trong miệng nhưng ko hiểu sao nó nghe
được.
-Cô bé dâu tây gì chứ!-Nó ngỡ ngàng rồi tự nhiên ôm đầu. 1 ký ức
nào đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện làm đầu đó đau như búa bổ, nó khụy
xuống nhưng bao nhiêu ký ức cứ mập mờ mập mờ mãi ko thôi! Hắn chạy
lại đỡ nó ngồi xuống, nhưng chưa thay đổi được sắc mặt ngạc nhiên,
chưa cho qua được những câu hỏi ấy!
-Cô có phải là cô bé đó…-hắn ngờ nghệt ngưng lại, hắn biết nó ko
trả lời vì thực chất hắn chỉ luôn quan sát nó ở phía sau, ngay cả
gương mặt cậu bé lúc đó nó còn chưa biết...nó chỉ biết có người âm
thầm cho nó ăn dâu thôi.
-Anh làm ơn đừng hỏi có được ko? Làm ơn cho tôi yên.-Nó nói như gắt
lên, mồ hôi cứ úa ra, nó ko muốn nghe gì cũng ko muốn làm gì, chỉ
cần yên tịnh.
30’…khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đủ để làm 2 con người cảm thấy
bình yên hơn lúc nào hết. Ko 1 tiếng nói, chỉ nghe gió hát…tiếng
líu lo của những chú chim non trong 1 không gian chỉ có 2 người…hắn
ước thời gian ngừng lại cứ sống trong sự tĩnh lặng này thì quá tốt,
nhưng thời gian mà…thời gian làm con người sợ hãi…sự gấp rút…sự hối
thúc và cả sự chờ đợi đều nằm ở thời gian. Nhưng rõ ràng thời gian
vô tâm lắm…mặc cho mọi thứ, nó vẫn là nó, cứ trôi đều đều mãi ko
thôi!
-Ngồi mãi ko thấy chán à!-Nó lên tiếng phá tan bầu ko khí, ko phải
vì nó ko thích sự im lặng mà nó tin chắc thời gian sẽ ko ngưng đọng
để cho nó tận hưởng mãi cảm giác này.
-Vậy về thôi!-Hắn đứng dậy rồi kéo tay nó lên, bàn tay hắn đang
lạnh…lạnh như con tim vậy, nhưng thật sự khi nắm tay nó thì rất
ấm…cứ như nó đang truyền khí cho tay hắn và là lò sưởi cho trái tim
vậy! Nó đứng dậy rồi rút tay ra bỏ lên xe trước. Vẫn như thế, vẫn
là sự im lặng vô định…
“Ọt ọt” [cái bụng nó biểu tình đúng lúc ghê!]-cả hai nhìn nhau rồi
cười. Cười 1 cách thoải mái chứ ko phải là gượng ép hay là do bản
chất thật.
-Đi ăn đi!-Nó xoa xoa cái bụng rồi nói như ra lệnh vậy. Hắn ko nói
gì chỉ quay đầu xe đến 1 nhà hàng Việt chính gốc. Nó và hắn đã ngán
ngẩm cái cảnh bào ngư vi cá, món ăn nước ngoài đủ loại nên quay lại
với mấy món dân dã. Đi có 2 người mà kêu như đi 10 người vậy
[hix…hơi quá tay!], cả 2 tranh nhau ăn, ko ai nhường ai mặc cho sự
choáng ván của nhân viên và bao nhiêu ánh mắt nhìn cứ như “người
hành tinh”
-Ăn miếng cuối sau ko ăn nữa đâu! [Trời ạ, sạch sẽ, còn có miếng
thịt thôi pà muốn ăn cũng ko có mà ăn!!!]
-Ừ, tôi cũng vậy!-Nhai ngon lành miếng cúng cùi [ý nhầm miếng cuối
cùng] rồi lưng ra ghế thở phì phò [eo ui…ăn gớm thật…phục sát đất]
tính tiền xong rồi về nhà [tua nhanh luôn!] Lúc này lên xe thì cả 2
nói chuyện rôm rả…nào là móc khóe nhau rồi chọc cho giận nhau,
nhưng hắn tự nhiên vui lắm! Trái tim đóng băng mà bao lâu nay hắn
tạo ra 1 phần đã bị ánh mặt trời như nó làm tan chảy mất rồi! Nhưng
hắn chưa nhận ra điều đó…chỉ có sâu tận con tim hắn mới biết
được…nhưng nó chưa đủ sức mạnh để phá đi rào cản…rào cản của sự lo
sợ…
Hắn sợ hắn sẽ làm khổ nó như mama hắn đang đày đọa papa hắn, 1
người đàn ông bị chính vợ mình rù bỏ 1 cách đau thương, sự hiện
diện của ông ta chỉ còn là hạt cát khi tiền tài, giàu sang và lòng
tham đã che lấp tất cả. Hắn muốn mình thật giỏi để tự xây dựng 1
tập đoàn cho mình, hắn muốn tự tay đánh sập tập đoàn của mama hắn
và bắt bà ta phải chịu đau khổ như pa hắn…1 người bị bà ta coi là
vô hình nhưng dường như hắn quên mất 1 điều rằng…đằng sau người đàn
ông thành công cần có 1 người phụ nữ…
-Tới rồi…khỏi phải nước miếng cãi lộn với anh!-rồi nó mở cửa xe
nhảy tọt vào nhà để hắn ở với…chiếc vô-lăng, mặt méo xệch
“Haizz…nhìn vào ai nghĩ cô ta là đương kim tiểu thư nhà họ Lâm đâu
chứ! Thật chẳng giữ tác phong chút nào…nhưng cũng đáng yêu đó chứ!”
rồi hắn ngoạy ngoạy lắc đầu với cái suy nghĩ mà hắn cho là điên
rồ.
-Con chào pama!-Nó nhảy chân sáo vào nhà mà quên rằng chân chưa
khỏi nên..."Á" nó rên lên mém đập gối xuống đất hiệp 2 nhưng hắn
kịp chạy lại chụp eo nó rồi đỡ nó lên...nhưng trong lúc đó
thì..."Ting...ting...ting...ting..." tiếng chụp ảnh của pama nó reo
liên hồi rồi 2 ông bà ngồi cười rút rít với những hình ảnh đáng yêu
này. Hắn ngại quá nên..."Bốp" 1 cú tiếp đất tuyệt đẹp của nó khi
hắn buông nó ra và sau đó là cái "hotfire" cực đỉnh từ ánh mắt
trong sáng hồn nhiên vô tư [ặc ặc...lố rồi lố rồi...xuống thôi] nó
lồm cồm bò dậy và...
-ĐỒ ÁC QUỶ...TUI MONG RA ĐƯỜNG SÉT ĐÁNH ANH CHẾT KO TOÀN THÂY!!!!!
[hix...trù ghê quá, chết cũng ko tha] hắn biết máu nó đang sôi ở
2000 độ nên cũng ko dám chọc gì thêm [mún nằm viện thì cứ việc] chỉ
ríu rít xin lỗi rồi đỡ nó dậy ngồi lên ghế.
-2 đứa làm gì về sớm thế!-Pa nó hỏi như tù nhân ý.
-Hix...con gái phải về sớm ko thôi có người bắt nạt con rồi sao, pa
ko biết thương ngọc tiếc ngà như con à. Yểu điệu thục nữ như con có
dễ bị ăn hiếp lắm!-Nó nhìn pa với ánh mắt hiền thục rồi quay 180 độ
về phía hắn với ánh mắt giết người.
-Thôi đi cô nương, người ta ko bị cô ăn hiếp là may lắm rồi chứ ai
dám ăn hiếp cô chứ!-hắn ớn da "gà" với cái ánh mắt thay đổi 180 độ
của nó
-Hơ...tui hiền lắm cơ, chưa biết cắt cổ con gà nữa chứ lị!
-Haha...ko biết cắt cổ gà...chỉ biết cắt cổ người! Haha-hắn cười
sặc sụa với cái điệu bộ của nó mà quên luôn MỐI NGUY HIỂM TRƯỚC
MẮT
***END CHAP 9***